Thịnh Chỉ mím môi, không nói gì, lúc sau mới ậm ừ coi như trả lời.
Thương Nhã Vân liếc cô một cái, sau đó nói: "Tối hôm qua mẹ cùng cha con đã bàn bạc, nếu con muốn mở văn phòng, chúng ta sẽ cho con tiền.
Nhưng có một điều kiện, con phải đi xem mắt, kết hôn trước đã, đó cũng là ý của bà ngoại.
Nghe đến đây, Thịnh Chỉ cau mày.
Rất phản cảm với hành vi lấy bà ngoại ra làm áp lực này của Thương Nhã Vân.
Cô ngước mắt lên nhìn Thương Nhã Vân, định nói gì đó, nhưng đã bị đánh phủ đầu.
Thương Nhã Vân không có biểu cảm gì trên mặt, giọng điệu rất bình tĩnh: "Mẹ biết con không đồng ý, nhưng con không còn nhỏ nữa, nên kết hôn rồi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thịnh Chỉ, vẫn không bị lay động, Thương Nhã Vân ngừng một lúc, tiếp tục nói:
"Nếu con có thể kết hôn vào năm sau, văn phòng và ngôi nhà sáu trăm mét vuông ở vịnh Marina* sẽ là của con."
*Vịnh Marina: vịnh ở Singapore, là khu vực thượng lưu với nhiều tòa nhà chọc trời, khách sạn sang trọng và trung tâm mua sắm xa xỉ.
Thịnh Chỉ nhếch môi, ánh mắt có chút khinh thường.
Cô nhìn giống người ham muốn vật chất vậy sao?
Đôi mắt của Thương Nhã Vân lướt qua khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Thịnh Chỉ, thản nhiên nói thêm:
"Còn có chiếc Mercedes G mà con luôn mơ tới."
"..." Chết tiệt, lung lay rồi.
Người mẹ thân yêu thật sự biết cô thích thứ gì.
Gần như trong giây tiếp theo, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Thịnh Chỉ.
Lông mày cong cong, cười lên, vui vẻ nói:
"Không phải chỉ là xem mắt kết hôn thôi sao, chuyện nhỏ."
Có ngốc mới đi so đo với tiền.
—
Để không làm phiền cuộc hẹn của Thương Nhã Vân, Thịnh Chỉ khôn ngoan mà rời đi.
Cô ngẫu nhiên chọn một chiếc ô tô từ gara, sau khi ăn trưa bên ngoài, cô chạy về nhà cũ của Thương gia.
Căn nhà trống trải yên tĩnh, những người giúp việc chăm sóc bà ngoại thấy Thịnh Chỉ bước vào vội vàng chào hỏi.
Những người này đều là người mới đến, cô chưa từng nhìn thấy họ trước đây.
Vì vậy Thịnh Chỉ không hỏi thêm nữa, biết rằng bà đang ở sân sau, cô liền đi thẳng đến đó.
Tìm quanh sân sau một vòng, Thịnh Chỉ thấy Chung Hạnh đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở trước cửa.
Cánh cửa kính ở sân sau đóng chặt, bà ngoại ngồi ngay trước cửa, trên chân đắp một chiếc chăn màu xám.
Hôm nay thời tiết cũng tính là đẹp, chỉ là không có nắng.
Nhưng so với bầu trời ảm đạm của ngày hôm qua, hôm nay được tính là sáng sủa hơn nhiều.
Ánh sáng chiếu vào trong phòng, chiếu lên người Chung Hạnh.
Bà ngoại cũng đã có tuổi rồi, tóc cũng đã bạc trắng.
Phần mu bàn tay đặt trên bệ tỳ nhăn nhúm, nổi nhiều đường gân.
Cơ thể giống như bị thu nhỏ lại, như một khối nhỏ nằm ở đó, gầy gò hốc hác.
Thịnh Chỉ mím môi, thực ra có hai lý do khiến cô chọn quay về Thương gia trước để thăm Chung Hạnh.
Thứ nhất là do ông ngoại mất sớm, chỉ có bà ở trong ngôi nhà cũ này.
Tuy họ hàng sẽ thường về đây thăm bà, nhưng bà có bệnh trong người, lúc tỉnh táo có thể chỉ cảm thấy cô đơn hơn.
Lý do còn lại là vì—
So với ông bà nội nghiêm khắc, từ nhỏ Thịnh Chỉ đã thân thiết với bà ngoại.
Có lẽ là vì tính cách dịu dàng của Chung Hạnh, lúc nào cũng nuông chiều cô.
Đặc biệt là khi cô học lớp bảy, trong mấy năm ông ngoại qua đời, Thịnh Chỉ trực tiếp chuyển đến Thương gia ở.
Những năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Thịnh Chỉ.
Không ai kiểm soát, nhảy lên nhảy xuống như một chú khỉ.
Vẫn còn nhớ lúc cô mới vào cấp ba, lời ai nói cũng vô dụng, trừ bà ngoại.
