Từ khoảnh khắc đồng ý sẽ chiếu cố cho bạn trai của bạn mình, ánh mắt của y đã không tự chủ được, dừng hình ảnh lại ở trên người cậu.
Vào lúc mới đầu, y coi thường cậu, mỉm cười mở miệng đâm chọc cậu, nhưng sau khi nói xong y thấy vành tai dần đỏ ửng lên của cậu, trong lòng có thêm chút rung động khó nói ra.
Cậu làm ra vẻ thuần khiết vô tội, không rành thế sự, trong đôi mắt ấy bình thản không có gì, trống rỗng đến làm cho người khác không đoán ra, một cái nhăn mày, một tiếng cười đều mang một chút gì gợi cảm ở trong đó, lại thu vào một phần hờ hững...! Cứ như cho dù cậu có làm chuyện gì tổn thương đến người khác, cũng khiến người ta tha thứ cực kỳ dễ dàng.
Có thể Lục Lễ chính là bị quyến rũ bởi phần “Vô tri vô giác” này của cậu.
Vệ Gia không quan tâm chút nào với bất kỳ ai lướt qua y, thế nhưng càng nghe theo lời nhắc của Lục Lễ và ở chung với Diệp Minh, y càng có thể cảm thấy được bản chất được che giấu dưới khuôn mặt đẹp đẽ kia.
...!Bị cậu hấp dẫn, đồng thời y cũng nhìn thấy dấu hiệu nguy hiểm.
...!Lúc cậu trai ấy nhìn y chăm chú, cặp mắt nhìn như không chứa đựng điều gì kia, của thỉnh thoảng sẽ hiện lên một loại khao khát tràn ngập khát cầu, tựa như ánh trăng ngâm qua nước, khiến người ta gần như không thể chối từ.
Y nghĩ, nhất định có rất nhiều người mê muội là vì thế.
Đến lúc có được bằng chứng cậu lang chạ, Vệ Gia vừa suy nghĩ “Quả là thế” ở trong lòng, lên đường đi chất vấn cậu, vừa tìm người tra xét quá khứ của cậu.
Chất vấn không có được kết quả gì, mà còn làm cho y làm một số chuyện quá phận, đem người làm khóc.
Cảm giác sầu muộn trong lòng y không thể tan đi...!Y cũng không có tâm trí đâu mà làm chuyện gì khác nữa, phải rút ra rất nhiều điếu thuốc.
Rất nhanh y đã nhận được kết quả điều tra, mấy trang giấy đã ghi lại hết tất cả những gì Diệp Minh đã trải qua.
Diệp Minh sống ở vũng bùn, lại sinh ra với một gương mặt gây chú ý như thế, vì vậy cực dễ gây phiền toái.
Nhưng từ từ khi cậu lớn lên, nhân duyên của cậu càng ngày càng tốt, phiền phức bên người cũng được giải quyết với tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cậu dựa vào người khác bình an vượt qua thời kì thanh xuân, an ổn học tập, thi đậu đại học tốt, sau đó đem đá phăng hết đi mấy nam nữ si tình, tiến thẳng tới thành phố khác làm một sinh viên trong sạch.
Vệ Gia nắm lấy xấp giấy, chăm chú xem, dường như từ những dòng chữ vô cảm kia, tiếp xúc đến một cuộc đời hoàn toàn khác.
Phần đời này tuy không thể nói là hỏng bét, lại chân thực đến đáng sợ.
Y nhìn thật lâu, cuối cùng không nói một lời đem mấy tờ báo cáo kia bỏ vào trong máy hủy giấy, sau đó sai người đem những tài liệu này giấu đi hết.
Cơ thể là một phần mở rộng của ái dục.
Y càng hiểu rõ cậu hơn, lại càng ngày càng có nhiều tình ý với cậu hơn, độ dễ dàng tha thứ cũng càng ngày càng cao, luôn không thể tự chủ mà chịu hết tất cả yêu cầu của cậu, còn muốn có nhiều đụng chạm thân mật với cậu hơn.
Căn bản là không có cách khắc chế...!Muốn phải bảo vệ một người, còn là môt cậu trai tồi đã ngoại tình nhưng vẫn bình thản như không làm gì sai, đây thật là một trải nghiệm y chưa từng có.
...!Coi như là y có mắt như mù, vì yêu cứ đâm đầu, vì sự ngạo mạn của hai mươi bảy năm qua mà chuộc tội.
