Trước khi tan làm mười lăm phút, Trình Nghiễn Nam trả lời của gọi video của bà ngoại Thịnh Chỉ.
Anh không suy nghĩ nhiều, tìm một nơi yên tĩnh, trả lời điện thoại.
Thời điểm video được kết nối, Trình Nghiễn Nam nhìn thấy Chung Hạnh đang ngồi trên ghế sofa.
Khung cảnh là hồ nước ở sân trước nhà cũ của Thương gia, tác phẩm điêu khắc bằng đá ở trung tâm đang phun nước ra.
Anh mím môi dưới, mở miệng gọi, "Bà ngoại."
Theo lý mà nói, Trình Nghiễn Nam chỉ cần gọi Chung Hạnh là bà là được rồi.
Nhưng kể từ năm nay bệnh tình của Chung Hạnh trở nên tồi tệ hơn, bà thường không nhận ra anh, luôn gọi anh là Đậu Đậu.
Còn nắm lấy tay anh, thành khẩn nói:
Đậu Đậu à, con có thể dẫn bà đi tìm Chỉ Chỉ bé nhỏ được không? Bà rất nhớ nó, con nói xem nó có nhớ bà không?
Hoặc khi không tỉnh táo sẽ nói—
Đậu Đậu này, bao giờ con mới đưa vợ con là Chỉ Chỉ về đây thăm bà?
Trong trí nhớ của Chung Hạnh, Trình Nghiễn Nam tên là Đậu Đậu.
Và Đậu Đậu đã sớm cùng cháu yêu Thịnh Chỉ của bà kết hôn.
Lúc đầu, Trình Nghiễn Nam còn thử giải thích với Chung Hạnh hết lần này đến lần khác.
Nhiều lần nhấn mạnh tên của mình, cùng với sự thật anh với Chỉ Chỉ không có kết hôn.
Nhưng đến sau này, thấy trí nhớ của Chung Hạnh ngày càng lẫn lộn, anh cũng không giải thích nữa, cứ thuận theo ý bà.
Chiều theo ý bà, anh cũng gọi một tiếng bà ngoại.
"Đậu Đậu, con mau về đây." Gương mặt của Chung Hạnh trong video lộ ra vẻ lo lắng, "Vợ con sắp bỏ chạy rồi kìa! Chỉ Chỉ nói không có quen con!"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam hơi sửng sốt.
Màn hình ở bên đó hơi xoay một chút, để lộ khuôn mặt của Thịnh Chỉ, sâu trong mắt cô tràn đầy vẻ khó tin.
"Anh chính là Đậu Đậu?"
"..." Trình Nghiễn Nam im lặng một lúc, sau đó dốc hết sức trả lời: "Ừ, là anh."
Giống như đoán trước được, ở đầu dây bên kia Thịnh Chỉ mỉm cười, rồi giả vờ thân mật nói:
"Vậy, Đậu Đậu, chồng tan làm chưa? Có tiện về nhà một chuyến không? Em có chuyện muốn nói với anh~"
Loáng thoáng kèm một chút ý vị giận dỗi.
Trình Nghiễn Nam cụp mắt xuống, cố nén nụ cười trên môi nói:
"Được, chờ chút nữa anh tan làm rồi sẽ về."
Không đợi Thịnh Chỉ bày tỏ thêm ý kiến, Chung Hạnh ở bên cạnh đã phụ họa thêm: "Đúng rồi Đậu Đậu, con mau về đi, bà với Chỉ Chỉ ở nhà đợi con."
Lời nói đều đã ở trên môi, nhưng Thịnh Chỉ không Trình Nghiễn Nam cơ hội nói ra.
Cô choàng tay qua vai Chung Hạnh, như sợ bà sẽ nói thêm điều gì đó hơi quá, thế nên cô vội vàng cướp lời:
"Anh làm việc đi nhé, em với bà không làm phiền anh nữa."
Nói xong câu này Thịnh Chỉ liền cúp điện thoại.
Trình Nghiễn Nam nhìn vào giao diện cuộc gọi WeChat bị ngắt, cong môi.
Đang định gửi một tin giải thích ngắn gọn cho Thịnh Chỉ, một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh anh.
"Bác sĩ Trình, đang cười ngốc cái gì vậy?"
Nghe vậy, Trình Nghiễn Nam theo bản năng tắt điện thoại.
Anh ngước mắt lên, nhìn đồng nghiệp Hạ Dịch Châu, giọng nói lãnh đạm:
"Nhổ răng xong rồi?"
Hạ Dịch Châu ừ một tiếng, trên mặt anh ta không giấu nổi sự mệt mỏi, nhưng vừa nhớ đến chuyện lúc nãy, trêu chọc nói:
"Gọi điện với bạn gái à?"
Trình Nghiễn Nam mím môi dưới, phủ nhận "Không phải."
"Vậy cười gì mà vui thế?"
Hạ Dịch Châu chau mày, rõ ràng là không tin.
