Sáng sớm, thời điểm Kỷ Uấn Chi tỉnh lại, cảm giác được có một chút hơi lạnh, liền vô thức nắm thật chặt chăn trên người.
Hướng về trước cửa sổ liếc mắt nhìn, cảm giác rõ ràng được cửa sổ đang bị hở ra một khoảng nhỏ.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn năm giờ sáng, vẫn còn sớm
Xoay người, đem chăn ở trên người hướng về phía Giản Y, đem cô vợ nhỏ ôm vào trong lòng.
Khóa nàng lại thật chặt, chỉ lo nàng sẽ lạnh.
Dù sao cũng là ở trong núi, sớm hay muộn gì thì cũng đều rất lạnh, chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Ôm lấy cái thân thể nhỏ bé ấm áp, Kỷ Uấn Chi hồi tưởng lại cảnh tượng tối ngày hôm qua chính mình đùa giỡn cùng với nàng, cái dáng dấp kia cứ rầm rì vừa muốn cự tuyệt mà vừa muốn nghênh đón của Tiểu Y thật là khiến người ta trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nếu không phải còn đang bận tâm đến những người xung quanh, Kỷ Uấn Chi là thật sự muốn đem cô vợ của mình làm việc tại chỗ!
Giản Y được Kỷ Uấn Chi ôm thì liền tự giác cong người lại, hướng về trong lòng cô sượt sượt, như thể dựa vào cái ôm sưởi ấm này có thể làm cho nàng ngủ đặc biệt an tâm.
Kỷ Uấn Chi rất hưởng thụ cái cảm giác khi Giản Y đối với cô ỷ lại, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, động tác rất nhẹ nhàng, cũng không có định muốn đánh thức Giản Y.
Lại tiếp tục ôm lấy Giản Y thêm một lúc lâu, nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân của nhân viên, Kỷ Uấn Chi lúc này mới nhẹ nhàng nới lỏng nàng ra, chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời giường rửa mặt.
Tối ngày hôm qua đem đồ ăn thừa của bữa trưa giải quyết sạch sẽ, điểm tâm của ngày hôm nay liền không có chút tin tức nào, cũng không thể để vợ mình đói bụng được a!
Kỷ Uấn Chi rửa mặt xong, rón rén chuồn ra khỏi phòng, đi ra ngoài trước, còn đem rèm cửa sổ kéo kín lại một chút.
"Uấn Chi tỷ, dậy sớm như thế a." Khương Kỳ các nàng cũng vừa thức, tối ngày hôm qua các nàng phải dựng lều ngủ ở bên ngoài, cũng là rất cực khổ rồi.
"Sớm a, còn phải chuẩn bị điểm tâm, cả một đại gia đình như thế cũng đâu có ít." Kỷ Uấn Chi trêu ghẹo nói, xem ra tâm tình vẫn là rất tốt đẹp.
"Cũng đúng." Khương Kỳ nói.
"Đúng rồi, điểm tâm giải quyết thế nào đây?" Kỷ Uấn Chi nhướng mày một cái, không làm khó cô một chút thì thực sự là quá có lỗi với chính tôi a.
"Ách này...!Tự bản thân ngài tự nghĩ biện pháp giải quyết đi à!"
"Mọi người muốn ăn cái gì?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
Vừa nghe cô nói lời này, Khương Kỳ liền biết cô không có chủ ý tốt gì!
"Đạo diễn nói chúng tôi phải chờ hai người sau khi ăn xong mới có thể ăn."
"Ồ." Kỷ Uấn Chi gật gù, vị đạo diễn này thật là, sẽ không phải bởi vì chính mình ngày hôm qua cố ý không cho cô ấy ăn thịt gà nên thù dai đi!
Kỷ Uấn Chi vừa bước xuống dưới lầu, liền nhìn thấy Hề Hàn cũng đi ra.
"Chào buổi sáng." Cười tủm tỉm cùng với cô chào hỏi.
"Uấn Chi tỷ, dậy sớm như thế a, không có tiếp tục ôm dính lấy cô vợ nhỏ của ngài nữa sao?" Hề Hàn thông qua tiếp xúc hai ngày nay cũng biết Kỷ Uấn Chi là người rất dễ thân cận, cũng dám nói đùa với cô.
"Ừm." Kỷ Uấn Chi oán trách nhìn Hề Hàn một cái.
"Ha ha."
"Ai? Tối hôm qua cô cùng Thẩm Hữu ngủ thế nào đấy?" Kỷ Uấn Chi liền rất tò mò, hai người này hình như là có chút manh mối, so với cái đôi cường cường kia xem ra là có thêm chút tiến triển!
