"Ai nha, thật sự ngốc, trực tiếp hôn đi a!" Thẩm Lan ở một cái cây khác, tức giận đá đá vào thân cây, thực sự là thất vọng quá a!
"Yêu, Thẩm lão bản, tới xem trò vui à ~" Kỷ Uấn Chi cách thật xa đã nhìn thấy cô lén la lén lút núp sau thân cây.
"A, ai, cô sao lại ở đây?" Đối mặt với Kỷ Uấn Chi từ đâu đột nhiên xuất hiện, Thẩm Lan ngẩn người ra, theo bản năng hướng về bốn phía liếc mắt nhìn, không có bị người khác nhìn thấy đó chứ?
"Lời này tôi nên hỏi cô mới phải, cô không có nhiệm vụ quay phim, chạy tới đây làm gì?"
"Giám sát nghệ sĩ của tôi, không được sao?" Thẩm Lan gân cổ lên cãi tay đôi.
"Há, giám sát a, cô là sợ cô ấy cùng với Hề Hàn sẽ thành thật sao? Nếu vậy thì chuyện này dễ rồi, cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm hai người họ chắc chắn sẽ không thể thành đôi!" Kỷ Uấn Chi nói xong liền muốn hành động.
"Ai ai ai đừng đừng đừng." Thẩm Lan vội vã kéo cô lại, "Đừng có quấy rối tôi nữa có được hay không!"
"Chậc ~ nói đi, định có cái ý định quỷ quái gì đây." Ôm cánh tay, một bộ tâm thái chờ xem kịch vui nhìn Thẩm Lan.
"Tôi nói trước cô không được bán đứng tôi."
"Ừm, không bán, tôi không phải là loại tiểu nhân hèn hạ."
"Ai ôi nghe vui tai thế."
"Nói mau."
"Chỉ cần hai người họ thành đôi bà xã của tôi sẽ liền có thể tới đây."
"??? Tại sao?" Kỷ Uấn Chi một mặt không rõ.
Liền thấy Thẩm Lan đột nhiên cười xấu xa, "Tôi cũng có nghe qua rồi, Hề Hàn là người mới được trọng điểm bồi dưỡng trong năm nay của L•J, bà xã của tôi rất yêu thích cô ấy, một nghệ sĩ như vậy sẽ rất xem trọng đến fans, chắc chắn tạm thời không thể nói đến chuyện yêu đương, cô ấy nếu như cùng Thẩm Hữu đùa quá hóa thật, bà xã của tôi khẳng định sẽ rất nổi giận, nhất định tìm tới đây để làm cho ra lẽ!"
"..." Kỷ Uấn Chi liền rất khâm phục loại tinh thần theo đuổi vợ không màng sống chết này của Thẩm Lan, dung túng nghệ sĩ của cô đi lừa nghệ sĩ của người khác, đem bà xã của cô chọc giận, sau đấy đợi cô ấy đuổi đến nơi này để đánh cô à!
Thẩm Lan này cũng chơi lớn quá đi! Đầu óc vẫn ổn chứ!
"Cô muốn, đem tỷ, tỷ tỷ, tôi, chọc, chọc giận?" Giản Y thời điểm đi tới vừa vặn nghe được cái lời nói kia của Thẩm Lan.
"A, cũng không phải là chọc giận cô ấy, tôi chính là muốn gặp cô ấy thôi mà ~ "
"Nhưng tỷ, tỷ tỷ, tôi, mà tức giận lên một cái, thì, trở thành một người khác, ai cũng, cũng nhìn không ra."
"Không có, không có khủng bố như thế đi..."
"Lần, lần trước, có một công, công ty, đắc tội tỷ tôi, tỷ ấy liền, đem cái công ty kia, phá nát."
"???"
"Căn bản là mua, mua lại, cái công ty đó, sau đấy, đập nát, phá dở đi thôi."
"..."
