Sau khi cẩn thận xử lý miệng vết thương của Cơ Vân Lưu, Chu Chu đứng dậy.
Quân mỹ nhân vẫn còn đang muốn đem Cơ Vân Lưu túm ra khỏi lòng Chu Chu, thấy Chu Chu đứng lên, liền vội tiến lên một bước, đến trước mặt Chu Chu, biểu cảm giống một con cún con nhìn hắn.
Chu Chu đột nhiên bị động tác của hắn làm cho sửng sốt, nhìn thật lâu cũng không hiểu rõ ý tứ của hắn, ngẫm lại cũng liền mặc kệ, mở miệng nói với Âu Dương Cẩn: "Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi là Âu Dương Cẩn, ta đáp ứng Âu Dương Húc sẽ chiếu cố các ngươi, nói được sẽ làm được.
Hiện tại ta cho các ngươi hai lựa chọn: Một là trong thời gian khảo hạch đi theo ta, ta sẽ tận lực bảo hộ các ngươi an toàn cũng bảo đảm các ngươi sẽ đạt được đủ điểm, nhưng mục đích của ta lại là toàn bộ nơi nguy hiểm nhất của Huyền Linh bí cảnh.
Đi theo ta, các ngươi có khả năng gặp phải nguy hiểm.
Hai là các ngươi hiện tại có thể bóp nát ngọc bài, rời khỏi Huyền Linh bí cảnh.
Thời gian tiếp theo, Huyền Linh bí cảnh rất có khả năng sẽ phát sinh đại loạn, lan đến nơi khảo hạch các đệ tử.
Nhưng nếu lựa chọn bóp nát ngọc bài các ngươi cũng sẽ mất đi tư cách tiến vào Quân Sơn Phái."
Chu Chu nói xong liền im lặng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bọn họ, chờ bọn họ trả lời.
Âu Dương Cẩn không do dự tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Sư phụ Cơ Vân Lưu, ta đi theo ngươi.
Dù sao ta cũng nhất định phải gia nhập Quân Sơn Phái, lâm trận lùi bước cũng không phải là phong cách của Âu Dương Cẩn ta."
Lâm Linh chỉ nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không rời khỏi."
Một đệ tử Âu Dương gia do dự chóc lát cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến lên một bước, nói: "Ta vốn không hy vọng mình có thể thông qua lần khảo hạch này.
Đây cũng là lần đầu tiên ta phải trải qua chuyện này.
Nhưng nếu chưa nếm thử mà đã rời khỏi.
Ta cảm thấy rất khinh thường bản thân mình.
Tiền bối, ta cũng sẽ đi theo ngài."
"Còn có ta."
"Thỉnh mang ta theo nữa."
"Làm phiền tiền bối rồi."
Có người mở đầu, các đệ tử Âu Dương gia khác cũng đều không do dự lựa chọn ở lại.
Chu Chu tán thưởng gật gật đầu.
Đuôi mắt không cẩn thận lại liếc tới gương mặt đầy ai oán của Quân mỹ nhân.
Hắn cúi đầu, nhíu nhíu mày.
Hận không thể đem toàn bộ thân thể cuộn tròn lại ở phía sau, nhìn Tham Lang hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Đang nỗ lực làm mờ bản thân, Tham Lang bị hắn hỏi như vậy.
Thân thể tức khắc cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Quân Vô Nhai.
Thấy đối phương không hề chú ý tới nó, liền tức giận đáp: "Ta không phải là con giun trong bụng hắn, làm sao biết hắn nghĩ gì." Ha ha, biết cũng không nói cho ngươi, để ngươi tự đoán.
"Giống như khi ta ôm Nhị Hoàng, chúng nó luôn dùng vẻ mặt này nhìn ta." Âu Dương Cẩn thấy Chu Chu rối rắm liền không chút do dự mở miệng.
Nói xong còn hồi tưởng lại: "À! Ta quên nói, Đại Hoàng, Nhị Hoàng là hai con chó ta nuôi.
Ta không ở nhà, cũng không biết bọn nó có ăn cơm hay không."
Lâm Linh trợn trắng.
Toàn bộ đệ tử Âu Dương gia hóa đá.
Chu Chu lần đầu tiên lĩnh giáo sức chiến đấu của Âu Dương Cẩn, nhất thời dại ra.
Tham Lang lập tức không nhịn được mà phụt một tiếng, bật cười.
Nhưng ngay sau đó, nó ý thức được hành động của mình liền liếc nhìn sang phía Quân Vô Nhai.
Lập tức bị nghẹn lại.
Ngay cả Quân Vô Nhai cũng đang khinh thường nhìn hắn.
