Lúc này, trong lòng Lâm Linh cảm giác rất phức tạp, khi học bá* gặp học bá đỉnh hơn, cảm giác kia chắc hẳn là miêu tả như vậy.
(*) Học bá: học đỉnh.
Cơ Vân Lưu đợi thật lâu không thấy Lâm Linh trả lời, hơi nhíu mày, hắn không ngờ rằng Lâm Linh kia đang lâm vào suy nghĩ đã sinh Du sao còn sinh Lượng.
Từ bỏ từ Lâm Linh biết được đáp án, Cơ Vân Lưu tùy tay mở rộng kết giới trên người Lâm Linh, đem tất cả mọi người gom vào trong đó, dù sao cũng chỉ là một cái kết giới nhỏ sẽ không tiêu hao quá nhiều linh lực của hắn.
Sắc mặt Cơ Vân Lưu nhàn nhạt, nói: “Chúng ta đi thôi, cần phải ra khỏi kết giới trước khi trời tối.” Nói xong không đợi mọi người phản ứng, liền khống chế kết giới đi về phía trước.
Sợ bị lọt ra ngoài, nhóm bốn đệ tử Âu Dương gia vội vàng đuổi theo, Âu Dương Cẩn cũng nhấc chân đi về phía trước, thời điểm lướt qua bên cạnh Lâm Linh, dừng một chút, nghiêng đầu nói: “Tức phụ nhi, ngươi không đi à.”
Lâm Linh như không thấy hắn, gắt gao nhìn bóng dáng Cơ Vân Lưu, oán hận nói: “Quá không có thiên lý.”
Âu Dương Cẩn có chút khó hiểu, kỳ quái hỏi: “Cái gì không có thiên lý.”
Lâm Linh chậm rãi quay đầu đi, đối diện hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười cứng đờ: “Ngươi ngốc nhiều năm như vậy thế mà còn sống, thật là quá không có thiên lý.” Nói xong nhanh chóng đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng cao gầy mảnh khảnh đã đi xa của Lâm Linh, Âu Dương Cẩn thưởng thức dáng người tức phụ nhà mình, đồng thời tỏ vẻ chính mình rất vô tội, có chút buồn, lại có chút tủi thân, bị tức phụ nhi ghét bỏ phải làm sao đây, nghĩ không ra đáp án, cuối cùng vẫn phải ai oán đi theo.
Cơ Vân Lưu trầm mặc đi phía trước, Âu Dương Cẩn Lâm Linh không tiếng động theo phía sau, nhất thời không khí yêu lặng có chút quỷ dị.
Người khác không nói thì thôi, nhưng ngay cả Âu Dương Cẩn cũng không nói, tình huống này thực sự kỳ lạ, ngay cả Cơ Vân Lưu cũng không khỏi có chút tò mò, mà trước khi đi, sư phụ còn dặn hắn phải để ý cái tên Âu Dương Tiểu Cẩn cùng bốn tên đệ tử của Âu Dương gia.
Bốn đôi mắt chớp cũng không chú ý nhìn đường mà đi, không ngừng ai oán nhìn về phía Lâm Linh và Âu Dương Cẩn, dường như muốn ở trên người hắn nhìn chằm chằm thành cái lỗ.
“Ai……” Lại là một tiếng thở dài, Âu Dương Cẩn đem ánh mắt ai oán dời khỏi người Lâm Linh.
Thời điểm Lâm Linh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn cảm giác được thân thể của mình hình như xuyên qua một tầng sa mỏng, bên tai tức khắc truyền đến một tiếng hô vui mừng: “Ta cảm giác được kết giới, chúng ta rốt cuộc ra khỏi đây rồi……” Sau đó, tiếng hô đột nhiên im bặt.
Cơ Vân Lưu tùy tay thu hồi kết giới, ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Ngoài kết giới, một suối nước nóng đang tỏa hơi, phía sau của suối nước nóng là một vách đá cao ngất chạm đến tận trong mây, trên vách đá, một hang động lớn đen ngòm như miệng cự thú mở rộng.
Nuốt nuốt nước miếng, đệ tử giáp lắp bắp nói: “Kia không phải là hang ổ của Xích Viêm Điểu chứ, lớn như vậy, thế Xích Viêm Điểu kia phải to đến chừng nào.”