Anh ta liếc mắt xuống màn hình điện thoại trong tay Trình Nghiễn Nam.
"Lưu tên là Chi Chi cơ à."
"..."
Trình Nghiễn Nam hơi quay lại, nhìn dáng vẻ cười đùa cợt nhả của Hạ Dịch Châu.
Chưa kịp nói gì, đã bị ai đó vỗ một cái vào vai.
Hai người đồng thời quay lại, nhìn thấy chủ nhiệm khoa ở phía sau, gật đầu chào hỏi.
"Chủ nhiệm."
Trưởng khoa Dương Tiến Tiên nhìn hai người một cái cười, rồi sau đó hỏi: "Buổi tối đã có sắp xếp gì chưa? Cùng đi ăn tối đi."
"Em không có ạ."
Hạ Dịch Châu tiên phong nói trước, sau đó liếc sang Trình Nghiễn Nam một cái.
"Nhưng bác sĩ Trình có rồi ạ."
"Thật kỳ lạ!" Dương Tiến Tiên ngạc nhiên nhìn Trình Nghiễn Nam, cười với anh: "Tiểu Trình không phải bình thường sẽ dành thời gian ở bện viện sao? Sao hôm nay lại bận rồi."
Trình Nghiễn Nam gật đầu: "Ừm, em có hẹn."
Nghe vậy, mắt Dương Tiến Tiên sáng lên, "Bạn gái à? Là cô gái nào đã khai thông bác sĩ Trình thanh tâm quả dục* của chúng ta vậy."
*Thanh tâm quả dục: Lòng trong trắng và không ham muốn nhiều
Trình Nghiễn Nam có chút bất lực, nhưng vẫn chưa xong, Hạ Dịch Châu ở bên cạnh còn phối hợp với Dương Tiến Tiên nói.
"Không phải đâu chủ nhiệm, bác sĩ Trình bảo đó không phải bạn gái."
"Được rồi." Chủ nhiệm cười vỗ vai Trình Nghiễn Nam, "Đến lúc có bạn gái nhớ mời mọi người một bữa đấy nhé!"
Thấy lời nói của Hạ Dịch Châu ngày càng quá đáng, Trình Nghiễn Nam đưa cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Nhận lấy ánh mắt đó, Hạ Dịch Châu điềm nhiên như không quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Chủ nhiệm khoa Dương Tiến Tiên cười rồi vỗ tay: "Được rồi, không nói nữa, sắp tan làm rồi."
Lời được nói ra, Trình Nghiễn Nam liền nói một tiếng rồi rời đi, Hạ Dịch Châu ở bên cạnh cũng chào trưởng khoa một tiếng rồi đuổi theo anh.
Trên hành lang, có thể loáng thoáng nghe được Hạ Dịch Châu đang nói, "Đừng giận nữa Nghiễn ca, em đùa thôi."
Nhưng tốc độ của Trình Nghiễn Nam không đổi, không thèm để ý đến Hạ Dịch Châu.
Dương Tiến Tiên nhìn Trình Nghiễn Nam ở trước mắt đi mà không hề ngoái đầu lại, nhỏ giọng nói chuyện với hai cô y tá, bất lực cười.
Nói ra cũng thật là thần kỳ.
Năm nay, khoa chỉnh nha của Bệnh viện Nha khoa Hoa Sơn đã nhận hai bác sĩ.
Một người là Trình Nghiễn Nam, tính cách lạnh lùng, chỉ biết đến công việc, nổi tiếng là một người tham công tiếc việc.
Một người khác là Hạ Dịch Châu, lúc nào cũng cười, làm việc không tích cực, trong mắt không hề có công việc.
Anh ta là kiểu đi làm chỉ muốn nhanh về nhà, tan làm chỉ muốn đi chơi.
Rõ ràng hai người đó tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng lại có thể chơi với nhau.
Nói một cách chính xác phải là Hạ Dịch Châu đơn phương tiếp cận Trình Nghiễn Nam.
Dù sao với tính cách đó của Trình Nghiễn Nam, sẽ không giống như người sẽ chủ động làm quen với người khác.
Nếu để điểm tương đồng của hai người họ, có lẽ là:
Đẹp trai, xuất sắc, độc thân.
Trình Nghiễn Nam và Hạ Dịch Châu dần biến mất ở phía xa xa hành lang, ánh mắt Dương Tiến Tiên ngừng lại.
À, cũng không hoàn toàn là như vậy.
Bàn về ngoại hình và xuất thân thì Trình Nghiễn Nam hơn hẳn.
Còn độc thân—
Hạ Dịch Châu dựa vào vẻ ngoài đẹp trai không biết là có bao nhiêu bạn gái cũ rồi.
Nghĩ vậy, Dương Tiến Tiên quay người gọi điện thoại cho con gái.
"Văn Văn à, gần đây con có rảnh không? Bệnh viện mới có một bác sĩ đẹp trai lắm, bố giúp con hẹn