“Tao kêu mày chăm sóc ‘em dâu’, mày chăm sóc bằng cách này đấy à???” Người đàn ông một quyền vung tới, lại bị y nhanh nhẹn né kịp.
“Kết hôn rồi thì mới gọi là em dâu chứ,” Vệ Gia luôn ‘ghim’ hai chữ ‘em dâu’ này, sau đó nói: “Hơn nữa đã là em dâu thì càng phải chơi tới cùng chứ nhỉ?”
Thằng này cố ý...!muốn chọc giận anh.
“Mày coi cả chục năm tình nghĩa giữa hai chúng ta là cái gì?”
“...!Tình nghĩa sao...!” y cười khảy, “Là anh em tốt nên mới cùng xem trọng một người con trai, thế này mà không đủ tình nghĩa ‘đậm sâu’ thì còn thế nào nữa”
Lục Lễ trong cơn giận dữ, miệng nhếch, muốn dùng nắm đấm chào hỏi tên kia, tay càng dùng sức hơn so với trước.
“Ý, nhẹ tay thôi, ông bạn à.” Vệ Gia vẫn thản nhiên vừa kéo quần, vừa né qua hướng khác.
Đến cái ghế đã bị anh đá ngã một cái.
“Ack...!” tới khi hắn mặc quần lại xong, cũng đã đến lúc trả đòn lại.
Bình thường Lục Lễ vẫn luôn bôn ba khắp nơi vì công việc, thời gian tập luyện (TDTT) ít, mà Vệ Gia thì rảnh rỗi hơn nhiều.
Vệ công tử vốn thích các môn thể thao, thân thủ cũng tốt sẵn, nhưng dù sao y cũng mới vừa xuống từ trên giường tới, đi đứng không quá linh hoạt, trong lúc nhất thời, hai người cũng gọi là cân bằng ngang sức.
Không để ý, Lục Lễ ‘hừ’ một tiếng, sờ quai hàm của mình.
Anh nuốt nước bọt còn tanh mùi máu xuống, không những không giận mà còn cười: “Vệ Gia… mày đánh giỏi quá nhỉ”
Vệ Gia ngửa đầu, hơi thở hơi gấp, trong con ngươi của y lóe lên tia sáng lạnh lẽo mà mâu thuẫn, đến khi Lục Lễ nhìn lần nữa, ánh nhìn kia lại trở thành hoàn toàn ngả ngớn và thờ ơ: “...!cảm ơn lời khen.”
Đến lúc Diệp Minh mặc quần áo tử tế, đi tới cửa phòng ngủ, đã thấy bọn họ choảng nhau ra tới phòng khách.
Cậu có chút hăng hái mà đứng nhìn một hồi, kết quả một người trong hai người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một cú đập mạnh, bàn trà đổ nhào, mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.
“Á...! ” cậu trai hoảng hồn la một tiếng, sau đó theo bản năng trốn về sau né.
Tuy tiếng kêu không lớn, thế nhưng hai người đàn ông kia vẫn đủ nhạy để nghe được, lập tức nhìn qua phía cậu.
Cậu trai đang cúi đầu, nhìn xuống bàn chân mình
Lửa giận lập tức bị đóng băng lại.
“...!Làm sao vậy?...!Em bị mảnh vỡ rơi trúng chân à?” lông mày Lục Lễ liền nhíu lại, vội vàng đi tới về phía người yêu.
Vệ Gia “hừm” một tiếng, y lết đôi chân chẳng biết tại sao lại đi hơi khập khễnh, sau đó nhanh chóng tìm được hòm thuốc trong tủ đặt TV gần đó.
Hừ ..
Cú vừa rồi đúng là quá mạnh, cứ như muốn giết mình tới nơi vậy.
...
...!Mà cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là bị cắm sừng, thằng đàn ông nào chả nổi điên lên!
Lúc từ trong hòm thuốc lấy ra cồn và thuốc mỡ, không biết Vệ Gia nghĩ tới điều gì, khóe môi vểnh lên.
...!Mãi lúc sau y mới nhận ra sự thật hiển nhiên rằng hình như mặt mình thấy đau đau…
“Hình như không bị cắt vào...!” cậu trai nhìn chằm chằm vào chân mình, nói.
Lục Lễ không nói một lời ngồi xổm người xuống, sau đó nâng mắt lên, nhìn cậu nói: “Em nâng chân phải lên.”
Trên mặt của anh vẫn giữ nét lạnh lùng, biểu cảm quá mức nghiêm túc, giọng hơi sẵng lại vì đang bực, Diệp Minh nghe được...thấy kích thích vô cùng...!Người bạn trai này, trước giờ sẽ rất ít khi để lộ mặt trái này trước mặt cậu.
Diệp Minh ngoan ngoãn nâng chân lên, người đàn ông đã giúp cậu tháo dép ra, sau đó đứng lên, bế bổng cậu.
“Ư? Khoan...!” Vẻ mặt Diệp Minh vẫn chưa hết ngỡ ngàng, đã bị bế kiểu công chúa để đặt lên giường.
