Quý bà Chúc đang pha trà cho cậu.
Đôi bàn tay của bà trắng trẻo xinh đẹp, động tác pha trà cũng cực kỳ tao nhã.
Diệp Minh nhìn đến xuất thần.
Đến khi bà đã bỏ bã trà ra, đưa cho cậu, cậu mới nhận tách sứ trắng, cũng không dùng mấy từ khen ngợi của người biết thưởng trà, chỉ biết thốt lên: “Thơm quá.”
Sau đó cậu nhấp một miếng.
Nhiệt độ lúc nếm vừa vặn, sẽ không cảm thấy nóng.
Người phụ nữ cười đầy dịu dàng, ánh mắt nhìn cậu ấm áp đầy yêu thương.
Bà hỏi: “Uống ngon không?”
Cậu trai nhìn bà nói: “Uống ngon ạ! Cháu chưa bao giờ được uống trà ngon đến vậy...!Có lẽ là do được pha bởi bác gái, nên mùi vị của trà cũng mang theo sự ấm áp đặc biệt.”
Đuôi lông mày khóe mắt của người phụ nữ này đều mang theo ánh sáng như ngọc trai lóe lên.
Bà cười khanh khách nói: “Vậy à…”
Sau đó còn nói thêm: “Lần đầu tiên lúc bác thấy cháu, đã cảm thấy nhìn cháu quen vô cùng...!Cứ như đã gặp ở đâu trước đó.”
Diệp Minh nhìn bà một cái với vẻ hơi kinh ngạc, sau đó chỉ bình thản trả lời: “Cháu cũng giống như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bác gái, đã có cảm giác thân thiết vô cùng rồi.”
Bà cười cười lơ đãng, sau đó nói: “...!Chắc bác với cháu cũng không nghĩ giống lắm đâu,” bà nói: “Cháu với mối tình đầu năm đó của bác, hai người giống nhau như đúc.”
Diệp Minh sửng sốt: Khoan, sao tự dưng lại nói một câu đi quá xa thế này.
Cậu cười gượng một lúc, rồi mới trả lời được: “...!Nhìn bề ngoài giống cháu lắm ạ? ”
Quý bà Chúc nhìn thấy bộ dáng này của cậu, chỉ cười lắc đầu, nói: “Cũng không hẳn, chỉ là khí chất hai người đều tương tự...!Chuyện từ xưa, bây giờ bác nhớ lại cũng do có chút hoài niệm mà thôi.”
Diệp Minh rũ mắt đáp lại:”...!Vâng… ”
Quý bà Chúc nói: “Cháu muốn thấy phòng của Tiểu Lễ không?”
Diệp Minh nói đầy do dự: “Bây giờ anh ấy không có ở đây...!Làm thế có sao không ạ?”
Quý bà Chúc nói: “Không sao cả, dù gì thì giờ nếu nó không ở công ty thì cũng ở chỗ của hai đứa, căn phòng này dù là chừa ra cho nó, cũng không có ai ở cả, nên cháu cứ thoải mái tham quan phòng thôi.”
Bác gái này thật đúng là một người quá khéo léo, nói nói một hồi, người đối diện đã bị bà thuyết phục từ lúc nào không hay.
Cậu gật đầu đồng ý.
Rồi bà dẫn cậu đi qua phòng khách, lên lầu, sau đó xuyên qua hành lang, mở cửa một căn phòng.
Thoạt nhìn trong phòng quả nhiên đúng là kiểu lâu lắm rồi không có ai cả, nhưng được quét dọn sạch sẽ.
Phong cách sắp xếp đồ nội thất vô cùng lạnh nhạt, là phong cách điển hình của trai thẳng.
Không đúng, giờ đã là trai ‘cong’ rồi.
Cậu để ý đến ảnh chụp trên bàn, có điều cậu chỉ nhìn sang đó, quý bà Chúc đã cầm khung ảnh lên, giải thích cho cậu: “Đây là bức ảnh Tiểu Lễ và Tiểu Gia chụp chung hồi học đại học, hai đứa nhìn đẹp trai quá nhỉ?”
Diệp Minh nhận lấy bức ảnh, thấy hình ảnh hai người thanh niên lúc mới 19, 20 tuổi đang choàng vai nhau, mặc quần bơi màu đen bên bờ biển, mang bộ kính lặn, ôm ván lướt sóng, nở nụ cười rạng rỡ khỏe khoắn với ống kính.
Có lẽ do vẫn còn đang đi học, thần thái hai người bọn họ nhìn có phần khác nhiều so với bây giờ.
Diệp Minh: Khụ khụ..
nói như thế nào đây, cậu hơi tiếc nuối là lúc đó không được ‘chơi’ chàng trai trong bức ảnh này.
Đúng là rất đẹp trai, khiến cho lòng cậu thấy khó chịu không yên.
Quý bà Chúc mỉm cười: “Không biết tại sao...!Hai đứa nó vốn có tính tình và bản tính hoàn toàn trái ngược, nhưng đã chơi với nhau rất thân từ nhỏ.
Cả quãng đời cắp sách, từ tiểu học, cấp hai, cấp ba, rồi đến đại học, bây giờ đã đi làm rồi, vẫn luôn bên nhau như thế.
Như lần trước chúng ta đi ăn, Tiểu Gia còn đến ăn chung.”
Diệp Minh gật đầu, nói: “Dạ…, cháu biết, vẫn luôn như thế.”
Quý bà Chúc nói nói, đột nhiên như sực nhớ điều gì, “...!Aizz, có điều, hai đứa nó không có quan hệ gì đâu, cháu đừng có hiểu lầm đấy.”
Diệp Minh tiếp tục gật đầu, cười mỉm chi: “Không sao hết...!Cháu hiểu mà.”
Chứ còn sao nữa? Hai người kia thì quan hệ kiểu gì chứ?
Người phụ nữ nhìn nụ cười của cậu, rơi vào trầm tư lúc nào không hay.
...!Khuôn mặt của người kia đã mờ nhạt trong trí nhớ, nhưng nụ cười của người ấy nhất định cũng giống như cậu bây giờ...
Vừa dịu dàng, vừa đẹp, lại vừa mang nét cô đơn.
Bọn họ đi thăm phòng Lục Lễ một lúc, lại ngồi xuống tâm tình cho hết ngày, vừa thưởng thức khay trà bánh.
Nữ chủ nhân của nhà này rành rẽ đạo lý đối nhân xử thế, chỉ cần bà muốn là có thể khiến người ta như mộc xuân phong*.
* Chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng như đứng trong gió xuân ấm áp.
Chỉ là hôm nay thỉnh thoảng bà sẽ nhìn cậu đến thất thần.
Dường như bà có lời gì cần nói với cậu, nhưng chung quy vẫn chưa thể nói ra.
Đến lúc cậu sắp đi rồi, mặt mày bà Chúc mới nhẹ nhõm, có vẻ như đã từ bỏ ý định muốn nói điều gì.
Nhưng Diệp Minh lại không thể bỏ qua chuyện gì.
Trước khi rời đi, cậu đột nhiên hỏi: “Bác gái ạ..
Có chuyện này, cháu rất muốn biết.”
Cậu trai bình thường