(1): Vợ ơi, chị muốn ăn em ~
Kỷ Uấn Chi đứng ở một bên, yên lặng nhìn bà xã của chính mình cứ thế mà nhẹ nhàng tóm gọn con gà kia, cả người đều là hoang mang tột độ, không khỏi ở trong lòng cảm khái.
Quả nhiên sức mạnh của kẻ tham ăn là vô cùng lớn, vừa nãy bảo nàng đi giết gà, nàng còn một bộ dáng dấp nhu nhược tỏ vẻ không dám, nàng đúng là cái gì cũng không sợ ha.
Cắt yết hầu, lấy máu, vặt lông, thực sự là tinh thông hết tất cả mọi thứ...
Vốn là nói chính mình sẽ tự làm cơm, kết quả Kỷ Uấn Chi toàn bộ hành trình đều đứng ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng giúp Giản Y tạo thêm chút không khí, thổi phồng vài ba câu, nịnh nọt chỗ này chỗ kia, đại khái như "Vợ ơi em giỏi quá ~", "Vợ ơi em quá lợi hại rồi~ "
Bên ngoài camera tỷ tỷ đã đem microphone kẹp ở trên khe cửa, thu lấy hết tất cả những lời nói của Kỷ Uấn Chi không sót một chữ nào.
Một đám người che miệng cười trộm đến mức sắp đau sốc hông đến nơi nhưng cũng không dám lên tiếng.
Ai có thể nghĩ tới người trước giờ thông minh tháo vát như bà chủ Kỷ đây, lại ở trước mặt bà xã của mình làm ra bộ dáng tiểu fangirl như thế, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Gần một tiếng sau, cửa phòng bếp được mở ra.
Kỷ Uấn Chi bưng ra bàn ăn một con gà con hầm nấm, khẽ cười đi ra.
Tựa hồ như đang khoa mẽ tài năng của cô cho mọi người, nhưng mà tất cả mọi người căn bản là dồn dập quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn cô, bởi vì thực sự là không ai có thể nhịn được cười!
"Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi, ăn cơm." Kỷ Uấn Chi đem đồ ăn bưng lên bàn, để Hề Hàn và những người khác vào nhà dọn cơm.
Thời điểm mọi người bước vào nhà thì nhìn thấy Giản Y còn đang cầm trên tay con dao phây, tự giác mà đứng cách xa nàng ra.
Nữ nhân nhỏ nhắn yếu ớt này vậy mà lại dám giết gà! Người này không thể chọc giận được!
Sau khi làm xong món gà hầm nấm, Giản Y lại lấy thêm cái trứng chim mà các nàng đem về lấy đi rán.
Trên mỗi chén cơm sẽ được phân chia đều một phần trứng rán.
Không thiên vị ai cả, vô cùng công bằng.
Dù sao trước mắt Kỷ Uấn Chi cũng đã là trụ cột gia đình, nàng cũng phải làm gì đó để giúp đỡ người vợ vô dụng của mình mới được.
"Cảm ơn Uấn Chi tỷ cùng Tiểu Y tỷ đã chuẩn bị cho mọi người một bàn mỹ vị như này!" Vu Dao liền nịnh hót, giơ ly nước muốn lấy nước thay rượu kính hai người.
"Được được được, đừng khách khí, kỳ thực này đều là Tiểu Y làm, tôi cũng không có trợ giúp được cái gì.
Bà xã của tôi a, mỗi lần nhắc đến cơm là hai con mắt đều tỏa sáng." Kỷ Uấn Chi nói lời thành thật.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng hé miệng cười.
Cái này vừa nãy chúng tôi ở bên ngoài cũng đều nghe thấy hết rồi.
"Yêu, này sao mà so với cơm hộp của chúng tôi còn trông hấp dẫn hơn thế!" Đạo diễn liếc mắt một cái, thậm chí còn nuốt nước miếng.
"Đó là tay nghề của Tiểu Y chúng ta đấy.
Động đũa đi, đừng khách khí, lấp đầy bụng là quan trọng nhất." Kỷ Uấn Chi nói, cũng sẽ không cùng với các nàng khách khí, kẹp lấy cái đùi gà bỏ vào trong bát của Giản Y, bà xã cực khổ rồi!
Những người khác thấy thế liền bắt đầu dồn dập, "Oa, cái này thịt ngon a ~ "
"Nấm này ngon quá a ~ "
"Ừm, ăn ngon!"
Mọi người cùng nhau khen tay nghề của Giản Y.
Không bàn tới chuyện có thật sự là xuất phát từ nội tâm hay không, nhưng ít ra Giản Y nghe xong liền rất vui vẻ!
Toàn bộ nguyên con gà tất cả mọi người cũng ăn không hết.
Làm nghệ sĩ, các nàng sẽ phải khống chế sức ăn để duy trì vóc dáng.
Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn, bèn đi lấy một cái mâm khác, lấy một ít đồ ăn đem phân phát cho các nhân viên cùng ăn.