Đi ra khỏi kết giới làm Âu Dương Cẩn tạm thời quên chút buồn bực kia, nghe mấy lời hèn nhát kia, tức khắc dậm chân nói: “Tiền đồ, sợ cái gì mà sợ, Đại Địa Dị Hùng đều đánh qua, còn sợ một con Xích Viêm Điểu non hay sao.”
“Nhưng, nó là một con yêu thú cấp ba đấy.” Đẹ tử giáp không tự tin phản đối.
Âu Dương Cẩn còn muốn tiếp tục nói, lại nghe thấy Cơ Vân Lưu nói: “Chúng ta cần phải lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Âu Dương Cẩn bỗng dưng mở to hai mắt khó hiểu.
Lâm Linh cũng khó hiểu nhìn hắn.
“Trước tiên đừng hỏi, lập tức đi, còn không đi sẽ không kịp.” Cơ Vân Lưu vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng gầm phẫn nộ, chấn động xung quanh, nước suối cuồn cuộn, không khí nóng ẩm nhanh chóng tăng lên, cho dù là dùng linh lực ngăn cách ngoại giới cũng có thể cảm giác được độ nóng nhè nhẹ.
Thế nhưng lại là một con Xích Viêm Điểu trưởng thành, hơn nữa còn đang có xu hướng đột phá lên.
Mọi người tức khắc kinh hãi, toàn lực chạy, Xích Viêm Điểu đuổi theo không bỏ, còn phun ra lửa, Cơ Vân Lưu cùng mấy đệ tử Âu Dương gia có hỏa linh căn thì tốt, còn Âu Dương Cẩn cùng Lâm Linh, khổ không nói nổi, bọn họ một người là kim linh căn một người là mộc linh căn, đều không có cách khắc hỏa, dù tu vi cũng không tệ nên mới không tụt lại phía sau, nhưng thời gian dài, sớm muộn gì sẽ có vấn đề.
Ánh mắt Cơ Vân Lưu hơi trầm xuống, nhanh chóng quyết định chậm lại, xoay người sang chỗ khác, hai tay giao trước ngực, làm một thủ thế phức tạp, nháy mắt trước mắt hắn ngưng tụ một vách tường nước rất dày.
Xích Viêm Điểu nhất thời không thể đạp qua, hung hăng ra sức đập, sau đó té ngã trên mặt đất, Xích Viêm Điểu tức giận không có lý trí, điên cuồng dùng thân thể của mình đánh vào tường nước.
Bên phía Âu Dương Cẩn cảm giác được khác thường, dừng chân, quay đầu lại, vừa lúc thấy được một màn này.
Âu Dương Cẩn trong lòng hoảng hốt hô: “Cơ Vân Lưu, ngươi không muốn sống nữa phải không, đi mau, ngươi đánh không lại nó.”
Lâm Linh lúc này cũng rất nôn nóng, tuy rằng Cơ Vân Lưu kia, hắn mới quen biết vào hôm nay, nhưng một đường này, hắn đã sớm đem Cơ Vân Lưu thành một bằng hữu có thể tin cậy, bằng hữu có nguy hiểm, nào có đạo lý bỏ mặc.
Lại nói, hắn không phải Âu Dương Cẩn, chỉ số thông minh thấp, nhìn không ra đối phương là vì bọn họ mới lựa chọn trực diện đánh với Xích Viêm Điểu.
Cơ Vân Lưu lại không như Lâm Linh nghĩ, sống qua một lần, đời trước những điều hắn trải qua sớm đã làm lòng hắn thành tường đồng vách sắt phòng thủ kiên cố, hình thành nên thói quen phòng bị với mọi người, chỉ có không tin mới không bị tổn hại, Chu Chu là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất.
Đối với Lâm Linh, ấn tượng của hắn cũng chỉ dừng lại ở là một thiếu niên thần bí có khả năng đến từ nơi đó, mặc kệ hắn tới Quân Sơn Phái có mục đích là gì, đều không có liên quan đến hắn, chỉ không nghĩ tới người này ngốc tới mức vào thời điểm nguy hiểm nhất không nhân cơ hội chạy trốn.
Đương nhiên, sự thật chứng minh, Âu Dương gia không có một người thông minh.
Vừa rồi quyết định đánh với Xích Viêm Điểu chẳng qua xuất phát từ suy tính của bản thân, thừa dịp linh lực dư thừa dùng hết toàn lực còn có cơ hội, nếu chạy trốn, rất