"Ừm...!Còn có thể làm sao ngủ a, thì nhắm mắt lại mà ngủ chứ sao nữa." Hề Hàn vuốt ve tóc, tựa hồ có chút thẹn thùng.
"Một cái giường?"
"A..."
"Một cái chăn?"
"Không có không có không có, cô ấy, cô ấy không có đắp." Hề Hàn bận bịu xua tay.
Kỷ Uấn Chi bĩu môi nở nụ cười, "Này có cái gì đâu à, nằm chung một cái giường đắp chung một cái chăn không phải rất bình thường sao, các nhân viên cũng là ngủ chung một lều nằm chung một giường đắp chung một chăn, cũng không có ai thấy ngại."
"Đó gọi là tình bạn cách mạng, chuyện này đối với chúng tôi..."
"Chậc? Vậy hai người là cái gì?"
Khuôn mặt Hề Hàn liền đỏ lên, "Không có, không có gì, đừng nói chuyện hai chúng tôi nữa, Tiểu Y tỷ vẫn chưa dậy sao?"
"Không có, nàng khả năng vẫn còn chưa muốn rời giường, cứ để nàng ngủ đi, chuẩn bị tốt bữa sáng rồi hẵng gọi nàng."
"Ừm."
Hai người đồng thời hướng về nhà bếp, đi ngang qua phòng của Vu Dao cùng Lục Tử Sam, bước chân Kỷ Uấn Chi liền dừng lại, nhíu mày nở nụ cười xấu.
"Ai." Kêu Hề Hàn một tiếng.
"Hả?"
"Có muốn nhìn một chút hay không xem tình huống của hai bọn họ thế nào rồi?"
"Thấy thế nào cơ?" Hề Hàn hiếu kỳ nói.
Kỷ Uấn Chi nhìn thoáng qua chỗ của các nhân viên, đưa mắt nhìn cái máy quay trong tay bọn họ.
Các nhân viên lập tức một mặt cảnh giác bảo vệ máy quay.
"Cô tới đây, tôi cũng không có ăn thịt cô." Kỷ Uấn Chi hướng về tiểu tỷ tỷ nhân viên ngoắc ngoắc ngón tay.
Nhân viên tỷ tỷ vội vàng lắc đầu.
"Tôi chỉ là tò mò âm thanh của hai người bọn họ tối hôm qua, cô nhất định là nghe được."
"Chính là...!Đánh tới nửa đêm, sau đó liền không có âm thanh gì nữa...!Phòng giám sát có lẽ là có quay được hình ảnh của hai nàng đi, tiền đề là hai người bọn họ không có giống ngài dùng khẩu trang che lại camera." Nhân viên tỷ tỷ nói với giọng oan ức.
Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi được rồi, không làm khó cô nữa."
Mới vừa nói xong, nghiêng đầu thì thấy Hề Hàn đang che miệng cười trộm.
"Làm sao? Chuyện gì mà buồn cười đến vậy?"
"Ngài nếu đã biết cửa phòng này cách âm không được tốt, ngày hôm qua vậy mà lại còn lớn tiếng như vậy..." Hề Hàn cười nói.
"Cái gì?" Kỷ Uấn Chi nghe xong liền bối rối, cái gì mà lớn tiếng cơ...!Cô ấy sẽ không là nói tối ngày hôm qua chính mình cùng Tiểu Y...
Đ mẹ! Bọn họ đều đã nghe được hết rồi à!!!
Kỷ Uấn Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn vào căn phòng của mình ở lầu trên, lại quay đầu nhìn một chút phòng của Hề Hàn, trên dưới cách xa nhau như vậy, chính mình rõ ràng đã rất nhỏ giọng, vậy mà vẫn bị nghe thấy!!!
Xong đời, khuôn mặt này nên chui đi đâu đây...
Kỷ Uấn Chi khuôn mặt vốn đang tươi cười liền cấp tốc đỏ lên, đỏ như thể sắp chảy máu vậy.
Hề Hàn nhìn cô một chút, còn nhíu nhíu mày lại, "Uấn Chi tỷ? Không phải là sợ gà sao, không đến nỗi thẹn thùng thành như vậy đi?" Cười hỏi.
Kỷ Uấn Chi cả đầu đều đang hồi tưởng lại thời điểm chính mình ngày hôm qua đùa giỡn cùng với Giản Y, không có ngay lập tức nghe được lời của Hề Hàn.
Cân nhắc một hồi, mới bừng tỉnh hoàn hồn, "Cái gì? Cô nói cái gì?"
"Sợ gà?"