Dù sao còn phải cộng sự với các nhân viên thêm tận một tuần, cùng với bọn họ giữ mối quan hệ tốt thì may ra sẽ không bị dằn vặt trong những ngày tiếp theo.
Chỉ là cô cũng là cố ý không có phân cho đạo diễn, nhìn đạo diễn một mặt oán niệm, mọi người liền ồn ào cười to.
Một bữa ăn trưa sinh động, cũng vì một tuần quay phim này mà mở ra một khởi đầu tốt.
Dùng cơm xong xuôi, mọi người tự giác thu dọn bát đũa, cũng không cần Kỷ Uấn Chi cùng Giản Y nhúng tay gì nhiều, hai người hơi hơi hỗ trợ một chút liền trở về phòng nghỉ trưa.
Kỷ Uấn Chi đứng trên ban công, hơi nằm nhoài trên lan can, nhắm nhìn cây cối ở phía xa xăm, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu vào thân thể cô khiến cho không gian xung quanh càng trở nên ấm áp hơn.
"Tiểu Y."
"Hả?"
"Em đến đây."
Kỷ Uấn Chi ngoắc ngoắc tay, bảo nàng đi tới.
"Sao, làm sao?" Giản Y nghe lời đi tới.
Kỷ Uấn Chi đưa tay, ôm lấy eo nàng, để cho nàng tựa ở trên lan can, từ phía sau ôm lấy nàng, "Em xem." Chỉ vào nơi xa xăm, nơi có núi non trùng điệp.
"Chờ chúng ta sau này già đi, liền tìm một nơi như thế này bắt đầu ẩn cư, có thể lên núi hái nấm, xuống sông bắt cá, tự cấp tự túc, chỉ có hai người chúng ta, em nói xem có tốt không tốt?"
Giản Y nghe vậy nhíu lại lông mày, "Phải có, đồ ăn ngon, mới được."
Kỷ Uấn Chi cười khẽ, "Được được được, em muốn ăn cái gì cũng đều có hết."
"Ừm." Giản Y hé miệng nở nụ cười, lùi ra sau dựa vào trong lồng ngực Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi ôm nàng, nhẹ nhàng lung lay, hai người không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian vừa yên tĩnh lại vừa tươi đẹp này.
Hai người này ngọt ngào ở cùng một chỗ ôm nhau liền trước tiên không nói nữa, lại nói đến hai đôi tổ hợp tình nhân còn lại.
Nghe nói được về phòng nghỉ trưa, kỳ thực còn có chút không dễ chịu, bởi vì trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, này không phải mang ý nghĩa là phải cùng một nữ nhân xa lạ không quen không biết cũng nằm trên một giường sao, quá khó chịu đi a.
Hề Hàn cùng Thẩm Hữu sau khi trở về phòng, Hề Hàn liền vô cùng yên tĩnh ngồi ở trên ghế, xoa xoa cái trán, tựa hồ có hơi uể oải nhưng mà cũng không có dự định đi lên giường nghỉ ngơi.
Thẩm Hữu nhìn cô một cái, chần chờ một chút, "Cô đi lên giường nằm đi, tôi buổi trưa không có thói quen ngủ trưa."
"Hả?" Hề Hàn cũng nhìn lại cô một cái, cười khẽ với cô, "Được, cảm ơn." Lúc này mới lên giường.
Nghiêng người nằm ở một bên giường, gối lên cánh tay của chính mình, ngủ tương đối rất ngoan.
Thẩm Hữu ngồi ở trên ghế, quay lưng lại với giường, cứ liên tục lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn Hề Hàn.
Nhưng mà máy quay được treo ở góc tường đã bắt lấy cái hành động mờ ám này của cô, nhân viên ngồi trong phòng giám sát cũng đang cười trộm, dồn dập cảm thán hai người này có phải là đã có chút tiến triển?
Khác với sự khiêm tốn của hai người này, ở bên trong một căn phòng khác, Vu Dao cùng Lục Tử Sam suýt chút nữa vì tranh giành giường mà đánh nhau tới nơi.
Vu Dao biểu thị tôi khi ngủ không được ngoan, hay lăn qua lăn lại, Lục Tử Sam thì biểu thị nếu đã như vậy cô vẫn là đừng có ngủ, ngồi ở trên ghế đi, như vậy liền không lăn được nữa.
Hai người cứ như thế mà tranh qua giành lại, chèn ép lẫn nhau.
...
Nhiệm vụ quay phim buổi chiều là để cho mọi người đi dạo trong rừng, để mọi người có nhiều cơ hội giao lưu với nhau hơn, chủ nếu để cho hai đôi tổ hợp tình nhân tiếp xúc nhiều hơn một chút, mau chóng thành đôi.
Đạo diễn còn đặc biệt bàn giao cho Kỷ Uấn Chi thân phận đặc biệt để trợ giúp hai tổ hợp tình nhân giải quyết các loại vấn đề, ví dụ như vấn đề ngủ trưa vậy, vấn đề này đặc biệt quan trọng cần phải giải quyết.