"Cô, theo đuổi tỷ ấy, thì có thể, nhưng tốt xấu gì, thì trước đó, cũng nên tìm hiểu một chút, tính khí của tỷ ấy đi."
"Hai...! Hai người không phải tỷ muội ruột thịt sao? Tại sao em mềm mại đáng yêu dễ ức hiếp như thế?" Thẩm Lan xuất phát từ nội tâm dò hỏi.
Giản Y vừa nghe được lời này liền không vui, tôi mềm mại đáng yêu? Dễ ức hiếp?
"Lão, lão Kỷ." Mặt lạnh nhìn về phía Kỷ Uấn Chi.
"Ai, chủ tử ngài cứ phân phó." Kỷ Uấn Chi khom người lại, phi thường cung kính.
"Cô ấy nói em, dễ ức hiếp."
"Cô ta là mắt chó đui mù."
"..." Thẩm Lan liếc mắt một cái, hai ngươi này phụ xướng phu tùy cùng nhau diễn kịch với tôi có phải không!
"Nói chung, lời khuyên, dành cho cô, đó là, chính cô, hãy chờ xem." Giản Y nói xong, liếc mắt nhìn Kỷ Uấn Chi ra hiệu, Kỷ chó con liền ngoan ngoãn nghe theo lão bà đại nhân nhấc chân rời đi.
"Chị, chị nói, xem em có nên hay không, nói với tỷ tỷ, một tiếng?"
"Cái gì?"
"Vạn nhất, Thẩm Hữu, cùng Hề Hàn thật sự, thành đôi, tỷ tỷ, nếu biết được, sẽ tức giận."
"Vậy tỷ ấy sẽ tới thật sao?"
"Chỉ cần có em, tỷ ấy sẽ đến." Giản Y gật đầu.
"Vậy cũng được đi, để Thẩm Lan kia vỡ mộng."
"Ai, mà tỷ ấy sẽ không lại đem cả một đám đại lão nhà em mang đến đó chứ?" Kỷ nào đó trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Không, sẽ không rồi." Giản Y lắc đầu một cái.
"Vậy...!mẹ em sẽ không tới chứ?"
"Sẽ không rồi! Chị, chị muốn gặp người, còn người thì, không muốn gặp chị."
"...!Tốt rồi."
...
Thời gian tốt đẹp lúc nào cũng trôi qua nhanh như chớp, bất tri bất giác, đã đến lúc chuẩn bị bữa tối cho bầy con đang chờ được cho ăn...
Kỷ Uấn Chi cũng là khó chịu, tại sao lại muốn ăn cơm tối? Tôi đây làm bà chủ, đều không ăn cơm tối, các người làm nghệ sĩ thì có tư cách gì đi ăn cơm tối chứ!
Nhưng mà nói là nói như vậy thôi, nhưng cái bụng bảo bối của vợ mình cũng không thể bị đói a, nấu thôi...
Cũng may đồ ăn buổi trưa cũng còn dư lại, tuy rằng mùi vị chưa đủ tốt, nhưng lấp đầy bụng vẫn là có thể.
Hơn nữa Thẩm Lan vì để lấy lòng em vợ, còn lén lút đưa cho Giản Y rất nhiều đồ ăn vặt, Giản Y cũng không khách khí với cô, tất cả đều lấy hết.
Buổi tối trở về bên trong phòng, Giản Y lại âm thầm che lại camera.
Sau khi tắm xong liền lấy ra đồ ăn vặt mà Thẩm Lan cho nàng, bắt đầu lén lút ăn.
Kỷ Uấn Chi tắm xong đi ra nhìn thấy Giản Y núp ở trên ghế, như có tật giật mình tư thế không khác gì kẻ trộm, thực sự là dở khóc dở cười, "Camera em cũng đã che lại rồi, cứ quang minh chính đại mà ăn."