"A, đúng vậy, ngày hôm qua tại nhà bếp thời điểm ngài làm cơm bị gà dọa sợ đến hét toáng cả lên, bữa đó tất cả mọi người đều tập trung ở bên ngoài, nghe rõ mồn một từng âm thanh.
Tiểu tỷ tỷ quay phim cũng đã thu âm hết cả rồi..."
Hề Hàn lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy Kỷ Uấn Chi thở phào nhẹ nhỏm, thậm chí còn lộ ra bộ mặt ung dung, nhưng mà một giây sau Kỷ nào đó liền trừng mắt lên, "Tráng tráng!!!" Quát to một tiếng.
Ngay sau đó trên cầu thang truyền đến một trận âm thanh bùm bùm, hai người quay đầu lại nhìn lên, tiểu tỷ Tráng Tráng nào đó đang cầm trên tay chiếc máy quay ngồi ở trên cầu thang, một mặt mơ màng nhìn Kỷ Uấn Chi, "Hả...!gì cơ?"
...
Liền mang tiểu tỷ tỷ quay phim ra dụ dỗ, để Tráng Tráng xóa đi cái đoạn ghi âm ngày hôm qua.
Kỷ Uấn Chi vì thế mà tâm tình liền tốt, thậm chí còn vừa khẽ ngâm nga vài câu hát vừa chuẩn bị làm cơm cho cô vợ nhỏ.
Giản Y ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu, đang chuẩn bị vươn vai thì đột nhiên ngẩn ra, tựa hồ nghe được một trận âm thanh nghẹn ngào, như thể là có ai đang khóc.
Theo âm thanh nhìn lên, nhìn thấy Tráng Tráng ôm máy quay ngồi xổm ở cửa phòng bếp, một mặt oan ức, nỗ lực rơi được hai giọt nước mắt
"Ô, ô ô ô..."
"Sao, làm sao?" Giản Y vội vàng đi tới, ngồi xổm người xuống vỗ vỗ vai cô, buồn bực nói.
"Ô, Tiểu Y tỷ..."
Giản Y bất giác run lên cái giật mình, nhìn vị này cũng gần 1m75, là một tiểu tỷ tỷ đặc biệt khỏe mạnh.
Ngồi xổm ở góc tường khóc thút thít, hình tượng hiện tại tương phản rất lớn, thật là khiến người ta nhất thời khó có thể tiếp thu.
"Nói, nói đi, đừng khóc."
"Ngài có thể quản cho tốt Uấn Chi tỷ có được không!!"
"Chị ấy, làm cái gì?"
"Ngài ấy...!Ngài ấy,..." Tráng Tráng nói, còn đột nhiên một mặt e thẹn, cúi đầu, nghịch ngợm ngón tay...
Giản Y một trận phát tởm, bất tri bất giác run cả người, muốn đòi mạng rồi...
Kỷ Uấn Chi khẽ hát từ phòng bếp đi ra, "Ai bà xã, tỉnh ngủ rồi?"
"Chị, chị lại làm, cái chuyện tốt đẹp gì rồi?" Giản Y nhìn một chút Tráng Tráng, mẹ ư, rốt cuộc là Kỷ Uấn Chi đã làm cái gì vậy.
"Không có gì, chỉ là bảo cô ấy hỗ trợ xóa đi một vài thứ mà thôi~" Kỷ Uấn Chi cười hì hì, "Được rồi, rửa mặt chưa? Chuẩn bị ăn cơm, chị nấu cho em ít cháo nha ~"
Nghe nói có bữa sáng, Giản Y lập tức đem Tráng Tráng vứt qua một bên, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ ăn cơm.
Vu Dao cùng Lục Tử Sam thức dậy cũng tương đối trễ, chờ mọi người đem bữa sáng bưng lên bàn, hai người mới một trước một sau từ phòng ngủ đi ra.
Nhìn đến thì thấy vẫn còn buồn ngủ, hiển nhiên là không có nghỉ ngơi tốt.
"Hai người sao rồi, tối ngày hôm qua lại đánh nhau à?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Khỏi nói, nửa đêm còn cướp chăn của tôi!" Lục Tử Sam bận bịu mở miệng.
"Cô đúng là kẻ ác cáo trạng trước, cô suýt chút nữa đem tôi đạp xuống giường, cô còn không thấy ngại, vậy mà còn dám nói?"
"Cô có biết hay không lúc cô ngủ không có ngoan đến thế? Suýt chút nữa từ trên người tôi lăn qua lăn lại rồi, cô có biết hay không? Cô muốn đè chết tôi à?"
"...!Tôi, tôi đương nhiên không biết!" Vu Dao lời lẽ còn vô cùng mạnh mẽ.
Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, nhìn hai người bọn họ cãi nhau, ngược lại cũng rất thú vị.
