Trong rừng cây cối tươi tốt, một con Lộc Yêu hình thể cao lớn đang nhàn nhã hưởng thụ khoảng thời gian sau giờ ngọ, không hề biết sắp có nguy hiểm xảy đến với nó.
Đột nhiên, một trận hàn khí đánh tới, trong nháy mắt, nó tựa như nhận ra cái gì đó, hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng móng trước vừa nâng lên nháy mắt đã khuỵu tại chỗ, băng trắng phủ dần từ đuôi nó phủ lên, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ băng đang phủ lên toàn thân con Lộc Yêu.
Toàn bộ thân thể nó chỉ trong phút chốc đều đã bị băng tuyết bao phủ, tản ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Cùng lúc đó, bụi cỏ phía sau con Lộc Yêu truyền đến một tiếng reo lớn: “Ha, thành công rồi thành công rồi.” Từ trong bụi cây chui ra một lớn một nhỏ là Chu Chu cùng Cơ Vân Lưu.
“Sư phụ thật lợi hại, trong thời gian ngắn đã nắm giữ được Hàn Băng thuật.” Cơ Vân Lưu nói ra lời khen từ tận đáy lòng, tốc độ học thuật pháp của Chu Chu khiến hắn có chút ghen tị, nếu không phải biết người kia không còn là Chu Chu trước đây, hắn cũng không dám tin tưởng đây là điều mà một người mới tu có thể làm được.
Tuy rằng Chu Chu có tu vi Kết Đan kỳ, nhưng học thuật pháp cùng tu vi lại là hai chuyện khác nhau, tu vi càng cao thì khả năng phóng ra pháp thuật cũng càng lớn, nhưng cũng không phải có tu vi cao thì không cần tu luyện pháp thuật, bằng không cũng sẽ không có một thân lợi hại.
Chu Chu chỉ cần luyện tập một hai lần là có thể học được, tuy rằng không thể cực xuất sắc song thực sự có thể hiểu bản chất đã là rất lợi hại.
Luyện tập xong, hai thầy trò liền tới khu rừng phía trong Quân Sơn Phái, trong núi có vài loại yêu thú, dùng để luyện tập pháp thuật rất thích hợp, hơn nữa những con yêu thú này lực công kích thấp, như vậy cũng không sợ nguy hiểm.
Hôm nay, đã là ngày thứ năm hai người tới đây, cũng vừa là ngày đầu tiên Quân Sơn Phái thu đồ đệ.
"Không biết ai mới là sư phụ." Chu Chu mang trong mình phong thái lão sư, kể cả không phải thế thì cũng chẳng sao, thế giới này là do y sáng tạo ra, y chính là Thần Sáng Thế, so với Thần Sáng Thế còn trâu bò hơn.
Cơ Vân Lưu vẻ mặt thiên chân sùng bái nhìn Chu Chu, tựa như đối với lời sư phụ nhà mình nói rất tán đồng.
Trải qua nhiều ngày ở chung, Chu Chu cũng coi như hiểu rõ, cái gì là thiên chân vô tà, cái gì là đơn thuần đáng yêu, cái gì là nhu nhược thiện lương, mẹ nó đều là giả dối.
Tưởng tượng mấy ngày nay, người trước mặt này cười đến không thấy mắt, thoạt nhìn như củ cải nhỏ trắng trắng dễ đẩy ngã.
Thời gian sau lại bị chính tên kia đẩy ngã, làm cho Chu Chu có chút không hảo cảm đối với cụm từ củ cải trắng.
Chu Chu tỏ vẻ, đồ đệ y chính là ảnh đế nha.
Tuy rằng rất hiểu bản chất của đồ đệ nhà mình, nhưng bị đồ đệ nhìn nghiêm túc như vậy, có Thần Sáng Thế nhà ai thảm như y không, không những xuyên thành một tên biến thái thích ngược đãi trẻ con, còn bị chính đồ đệ mình ép không dám ngẩng đầu.
Lỗ tai Chu Chu đỏ ửng, ra vẻ cao lãnh che giấu nói: “Con nít con nôi, không cần làm ra vẻ sùng bái ta.”
“Vì cái gì?” Cơ Vân Lưu hỏi cực kì nghiêm túc.
“Kinh nghiệm của Mao gia gia nói cho chúng ta biết, không được sùng bái một người.”
“Nhưng sư phụ nói có mục tiêu mới có động lực, ta sùng bái sư phụ, chính là tìm động lực cho chính mình.” Cơ Vân Lưu dừng một chút, lại nói, “Sư phụ, Mao gia gia là ai.”
Chu Chu khựng lại, nói: “Mao gia gia, chính là một gia gia đỉnh đầu không có tóc.”
Cơ Vân Lưu hỏi: “Vị gia gia đỉnh đầu không có tóc kia cùng sùng bái một người thì có quan hệ gì?”
Chu Chu nói: “Bởi vì lão gia gia hắn không có tóc nên mới làm người ta sùng bái, nhưng người đó đã mất rồi.”
Cơ Vân Lưu nhìn vẻ mặt của y rất kỳ quái, “Sư phụ, lừa tiểu hài tử là không đúng.”
Chu Chu bị vạch trần, cũng không xấu hổ, nhìn chằm chằm Cơ Vân Lưu nghiêm túc nói: “Đồ đệ, sư phụ đã nói với ngươi rằng, chuyện như vậy không thể nói trắng ra chưa.”
“…… Bây giờ mới nói.” Cơ Lưu Vân sâu kín nhìn y.
“Ừ.” Chu Chu gật đầu, biểu tình cực kì nghiêm túc, “Cái kia về sau phải nhớ kỹ.”
“……”
Chu Chu nghĩ nghĩ, lại cau mày bổ sung: “Còn có, cái gọi là lừa gạt, người có thể gọi là nói dối có thiện ý.”
“……”
Cơ Vân Lưu ngẩn ngơ, nếu lúc này dùng một câu để hình dung tâm tình của Cơ Boss nhất định là: Sư phụ, cao quý lãnh diễm gì đó thật sự không thích hợp với người.
Nhìn đồ đệ nhà mình trừ biểu tình ham học hỏi ra không còn bất cứ biểu cảm nào khác, Chu Chu cảm thấy rất có thành tựu.
Đồ đệ nhỏ, làm một người hay bày ra bộ dạng giả tạo trước mặt người khác, làm một người có tính cách thần kinh như ngươi, rõ ràng là một tên keo kiệt phúc hắc có tâm cơ, ngạo kiều muộn tao thích ghi thù, biến thành bộ dạng hay xấu hổ mỗi ngày bán manh vô tội thực sự có cảm giác giốnh như một thành tựu.
Chu Chu đi ra phía trước, Cơ Vân Lưu còn chưa hoàn hồn, y vươn tay, ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của Cơ Vân Lưu chọc chọc mấy cái, đột nhiên nhếch miệng cười, nói: “Như vậy mới đúng, tiểu hài tử thì phải có bộ dáng của tiểu hài tử.” Tuy rằng tính tình củ cải nhỏ hơi kỳ lạ, nhưng bộ dạng mềm mại ngon miệng lại rất hợp khẩu vị của y.
“Sư phụ.” Cơ Lưu Vân phục hồi tinh thần, một tay che lại chỗ bị Chu Chu chọc trúng, bĩu môi, trừng mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Chu Chu, oán trách một tiếng.
“Ha ha ha ha……” Chu Chu thấy đồ đệ nhỏ nhà mình như một tiểu cô nương bị đùa giỡn, tâm tình ai oán mấy ngày qua bị đồ đệ khí thế