Trong niềm hạnh phúc lớn lao ấy, ngay cả cảm giác tội lỗi vì phản bội bạn thân có vẻ như cũng dần dần bị vùi lấp.
Vệ Gia hôn cậu, làm tình với cậu, sau đó khàn giọng hỏi: “Phải về à?”
Diệp Minh đáp: “Ừm….”
Người đàn ông xuống giường, mặc quần, che phần hông lại, sau đó nhoẻn môi cười với cậu: “Mới lăn giường với anh, xong giờ lại đi hẹn gặp bạn trai, cảm giác thế nào?”
Một câu nói phá vỡ bầu không khí ngọt ngào.
Diệp Minh nhìn hắn chằm chằm, nói: “...!Nếu anh muốn nghe, để em đi gặp xong rồi nói cho anh nghe.”
Vệ Gia chối ngay: “Được rồi, xin em đừng nói gì.”
Tất cả chuyện này là thế nào chứ.
Diệp Minh nở nụ cười.
Diệp Minh đột nhiên nói rằng: “Vệ Gia...!Xin lỗi anh...”
Vệ Gia tròn mắt, thấy được đôi môi màu hồng nhạt của cậu, y vừa suy nghĩ đến những hình ảnh vô cùng 18+, vừa trả lời: “Sao nào, cứ làm cho đã xong rồi nói câu xin lỗi là thói quen của em à? “
Y từ từ nhắm hai mắt cũng có thể đoán được cậu dỗ mấy thằng đàn ông như thế nào, đơn giản chính là giả vờ nhỏ nhẹ xin lỗi, sau đó rơi vài giọt nước mắt cá sấu, nũng nịu một chút.
...!Vậy mà cũng có một đám ngốc rơi vào bẫy.
Diệp Minh mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn y, mím môi nói: “...! Đâu có đâu.”
Lại là cái vẻ vẫn luôn tỏ ra mình ngây thơ vô số tội kia.
Vệ Gia giãn đầu chân mày ra, giọng nhẹ nói: “Ừm, làm thì làm rồi...!Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Diệp Minh đứng dậy ôm lấy y, sau đó ngọt ngào kêu một tiếng: “Ca ca à….
Anh là tốt nhất.
“
Vệ Gia ôm eo cậu, sau đó thầm nghĩ: Nếu như chỉ nhìn lúc này, đúng là đáng yêu muốn chết.
Đáng tiếc, là một người vô tâm.
Y nhéo nhéo hông của cậu, sau đó dặn dò: “Đi thôi, giờ anh chỉ chờ hai người chia tay sớm.”
Diệp Minh quay lại nhìn vào trong phòng, chỉ thấy dưới ánh đèn có một gương mặt tuấn tú của người đàn ông được rọi bởi ánh sáng lung linh, nét mặt cười như không cười.
Người ngày trước vốn có khí chất “người lạ đừng đến gần” và điệu bộ ngả ngớn như có như không, bây giờ đối với cậu mà nói, đã biến thành một người trêu chọc vô hại và tràn đầy vẻ hấp dẫn.
Không biết từ lúc nào, cậu càng lấn tới, y lại càng nhượng bộ, mãi đến cuối đã nhận lấy tất cả dục vọng của cậu.
Chân mày Diệp Minh khẽ nhúc nhích, ham muốn chôn trong ý nghĩ giờ lại rục rịch.
...!Cậu vừa thấy được một người đàn ông đẹp mắt, đã muốn để ở trong nhà.
Thứ tư là thời gian hẹn hò cố định của cặp đôi bọn họ.
Lần nào Lục Lễ đều sẽ chọn một nhà hàng có đánh giá tốt, sau đó cùng ăn cơm tối với cậu, tiếp đó thì đi xem phim, hoặc là đi dạo phố...!Tựa như một cặp sinh viên đại học đang yêu nhau bình thường.
Nhà hàng được chọn ngày hôm nay không có vị khách nào khác, chỉ có một người đang chơi đàn piano, tiếng đàn du dương.
Diệp Minh nhìn bạn trai mình ở phía đối diện, nghi ngờ hỏi: “Nhà hàng này là...?
Mi mắt màu đen của Lục Lễ có hơi rung lên, nói với cậu: “Anh đã bao trọn...!Như vậy để cho yên tĩnh, không có ai tới quấy rầy.”
“Ah...!Thế à.” Diệp Minh chần chờ lên tiếng.
“Chút lại nói, em ăn trước đi.” Anh