"Uấn Chi tỷ, hai người dậy sớm ghê a, còn chuẩn bị bữa sáng, thật sự là quá có tâm, cảm tạ Uấn Chi tỷ, Tiểu Y tỷ còn có Hề Hàn tỷ ~!" Vu Dao mở miệng liền rất ngọt, cười híp mắt hướng về ba người nói cám ơn.
Lục Tử Sam bĩu môi, "Đúng là cái miệng chỉ dùng để nói lời ngon ngọt."
"Vậy cũng không giống ai đó, có miệng mà có khi còn nói không được!"
"Được được được, đồ ăn cũng không ngăn nổi hai cái miệng của hai người à?" Kỷ Uấn Chi trừng mắt, hai người lập tức ngoan ngoãn như mèo con không nói nữa.
Nhìn thấy Kỷ Uấn Chi mặt tối sầm lại, Giản Y ở bên cạnh yên lặng gật gật đầu, đúng, lúc cần hung dữ thì nên hung dữ, để sau này có con sẽ không chiều con đến hư.
Ai chờ chút, có con là cái quỷ gì...!Chính mình làm sao lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề lâu dài như thế...
"Hả? Thẩm Hữu đâu? Vẫn chưa dậy à?" Mắt thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chuẩn bị ăn cơm, Thẩm Hữu thế mà vẫn chưa xuất hiện.
Hề Hàn hướng về căn phòng của mình liếc mắt nhìn, "Tôi đi xem một chút, mọi người ăn trước đi." Vội vàng đứng dậy.
"Được, mọi người cũng đã đói bụng, cứ tự nhiên." Kỷ Uấn Chi nói, trước tiên múc cho Tiểu Y một chén cháo, lại giúp nàng lột thêm một quả trứng vịt muối.
Đây là trứng ngày hôm qua Hề Hàn các nàng xuống núi xin gạo được người dân gần đó đưa cho.
Bẻ đôi quả trứng ra, lòng đỏ trứng vẫn còn đọng lại chút mỡ, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Kẹp một khối nhỏ lòng đỏ trứng đặt ở bên trong bát cháo, hơi hơi quậy tới quậy lui một hồi, múc múc, thổi thổi, sau khi chắc chắn đã có thể ăn được thì mới cầm chén đưa đến trước mặt Giản Y.
Vu Dao cùng Lục Tử Sam ở bên cạnh xem mà trợn cả mắt lên, đây mới gọi là hình mẫu người vợ đảm đang đó à, thể hiện tình yêu kiểu sách giáo khoa!
"Cô giúp tôi trộn đi!" Hai người không hẹn mà cùng đem chén cháo của mình đẩy về hướng đối phương, nỗ lực khiến đối phương đối với mình như cái cách mà Kỷ Uấn Chi đối với Giản Y vậy.
Kết quả hai người ai cũng không chịu giúp đối phương, một lời không hợp liền tiếp tục cãi nhau.
Hai người Kỷ Uấn Chi và Giản Y ở một bên nhìn xem hai nàng cãi nhau, một bên say sưa ngon lành ăn cháo, phi thường thích ý.
"Các nàng, làm sao còn, còn chưa tới?" Giản Y cũng sắp ăn xong rồi, Thẩm Hữu cùng Hề Hàn còn chưa có trở lại, không khỏi có chút bận tâm.
Kỷ Uấn Chi vốn là đang chống gò má ngắm nhìn Giản Y ăn, nghe nàng nói như thế mới bừng tỉnh phản ứng lại, đúng là có cảm giác hơi thiếu thiếu!
Kỷ Uấn Chi đứng dậy hướng về phòng của Hề Hàn, nhìn thấy cửa phòng hơi khép hờ, vừa mới định gõ cửa liền không cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
"Hề Hàn? Sao rồi?" Nhìn thấy Hề Hàn gấp như lửa từ phòng tắm lao ra, trong tay còn cầm một cái khăn mặt đẫm ướt, nghi ngờ nói.
"Uấn Chi tỷ, Thẩm Hữu bị sốt, khả năng là tối ngày hôm qua bị cảm lạnh rồi." Hề Hàn vội la lên.
"Bị sốt!?" Kỷ Uấn Chi cũng là ngẩn ra, bận bịu đi vào phòng thì thấy Thẩm Hữu nằm nghiêng ở trên giường, hai gò má đỏ chót, một bộ dáng dấp ảm đạm.
Vội vàng đi tới ngồi xổm ở bên giường, sờ sờ trán của cô, cũng thật là quá nóng đi.
"Làm sao lại thành như vậy?"
Hề Hàn đem khăn mặt trong tay kề sát ở