Vào một đêm khuya, rạng sáng mười hai giờ rưỡi.
Quán bar sau chợ.
Thanh niên cong môi lên, nghe điện thoại.
“Ah...!” hắn trầm giọng nói: “Anh muốn nghe ngóng việc này à.
”
“Những thứ này có thể được bao nhiêu tiền? Có thể bán với giá tốt được không?” hắn dựa tường nói chuyện, dáng vẻ đầy lưu manh.
Người bên đầu dây điện thoại bên kia vẫn còn đang nói công chuyện cho hắn biết, thuận tiện cảnh cáo hắn, kêu hắn nhận tiền rồi thì không được lắm miệng.
“Được rồi được rồi, tôi biết luật mà, tiền vào tài khoản xong, tôi lập tức xem như không có việc này….
Được, tôi giảm cho anh 10%, gặp mặt rồi nói tiếp.” sau khi hắn cúp điện thoại, nghịch nghịch điện thoại một chút, sau đó lôi ra một chiếc điện thoại khác.
Hắn nín hơi thở một lát, chờ tới khi bên kia nhận điện thoại.
“...!Những người này chậm hơn so với tôi nghĩ đấy,” hắn nói với vẻ ngả ngớn: “Bây giờ mới tìm đến tôi.”
“...!Cậu chủ bé, giọng của cậu nghe qua điện thoại cũng thật là êm tai.”
Không biết bên kia nói những gì, thanh niên như bị dạy dỗ vậy, dáng vẻ kiêu căng lập tức bị đè ép xuống, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Hắn đáp: “...!Vâng… ”
Hắn lại nghe một hồi, cuối cùng do dự nói: “Được, tôi biết rồi.
Hẹn sau này gặp?”
Bên kia cúp điện thoại.
Hắn cầm điện thoại di động cọ vào lỗ tai đầy lưu luyến, cảm thấy tất cả tâm tình ngang ngược, phẫn nộ, tối tăm u ám đều rời đi sau cuộc điện thoại này.
“A Minh...!” hắn lẩm bẩm nói.
Giữa lúc hắn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên một tiếng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Tiểu Giang? Cậu nghe điện thoại xong chưa? Đến giúp tôi phục vụ khách đi, trong quán đang bận lắm.” thanh niên bên cạnh, người mặc đồng phục, đang phất tay gọi hắn.
Hắn nở nụ cười, nói: “Ừ, đến đến đây.” Rồi đứng dậy đi theo.
Quán bar này, sau khi Tiểu Diệp không ở đây nữa, ai cũng nhớ nhung những vị khách của cậu hết cả.
Tuy là Tiểu Giang mới tới rất tuấn tú, thỉnh thoảng cười lớn lên mang theo một phần vẻ lưu manh, lạnh lẽo xấu xa, cũng có nét quyến rũ riêng.
Nhưng vẫn không có vẻ ngoài thoạt nhìn đã khiến người ta muốn được thân thiết của Tiểu Diệp.
Các vị khách trong quán bar ngày hôm nay cũng vẫn rất nhớ nhân viên phục vụ Diệp.
Vị khách mới đến đã hỏi ngay: “Quản lý, tôi mới mấy bữa không đến, sao đã không thấy cậu phục vụ kia rồi? Chính là cái cậu mà hay cười ấy, sao giờ lại không thấy nữa vậy?”
Kỳ Việt đang ở quầy bar pha chế lấy rượu, ngón tay thon dài của anh rất có lực, động tác pha rượu trầm ổn trước sau như một.
Người đàn ông nghe được lời vị khách hỏi, nhướng mắt nhìn anh ta một cái, trả lời: “Đi rồi.”
Vị khách hỏi tới: “Đi? Đi đâu?”
Người đàn ông không nhanh không chậm nói: “Cậu ấy không đi làm nữa.
Người ta vốn là sinh viên ưu tú, đương nhiên là phải quay lại tập trung cho việc học.”
Vị khách nghe vậy, cảm thấy có chút tiếc nuối, lẩm bẩm nói: “Là sinh viên ưu tú à, tôi biết tôi biết rồi, thế nhưng...!” anh ta vả vào miệng mình một cái, nói: “Cậu nhỏ ấy lúc cười tươi lên nhìn đẹp vô cùng, mỗi lần nhìn thấy là tâm trạng lập tức tốt lên phần nào...!Thực sự đáng tiếc quá.”
Người đàn ông đáp lời, nói: “Ừm…, rượu của ngài đây.”
Anh đem một ly rượu đã pha xong đặt trên quầy bar, vị khách uống hết ngụm này đến ngụm khác, gọi một ly lại một ly, mãi đến khi uống say không còn biết gì.
Kỳ Việt thỉnh thoảng sẽ nhướng mắt xem xét thần thái của vị khách này.
Nhưng anh ta vẫn rất trầm lặng, tự mình uống rượu, dần dần đã nằm bất động.
“...!” kiểu khách như vậy, vô cùng hay gặp trong quán rượu.
Lúc đóng cửa, nhân viên phục vụ đánh thức anh ta, vì vậy vị khách này mới loạng choà loạng choạng mà đứng lên, sau đó mơ mơ màng màng đi ra ngoài.
Đến giờ, các nhân viên phục vụ lau dọn, thay đồ ra xong rồi đi về ngủ cả, chỉ có Tiểu Giang mới tới vẫn còn giúp anh dọn dẹp giá rượu.
Kỳ Việt nhìn hắn một cái, nói: “Ở đây không cần cậu giúp, cậu đi về trước đi.”
Giang Kế Huy biết nghe lời phải mà thu tay về.
Kỳ Việt không có để ý tới cậu nữa.
Lặng im một hồi, Tiểu Giang đột nhiên mở miệng hỏi: “Quản lý, có phải anh thấy tôi rất chướng mắt hay không.” thanh niên dựa cửa, khóe miệng mang theo nụ cười bất cần đời.
“Không có.
” Người đàn ông lại nhìn hắn một cái, cứ như thấy kỳ lạ việc sao hắn lại hỏi như vậy.
“Tôi nghe nói, ” thanh niên cúi đầu cười: “Tôi thay thế cậu nhân viên kia, vốn có nhân duyên rất tốt, tất cả mọi người ai cũng thích.”
“Cậu ấy đã nghỉ việc trước đó rồi, sau đó cậu mới vào làm mà.” Động tác đang xếp lại rượu của Kỳ Việt cũng không đột ngột dừng lại, trực tiếp hỏi: “Cuối cùng thì cậu muốn hỏi cái gì đây/”
Giang Kế Huy hỏi: “Tôi chỉ thấy tò mò mà thôi, muốn hỏi một chút, người trước kia...!là kiểu gì vậy?”
Nhắc tới người kia, âm cuối của hắn càng ngày càng nhẹ, tựa như bọt biển ở đáy biển nổi lên trên mặt biển, càng nổi lên lại càng nhẹ.
Người đàn ông chỉ nhìn hắn một cái nhìn cảnh cáo, lãnh đạm nói: “Chuyện này không liên quan tới