Mọi người nghỉ ngơi một canh giờ *, linh lực cũng khôi phục, đem Đại Địa Dị Hùng đã chết từ dưới nền đất kéo ra, lấy được nội đan, sau đó đi về hướng có Xích Viêm Điểu.
(*) Một canh: Hai tiếng.
Huyền Linh bí cảnh nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, thời điểm Quân Sơn Phái sáng lập đã tồn tại bí cảnh, trải qua thời gian Quân Sơn Phái tu sửa mở rộng đã hợp thành một thể, có thể nói quy mô không nhỏ.
Nhưng, dù tính là lớn, cũng có giới hạn, Cơ Vân Lưu đi một lúc lâu, cũng không tìm được vị trí của Xích Viêm Điểu kia, liền cảm nhận có chút vấn đề, tên kia nói rõ ràng nói chỉ cần đi một canh giờ, nhưng bọn họ đã đi được ba canh.
Âu Dương Cẩn kéo thân hình tròn vo đi đằng trước, sớm đã mệt không thở nổi, tìm chỗ râm mát đặt mông ngồi xuống, dùng tay quạt, oán giận nói: “Mệt chết ta, lâu như vậy còn chưa tới, không phải tên kia gạt chúng ta chứ?”
“Dựa theo vị trí hắn nói, Xích Viêm Điểu hẳn là ở gần đây, có lời thề độc, hắn không dám gạt chúng ta, chúng ta lại tìm xem.” Tuy rằng Lâm Linh cũng không còn nhiều kiên nhẫn, nhưng hắn không cảm thấy tên kia chỉ là tùy ý thề để lừa gạt bọn họ, cho nên vẫn muốn tìm lại, dù sao nội đan của yêu thú cấp ba cũng rất hấp dẫn.
Một đệ tử Âu Dương gia nào đó đột nhiên nói: “Nếu theo lời các ngươi nói, có khi chúng ta đã đi nhầm? Vừa rồi nhiều lối rẽ như vậy, không may chúng ta đã rẽ sang hướng khác.”
Nghe hắn nói xong, mọi người đồng thời nhìn Cơ Vân Lưu, bởi vì vừa rồi là Cơ Vân Lưu dẫn đường.
Cơ Vân Lưu thong thả ung dung đi theo phía sau bọn họ, thần sắc nhẹ nhàng không hề áp lực, nghe thấy đệ tử Âu Dương gia hỏi, thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, thoáng nhìn qua tên hỏi chuyện, làm người kia giật mình, tức khắc muốn khóc trong lòng.
Hắn không rõ, rõ ràng là hài tử nhỏ hơn hắn, nhưng ánh mắt kia sao lại đáng sợ như vậy.
“Không nhầm.” môi mỏng của Cơ Vân Lưu hé mở, phun ra hai chữ, xem như trả lời.
Nuốt nuốt nước miếng, đệ tử Âu Dương gia không có dũng khí hỏi lại “Vì sao”, thành thật trốn trong đám người, yên lặng thề, còn hỏi thì chặt tay.
Ba người còn lại trấn an, vỗ vỗ bờ vai của hắn, thầm lặng cảm thương cho hắn.
“Vì sao.” Bỗng nhiên, một tiếng hỏi từ trong không khí truyền đến.
Đệ tử Âu Dương gia vừa hỏi suýt nữa cắn phải lưỡi mình, cho rằng mình không cẩn thận mà nói ra.
“Vì sao? Sao lại khẳng định là không nhầm?” Không có được câu trả lời, chủ nhân của câu hỏi không ngừng cố gắng.
Đệ tử Âu Dương gia kia lúc này mới rốt cuộc nhẹ nhõm thở một hơi, hóa ra lời vừ rồi không phải là mình nói, hơn nữa thanh âm này càng nghe càng quen, hắn có thể nói gì nữa, trừ Âu Dương Tiểu Cẩn xuẩn manh nhà mình thì còn ai vào đây.
Cơ Vân Lưu có thể xác định là không nhầm đường, là bởi vì, thời điểm lựa chọn đường trước đó, hắn có lợi dụng linh lực để cảm ứng, Xích Viêm Điểu chính xác là ở chỗ này, chỉ là không biết vì sao càng đi cảm ứng lại càng yếu, tới khi đến nơi này, cảm ứng về Xích Viêm Điểu cũng biến mất.
Cơ Vân Lưu nhíu nhíu mày, đang tự hỏi rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì làm hắn mất cảm ứng với Xích Viêm Điểu, nghe thấy Âu Dương Cẩn hỏi chuyện, có lệ nói một câu: “Trực giác.”
