A Mạch vẫn là A Mạch?
Chu Chu nhìn bóng dáng vui sướng của Quân Vô Nhai suy nghĩ.
Nhưng thời gian lại không đủ lâu cho hắn, bởi vì thân ảnh của Quân Vô Nhai đã biến mất ở một cửa động.
Chu Chu vội vàng mang theo mọi người đuổi theo.
Khi tiến vào cửa động, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình xuyên qua một tầng lá chắn vô hình, không kịp nghĩ nhiều, đã thấy cảnh vật trước mắt thay đổi.
Âm thanh chói tai đã biến mất, Huyền Linh bí cảnh cũng đã khôi phục lại như ban đầu.
Chỉ là đám người Chu Chu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều phải dừng chân.
Ai cũng không nghĩ được, sau cửa động này lại hiện ra trước mắt bọn họ một đường sông rộng trăm trượng, nhưng đường sông này không phải là nước mà là dung nham.
Dung nham bắn lên, thỉnh thoảng còn có một hai khối đá rơi xuống dung nham, nháy mắt đã chìm sâu vào lòng dung nham nóng chảy.
Khí nóng bốc lên từ dòng dung nham làm hình ảnh xung quanh vặn vẹo, linh lực trong động cũng mang theo thuộc tính hỏa cuồng bạo.
Âu Dương Cẩn là người đầu tiên chịu không nổi, hắn mang linh căn hệ kim, trời sinh kháng cự lửa.
Lâm Linh mang hệ mộc cũng không tốt.
Càng không phải nói đến mấy đệ tử Âu Dương gia, đều phải cố nhịn mới không chạy trở lại.
Nhưng bọn họ khi theo sát Chu Chu đều có cảm giác an toàn một cách khác lạ mà không biết tại sao.
Thời điểm vào trong sơn động, trong nháy mắt, Chu Chu liền cảm giác được dị thường.
Lỗ chân lông cả người hắn dường như đều giãn ra, thuộc tính hệ hỏa cuồng bạo cũng không chịu khống chế trực tiếp tiến thẳng vào thân thể Chu Chu mà thân thể hắn lại tựa như một cái động không đáy, liền trực tiếp tiếp thu toàn bộ.
Đến khi linh lực hệ hỏa dần dần loãng, trong chốc lát, độ ấm xung quanh liền giảm xuống không ít, tuy rằng nóng hơn ngoài động, nhưng đã trong phạm vi cơ thể có thể chấp nhận.
Âu Dương Cẩn tò mò nhìn Chu Chu, hắn tuy rằng không nhìn thấy linh khí bị hấp thụ nhưng cũng có thể mơ hồ cảm giác được vừa rồi hình như đã xảy ra việc gì khó lường.
Lâm Linh cũng rất tò mò, hắn thông minh hơn Âu Dương Cẩn.
Theo lý thuyết, loại linh khí hệ hỏa cuồng bạo này không thể bị hấp thu trực tiếp, nhưng lại trực tiếp bị Chu Chu hấp thu.
Hắn chưa thấy qua bao giờ, ngay cả đám lão già nhà hắn chắc cũng chưa từng thấy qua.
Cứ như thế, linh lực hệ hỏa trong cơ thể Chu Chu hình thành, đánh sâu vào bình cảnh Kết Đan kỳ của hắn.
Thời điểm Chu Chu hấp thu linh khí không thể nói là thoải mái, lúc này hắn muốn chết tâm.
Hắn không nhớ rõ mình có ghi qua cảm giác bị đánh sâu vào bình cảnh sẽ đau, cẩn thận tưởng tượng.
Đậu má, lại là cái bug* của cốt truyện đáng chết kia.
(*) Bug: lỗi.
Chu Chu hoàn toàn không ý thức được là vì thân thể của Vân Thanh Mạch có vấn đề.
Còn tưởng rằng đây là việc bình thường xảy ra trong tu chân giới.