Những lúc Thịnh Chỉ gân cổ lên cãi, Chung Hạnh chỉ cần mở miệng nói một câu là cô liền dừng lại.
Không có lý do gì khác, chỉ là không muốn làm bà thất vọng hay buồn bã.
Nghĩ như vậy, Thịnh Chỉ rón rén bước tới.
Ban đầu, cô tưởng Chung Hạnh đang nằm trên ghế ngủ, nhưng khi đến gần hơn, cô nhận ra rằng bà vẫn chưa ngủ, đang nhìn thơ thẩn.
"Bà ngoại." Thịnh Chỉ nở nụ cười rạng rỡ, "Con về rồi."
Nhận thấy Thịnh Chỉ đến gần, Chung Hạnh lập tức ngồi dậy khỏi chiếc ghế bập bênh.
Bà cười lên, xung quanh mắt đều là nếp nhăn, giọng vui vẻ nói:
"Chỉ Chỉ đáng yêu của bà!"
Thịnh Chỉ ngồi xổm xuống, cô nắm lấy tay Chung Hạnh.
Tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn, trìu mến nói: "Vâng, con trở về thăm bà đây ạ."
"Chỉ Chỉ ngoan."
Chung Hạnh cười vỗ nhẹ vào tay Thịnh Chỉ, sau đó hỏi: "Con ăn chưa? Con có muốn bà làm món tôm mà con thích nhất không?"
"Con đã ăn rồi ạ." Thịnh Chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, kiên nhẫn nói: "Đã hai giờ chiều rồi, con đương nhiên là ăn rồi."
Chung Hạnh chần chừ ờ một tiếng, qua một lúc rồi mới hỏi:
"Vậy còn muốn gì nữa ăn không? Bà ngoại đều làm cho con."
Thịnh Chỉ lắc đầu, mỉm cười duyên dáng: "Không cần đâu bà ơi, con không đói.
"
"Vậy thì được."
Chung Hạnh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ vài giây sau, bà lại ngồi thẳng dậy, chạm vào tay áo của Thịnh Chỉ hỏi:
"Chỉ Chỉ bé bỏng, con mặc vậy không lạnh sao?"
"Con không lạnh ạ."
Nói rồi, Thịnh Chỉ giúp Chung Hạnh ém lại góc chăn.
"Một mình bà ngồi ở đây làm gì vậy ạ?"
"Không có gì." Chung Hạnh nói, "Lớn tuổi rồi ngủ không được, dậy cũng sớm nên bà ngồi đây ngắm cây này, ngắm chim này.
Còn mong ngóng Thịnh Chỉ bé nhỏ về đây, xem nào, con đã trở về thật rồi này."
Đón nhận ánh mắt nhân hậu và yêu thương của bà, Thịnh Chỉ có chút xót xa trong lòng.
Cô kéo chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh qua, ngồi xuống bên chân của Chung Hạnh, tựa cằm lên tay vịn.
"Cháu xin lỗi bà, cháu không nên ích kỷ như vậy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, không về Đàm Châu thăm bà."
Thịnh Chỉ hạ thấp mắt xuống, mím môi, trong lòng tràn đầy sự hối hận.
Cô chỉ nghĩ là mình ghét mẹ, ghét bố, không muốn quay về Đàm Châu.Nhưng quên mất rằng ở Đàm Châu vẫn còn bà ngoại...
Một bàn tay ấm áp đặt lên trên đầu, Chung Hạnh mỉm cười xoa đầu Thịnh Chỉ.
Như dỗ dành một đứa trẻ:
"Con cũng có công việc, cũng có cuộc sống riêng mà.
Chỉ Chỉ của chúng ta vẫn còn trẻ, phiêu bạt bên ngoài rất tốt, có gì sai đâu chứ? Bà thích nhất là Chỉ Chỉ hoạt bát năng nổ như này, Chỉ Chỉ của chúng ta, muốn làm gì thì làm cái đó, đừng có nhiều lo lắng, bà sẽ luôn ủng hộ con, hiểu không?"
Tầm nhìn có phần mờ đi, Thịnh Chỉ cúi mắt xuống để che đi những giọt nước mắt của mình.
Cô áp má lên mu bàn tay của mình, lớn giọng nói.
"Vâng, con cũng yêu bà ngoại nhất."
Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Chung Hạnh, còn chưa được bao lâu, tiếng cười liền ngừng lại.
Không khí im lặng trong vài giây, rồi giọng nói ngạc nhiên của Chung Hạnh vang lên, bà nói:
"Này, Thịnh Chỉ bé nhỏ của bà đến thăm bà đấy à?"
Biểu cảm của Thịnh Chỉ chợt sững lại, lập tức nhận ra bệnh tình của Chung Hạnh lại tái phát rồi.
Thế là cô ngẩng mặt lên, cố gắng nở một nụ cười thật tươi: "Vâng, con về rồi