Trực giác liền dám khẳng định, tại sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.
Âu Dương Cẩn bị Cơ Boss nói như là đương nhiên mà nghẹn lời, nửa ngày không biết nói gì, đang muốn mở miệng, liền thấy Cơ Vân Lưu đã nhắm hai mắt lại, Âu Dương Cẩn khẩn trương hỏi: “Này này, Cơ Vân Lưu, ngươi làm gì vậy, dù chọn sai đường ngươi cũng đừng khóc, chúng ta đâu có trách ngươi.”
Cơ Vân Lưu còn đang lợi dụng thần thức điều tra bốn phía, không để ý đến hắn.
“Đừng quấy rầy hắn, hắn đang điều tra vị trí Xích Viêm Điểu.” Lâm Linh có chút thương cảm, ngăn cản Âu Dương Cẩn tiếp tục ngu ngốc.
“A……” Âu Dương Cẩn kinh ngạc a một tiếng, bộ dáng ngốc lăng nhìn Lâm Linh hung hăng trợn mắt, sau đó quay đầu ra nơi khác.
Ước chừng qua mười lăm phút, Cơ Vân Lưu chậm rãi mở mắt, thần sắc nhàn nhạt nói: "Có hai khả năng, một là Xích Viêm Điểu đã bị người khác bắt đi hoặc giết chết, hai là chung quanh đây có người bày ra kết giới.”
“Chúng ta đến đây hóa ra là một chuyến tay không.” Lâm Linh khẽ cau mày, nghĩ nghĩ nói.
“Làm sao có thể, chúng ta tìm lâu như vậy, sao có thể từ bỏ.” Âu Dương Cẩn vừa nghe tạc mao, hét lên.
Lâm Linh nhướng mày nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi muốn thế nào, nếu bị người đoạt đi rồi, chẳng lẽ còn có thể đi cướp về, nếu như không nhắc đến người đã giết Xích Viêm Điểu trước chúng ta bản lĩnh không kém, đánh thắng hay không mới là vấn đề, quan trọng hơn, ngươi muốn tới đâu để giành lại? Ai sẽ ngu ngốc mà tự khoe mình có nội đan của yêu thú cấp ba? Nếu là thằng ngu, vậy càng không thể, có thể bố trí ra kết giới chúng ta không nhìn thấy, tu vi tất nhiên cao hơn chúng ta, tìm được cũng đánh không lại, tuy rằng ngươi lớn lên béo tốt, nhưng thịt mỡ lại không thể sử dụng trong trường hợp này, bỏ qua đi.”
Âu Dương Cẩn trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Linh nói một lèo không thở, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả kinh, cuối cùng vui vẻ, nước miếng đã sắp chảy ra, trong đầu chỉ có một ý niệm, tức phụ nhi nhà hắn độc miệng lên lại có thể đẹp như vậy.
Không cẩn thận bại lộ bản tính, Lâm Linh hối tiếc không kịp, âm thầm tức giận, đều do tên mập Âu Dương Cẩn chết tiệt kia, dọc đường vẫn luôn không nghiêm túc, mấy lời không thể nói lại không chú ý, không nghĩ rằng một đường giả trang chỉ bởi vì một câu của Âu Dương Cẩn tan nát.
Nín nhịn, bởi vì Âu Dương Cẩn quá ngu ngốc, hại hắn dại dột hắn mà độc miệng, xúc động lên không chú ý đến lời nói.
Thế nhưng hại hắn mất khống chế, Lâm Linh lén lút ở trong lòng đấm đá một Âu Dương Cẩn, lần này thật sự ghi hận Âu Dương Cẩn.
Cơ Vân Lưu đã sớm nhìn ra Lâm Linh chỉ giả trang, chỉ là không biết tầng giả trang này thì bản tính là bộ dáng gì, lúc này thấy rồi, cũng chỉ là thêm khẳng định, hắn sớm đã sớm biết, đối với hắn mà nói cũng không có cái gì đáng ngạc nhiên.
Đương nhiên, sau khi Lâm Linh bại lộ bản tính, chịu đả kích nhất đương nhiên là tổ bốn người, bị hai đại thần mặt lạnh một đường, lúc này mới biết trong đó một người chỉ là giả vờ, giấu dưới lớp mặt lạnh là sự độc miệng, bọn họ có dự cảm, hành trình tiếp theo sẽ