Vệ Gia đem thuốc mỡ và cồn đưa cho Lục Lễ, anh tiếp nhận một cách tự nhiên.
“Đau không?” Lục Lễ nửa khụy gối ở giữa hai chân người yêu mình, sau đó dùng tăm bông bôi cồn lên vết xước nhỏ trên chân.
Diệp Minh liếc qua vết thương có chút xíu khó có thể nhận ra này, sau đó lại liếc đến khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này, nhỏ giọng nói rằng: “Sao này giống vết thương bé xé to ra quá? “
“Vết thương bé cũng phải chú ý, nếu không… dễ nhiễm trùng.”
Ánh mắt Lục Lễ nhìn đăm đăm vào cậu trai vẫn mang vẻ mặt tự nhiên như ngày thường, sau đó nói với người bên cạnh kia: “Ông có thể đi ra ngoài trước được không? Tôi muốn nói chuyện với người yêu tôi.”
Vệ Gia không chịu lép vế trước cái kiểu nói này, chỉ nhìn Diệp Minh cười cười: “Vậy cũng phải hỏi ai đó trước rồi “
Cậu lại nói: “...!Anh đi trước đi.”
“...!Đi thì đi.” Y từ trong hòm thuốc tìm được miếng bang dán cá nhân, tiện tay dán lên trên khóe môi của chính mình, dứt khoát chào tạm biệt: “Chúng ta sẽ gặp nhau sau vậy.”
Lục Lễ nắm thật chặt tuýp thuốc mỡ trong tay, tiếp đó vẫn lẳng lặng không nói một lời, bôi thuốc cho Diệp Minh.
“Vậy là được rồi anh” Diệp Minh rút chân về.
Người đàn ông dùng tay nắm chân cậu lại, không có lên tiếng.
“...!” một khoảng im lặng.
“Xin xin lỗi anh...? ” Diệp Minh nhìn sắc mặt Lục Lễ, ấp a ấp úng nói xin lỗi.
Câu “xin lỗi ” này cứ như một cây diêm được thắp, đốt lên nội tâm vốn bị đè nén sẵn của người đàn ông này.
“Xin lỗi?” anh nở nụ cười nhạt hiếm thấy với cậu, trong phút chốc sự lạnh lùng đã biến thành nỗi long cay đắng: “...!Đừng nói lời xin lỗi với anh.”
“A...!” cậu trai có vẻ như đang rất lúng túng.
Lục Lễ nhẹ nhàng đưa ngón tay mơn trớn mu bàn chân của cậu, nói rằng: “Đây không phải là lỗi của em.”
Ngữ khí của anh chắc như đinh đóng cột vậy, ngay cả Diệp Minh cũng suýt chút nữa không phản ứng kịp: Lẽ nào cậu vốn chả phải là tên đàn ông lăng nhăng xấu xa à?
Người đàn ông trong ánh mắt khó hiệu của cậu trai, lại chậm rãi cởi thắt lưng mình ra.
“Chả phải em đang muốn làm tình à?” anh nói: “Mới vừa rồi chắc vẫn chưa đủ thỏa mãn nhỉ?”
“?”
“Chân của em đang không tiện, để anh tự ngồi lên.”
“Không, không cần phải thế!...!” Cậu nằm ở trên giường, do dự nói.
Người đàn ông ưỡn thẳng lưng, từ trên cao nhìn cậu ở dưới...!Sau đó đột nhiên thở hắt ra một hơi.
Anh tháo cà vạt của mình ra, giọng nói nhẹ như gió thoảng “...!Anh biết, nhất định là em không cố ý.”
Cà- vạt màu xanh đen bị ném xuống đất, không có phát ra âm thanh gì.
“Khoan, em...!” đúng là em cố ý mà!?
Diệp Minh mở miệng muốn giải thích, nhưng có vẻ như người đàn ông cũng không muốn nghe cậu tính nói gì, anh nắm lấy cổ tay của cậu, sau đó hôn lên đôi môi đang hé kia.
Ngay sau đó, anh hôn qua lông mày của cậu, tới mắt và mũi...!Cơ thể sau những tiếp xúc với người yêu, đã hoàn toàn hưng phấn lên.
Anh dẫn dắt tay của cậu chạm vào người mình, nói với cậu: “...!Đã được rồi, lúc nào em muốn ‘vào’ cũng được.”
“Em không muốn... “
Người đàn ông vờ như mắt điếc tai ngơ, tụt thẳng quần cậu ra, sau đó cúi người muốn làm bằng miệng.
“Bây giờ em không có cảm giác... “
Trên cái thứ kia của người yêu mình chắc có lẽ vẫn còn mang theo mùi của người khác, nhưng người đàn ông này lại không ngần ngại chút nào mà mở miệng ngậm nó vào, sau đó bắt đầu thành thạo nhả ra lại nuốt vào.
Gương mặt đẹp trai kia đang ngậm con c*c ở trong miệng, tạo thành một hình ảnh có thể nói thật gợi dục.
Diệp Minh mới nhìn qua đã có cảm giác muốn cương nữa rồi.
Hầu kết của người đàn ông vẫn đang cuồn