Kỷ Uấn Chi nắm tay bà xã, phía đằng xa đi theo là những cái đuôi nhỏ, mọi người thảnh thơi nhàn nhã dọc theo rừng cây bước chậm từng bước.
Kỷ Uấn Chi dù sao cũng liếc mắt nhìn, Hề Hàn cùng Thẩm Hữu đúng là vẫn ổn, không có vấn đề gì, thế nhưng Vu Dao lại không cùng đi với Lục Tử Sam!
"Tiểu Dao, làm sao mà nhìn không có tinh thần a, buổi trưa không có nghỉ ngơi tốt sao?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Khỏi nói đi Uấn Chi tỷ, còn không phải đều do cô ấy hết sao." Vu Dao bỉu môi, bất mãn ngang ngược nhìn Lục Tử Sam một cái.
Người sau vừa nghe, cũng không chút khách khí nhìn về phía cô, một lời không hợp liền bắt đầu oán giận lẫn nhau.
"Làm sao?"
Vu Dao lập tức đem chuyện giành giật giường cùng với Lục Tử Sam kể ra hết.
Kỷ Uấn Chi chau mày, nghe cô nói những lời này như nhìn thấy nghệ sĩ của chính mình Chung Dục vậy, đều là những nữ nhân bụng hạ hẹp hòi.
"Tôi còn cho rằng là vấn đề gì lớn lắm." Bất đắc dĩ cảm khái một tiếng.
"Hai người nếu như không thể thích ứng lẫn nhau, buổi tối làm sao mà ngủ? Đánh nhau? Đánh cả một đêm?"
"Chuyện này...!Vậy thì để cô ấy ngủ ở phòng khách!"
"Sao không phải là cô mà lại là tôi!"
"Cô..."
"Ai được được được rồi." Kỷ Uấn Chi bận bịu vung vung tay, hai người này tính cách cũng là cứng đầu.
"Hai người còn nhỏ, còn không biết cái gì gọi là yêu, chờ hai người lớn lên một tí, trưởng thành lên một chút, hoặc là trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến đối phương, thì sẽ hiểu thôi."
"Có ý gì?"
"Ừm..." Kỷ Uấn Chi suy nghĩ một chút, dừng bước lại, "Để tôi so sánh cho các cô hiểu." Đem Hề Hàn cùng Thẩm Hữu đến trợ giúp.
"Chúng ta trước tiên đừng tiếp tục nói chuyện nữa, bây giờ hãy đối xử với người bên cạnh cô như thể người đó là người mà cô muốn dành cả phần đời còn lại để chung sống."
"Trước tiên mỗi người chúng ta đều là 1 "
"Hai người các người, cả hai đều là 1." Kỷ Uấn Chi chỉ chỉ vào Vu Dao cùng Lục Tử Sam, "Bởi vì hai người vẫn còn coi chính mình là hai cá thể độc lập, không nghĩ đến chuyện muốn tiếp thu hoặc bao dung lẫn nhau."
"Hề Hàn là 1, Thẩm Hữu là 0.5, bởi vì Thẩm Hữu đã bắt đầu hướng về cô để lấy lòng, một người sau khi đối với một người khác động tâm, sẽ đem đối phương đặt ở vị trí đầu tiên, cũng bởi vì vậy sẽ lột bỏ phong mang góc cạnh của chính mình."
Hai người nghe xong lời này, khuôn mặt bắt đầu dần đỏ lên.
"Mà tôi cùng Tiểu Y, là 0.5 cùng 0.5, chúng tôi là bao dung lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau.
Chuyện yêu đương xưa nay đều không phải là 1+1, không phải là từng cái cá thể cộng thêm một cái cá thể khác.
Nếu như thế thì chỉ có thể mãi mãi là hai cá thể khác biệt, hai người vẫn là hai con người riêng biệt.
Mà nếu là 0.5+0.5, hai người chính là một sự dung hợp toàn vẹn.
Khi yêu cả hai người đều phải lột bỏ cái tôi của mình xuống, lột xuống cái lớp vỏ cứng đầu khô ráp của bản thân xuống, đem cái khía cạnh mềm mại ấm áp nhất bày ra cho người mình yêu."
Kỷ Uấn Chi vỗ vỗ người Vu Dao, "Cô nhìn cô ấy đi, trước tiên đừng nghĩ khuôn mặt này của cô ấy có bao nhiêu chán ghét, mà hãy thử nghĩ khuôn mặt cô ấy như là một bức tranh."
"Sáng sớm tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu rọi ở trên giường, cô thì vẫn còn buồn ngủ, vừa mở mắt đã liền nhìn thấy cô ấy đang lặng lẽ nhìn chằm chằm lấy cô.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, khóe miệng của cô ấy liền có hơi giương lên, trên mặt mang theo chút nụ cười sủng nịch.
Cô ấy sẽ giang hai cánh tay, đem cô ôm vào trong lòng ngực của