"Há, quên, đã quên, bình thường ở nhà, em cũng, không được ăn, toàn phải, vụng trộm mà ăn." Giản Y nhét vào trong miệng một viên kẹo dẻo, say sưa nhai ngon lành.
Kỷ Uấn Chi đi tới, nhắm thẳng ngay má nàng hôn một cái, quá đáng yêu.
"Được rồi, buổi tối cũng đừng ăn nhiều đồ ngọt như vậy." Không chút khách khí liền đem túi đồ ăn vặt thu đi.
"A, lại, cho em một, một viên."
"Không cho."
"Ah ~~~" tiểu khả ái bắt đầu làm nũng.
Kỷ Uấn Chi rất thích bộ dạng này của nàng, chắp hai tay sau lưng, cúi xuống đem mặt mình kề sát vào môi Giản Y, "Nè"
Giản Y bĩu môi, đến gần hôn cô một cái.
"Hôn quá miễn cưỡng, không cho."
"...!"
Kỷ Uấn Chi cười xấu xa nghiêng đầu qua chỗ khác.
Giản Y rất không vui, nhưng lại không thể không hướng về đồ mà ăn cúi đầu.
Nàng liền rướn người để chạm vào môi của Kỷ Uấn Chi, chưa kịp đứng dậy đã bị Kỷ Uấn Chi ôm sau đầu, không cách nào tách ra.
Kỷ Uấn Chi không chút do dự vươn đầu lưỡi cố gắng cạy bờ môi của Giản Y ra, ở trong miệng của nàng tùy ý đi khắp nơi, liếm láp chiếc đầu lưỡi ấm áp mềm mại và ướt át của Giản Y.
"A..." Giản Y nỗ lực né tránh, Kỷ Uấn Chi thẳng thắn nghiêng người hướng về phía trước, đè Giản Y xuống và hôn nàng mãnh liệt!
Nàng mới vừa ăn xong kẹo, miệng vẫn còn lưu lại chút vị ngọt, khiến Kỷ Uấn Chi muốn ngừng mà không được, mạnh mẽ hút lấy cái đầu lưỡi mềm mại trơn bóng của nàng.
"Ưm, ưm..." Giản Y từng tiếng hừ nhẹ này khiến Kỷ Uấn Chi nghe được càng cảm thấy mê hoặc hơn nữa.
Giản Y cũng mới vừa tắm xong, trên người tỏa hương thơm ngát.
Kỷ Uấn Chi hít sâu một hơi, thật muốn đem cô vợ nhỏ từng miếng từng miếng ăn đi!
Ý niệm vừa nảy ra liền không thể ngăn cản, Kỷ Uấn Chi đưa tay ôm lấy eo Giản Y, một cái tay khác đưa đến đầu gối của nàng, đem nàng ôm ngang lên.
Giản Y sợ đến mức ôm chặt lấy cổ của cô, cũng thuận thế từ trong miệng của cô giải thoát đi ra.
"A, chị làm, làm cái gì vậy!" Quẹt quẹt miệng, tức giận nhìn Kỷ Uấn Chi.
"Tiểu Y." Kỷ Uấn Chi nuốt nước miếng một hồi, thật lòng nhìn Giản Y.
"Hả?"
"Chị muốn..."
"Hả?" Giản Y không rõ vì sao, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của Kỷ Uấn Chi lúc này có chút bối rối, trái tim của nàng liền có hơi giao động.
Kỷ Uấn Chi ôm lấy Giản Y, đem nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, nhưng mà cánh tay đang ôm lấy Giản Y vẫn không có rút ra, vẫn cúi người cùng Giản Y mũi chạm mũi, "Chị muốn, ăn em..." Kỷ Uấn Chi ở bên tai Giản Y nhẹ giọng cất lời.
Giản Y vừa nghe, mím mím môi, "Không, không được..." Vừa vặn nói, Kỷ Uấn Chi liền vùi đầu hôn lên vành tai, đôi môi và cổ của nàng.
"Này ~ quá, quá