Âu Dương Cẩn vẫn chưa phát hiện hiệu quả chấn động mà mình đã gây ra, kỳ quái nhìn biểu tình khác nhau của mọi người, hoàn toàn không hiểu.
Chu Chu thành công hoàn hồn, khô khốc nói: "À, hóa ra là như vậy." Sau đó lại trầm mặc.
Bỗng nhiên, từ nơi xa truyền đến một tiếng hí vang rung trời.
Ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy toàn bộ không gian đang chấn động.
Địa chấn Đại Địa Dị Hùng gây ra so với lần chấn động này quả thực như so sánh động đất với sóng thần.
Cho dù là thân là thần thú, Tham Lang nghe tiếng hí vang này.
Vẫn nhịn không được mà rùng mình.
Chu Chu nhìn tới hướng tiếng hí vang kia truyền đến, thần sắc dị thường trầm trọng, lẩm bẩm nói: "Xem ra, mãng xà chín đầu đã xuất thế."
Sau đó, quay đầu nhìn về phía bọn Âu Dương Cẩn, nói: "Ta hỏi lại một lần nữa.
Các ngươi có còn muốn rời khỏi đây hay không?"
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
Chu Chu gật đầu một cái, không hề nói nhiều, nắm chặt cánh tay, đem Cơ Vân Lưu bảo vệ thật tốt.
Tiếp đến đi về phía truyền đến thanh âm.
Tham Lang theo sát phía sau, bọn Âu Dương Cẩn cũng vội vàng đuổi kịp.
Chỉ có Quân Vô Nhai là mang vẻ mặt ngây thơ, biểu tình nghi hoặc đứng im.
Chờ đến khi Chu Chu đã đi xa, hắn liền vội vàng đuổi theo sau, tu vi của hắn cao hơn Chu Chu.
Vì vậy nên chỉ trong nháy mắt hắn đã chạy tới bên người Chu Chu.
Chu Chu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quân Vô Nhai.
Thấy hắn đã không còn dùng ánh mắt ủy khuất đáng thương kia nhìn mình, mà đã đắm chìm luôn vào trong thế giới của bản thân, biểu tình tràn ngập nghi hoặc.
Tuy rằng rất tò mò, nhưng Chu Chu cảm thấy lên đường quan trọng hơn.
Cũng không hỏi nhiều, chỉ là Chu Chu càng bước nhanh nên cũng tùy tay cấp cho bọn Âu Dương Cẩn pháp thuật tăng tốc độ, bằng không lấy tu vi của bọn họ, muốn đuổi kịp hắn quả thực là không có khả năng.
Càng tiếp cận nơi phát ra tiếng hí vang, thanh âm càng như xuyên thủng màng nhĩ.
Mặc dù Chu Chu có tu vi Kết Đan kỳ nhưng cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là mấy hài tử mới đến Luyện Khí kỳ.
Cho nên thấy mấy đệ tử Âu Dương gia sắp không chịu nổi nữa, Chu Chu liền khởi động kết giới cho bọn họ.
Tuy rằng kết giới của hắn dùng còn không được tính là thuần thục, nhưng có còn hơn không.
Vẫn luôn đi mãi về phía trước, bọn họ rốt cuộc thấy được một cái cửa động lớn, cửa động ước chừng cao trăm trượng*, tiếng hí kia là từ nơi đó truyền ra.
*Trượng: 1 trượng = 3,33 m
Không biết kết giới nơi này đã bị kẻ nào phá hư.
Mà thời điểm bọn họ tiến vào không hề có trở ngại.
Nhưng vừa đi được không lâu, liền phải dừng lại.
Chu Chu nhìn vô số cửa động trước mặt, do dự không ngừng, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Chu Chu nhìn bọn Âu Dương Cẩn, lại nhìn sang Quân Vô Nhai.
Cuối cùng vẫn là đặt niềm tin vào Tham Lang nói: "Tham Lang, ngươi có biện pháp nào tìm ra đường đi chính xác không?"
"Để ta dùng thần thức dò xét một chút.
Trong sơn động này, nơi nơi đều là cấm chế, nhưng cửa động lại không có.
Hiển nhiên cấm chế ở cửa động đã bị phá hỏng rồi.
Chúng ta chỉ cần đi theo hướng cấm chế được phá hư, hẳn là có thể tìm được đúng chỗ." Đối với vấn đề này của Chu Chu.
Lần này, Tham Lang cũng không trả lời cho có lệ mà là nghiêm túc trả lời hắn, dừng một chút, nó lại nói "Nhưng ngươi xác định muốn đi vào hay sao? Thứ trong sơn động kia rất đáng