Khi bị đánh sâu vào bình cảnh thì đều phải trải qua.
Cứ nghĩ, nhịn một chút là xong nhưng đậu má, không ngờ lại đau đến như thế, không phải là bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ.
Vừa tiến vào trong động, Quân Vô Nhai cuối cùng cũng chú ý tới biểu hiện khác thường của Chu Chu.
Nháy mắt dời tới bên cạnh Chu Chu.
Đồng thời, động tác cực kì thuần thục vận dụng pháp thuật giúp đỡ đan điền đang chịu bạo động của Chu Chu.
Chu Chu cố nén đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Quân Vô Nhai lần đầu tiên lộ ra biểu tình khó chịu, thoạt nhìn như đang cố hết sức.
Đến cuối cùng vẫn là ngăn chặn được cỗ linh lực cường bạo trong cơ thể Chu Chu.
Sau đó một cỗ khí lực phóng ra, quật ngã hai người.
.
ngôn tình hay
Chu Chu kinh hãi, cố nén đau đớn vội vàng xem xét đồ đệ nhà mình có ngã bị thương hay không.
Còn về phần Quân Vô Nhai khi mông hắn vừa chấm đất, liền thấy Chu Chu chỉ lo lắng cho mỗi Cơ Vân Lưu mà xem nhẹ hắn, méo miệng, muốn khóc.
Cơ Vân Lưu vốn dĩ đã ngất, lúc này cũng không chịu nhũn ra cho Chu Chu xem có phải chịu thương tổn hay không.
Chu Chu không yên tâm một lần nữa đem hắn ôm vào trong ngực, lúc này mới nhìn về phía Quân Vô Nhai.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Chu Chu cũng coi như là đã có chút hiểu tính tình Quân Vô Nhai, thấy đôi mắt thỏ phiếm hồng của đối phương, cũng không hề áp lực, thuần thục nói: "Vô Nhai có bị thương không? Vô Nhai thật lợi hại, vừa rồi nếu không nhờ Vô Nhai, ta cũng không biết nên làm cái gì, chờ khi trở về ta nhất định nấu đồ ngon cho Vô Nhai, còn bồi Vô Nhai đi chơi." Liên tiếp nói Vô Nhai, Vô Nhai.
Chu Chu sắp tưởng mình đang lảm nhảm.
Mỗi lần Chu Chu nói một câu, khóe miệng Quân Vô Nhai nhếch lên một ít, cuối cùng cười toe toét, mắt thỏ cũng cong thành hình trăng non, còn được voi đòi tiên nói thêm: "Còn phải ngủ cùng nhau nữa."
"......" Chu Chu cứng người lại, dừng một chút rồi nói: "Được."
Quân Vô Nhai cười tít mắt.
Thần thức bị nhốt ở trong thân thể, không thể động đậy, làm Cơ Boss chỉ có thể gắt gao nhíu mày.
Hắn không biết Vô Nhai trong miệng Chu Chu chính là chưởng môn Quân Sơn Phái - Quân Vô Nhai.
Chỉ nghe được câu cuối cùng, trong lòng nói được không nên lời, hận không thể dùng một chưởng đem người kia đánh bay lên chín tầng mây.
Sư phụ là của hắn, không ai được chạm vào, tâm lý Cơ Boss trở nên âm u.
Nhìn mắt bên nào móc mắt bên đấy, tay nào chạm băm tay đấy.
Quân Vô Nhai kia bộ dáng ngây ngô, thật sự không nỡ nhìn thẳng, Chu Chu đành phải nói: "Được, được, đi nhanh đi.
Thời gian cấp bách, phải nhanh chóng tìm được mãng xà chín đầu." Nói xong liền đi đầu.
Phía trên dòng dung nham có đường đá, cho nên bọn họ rất dễ dàng đi qua.
Tiếp tục đi về phía trước, chỉ có một đường, Chu Chu đi đầu.
Chu Chu vừa đi vừa cùng Âu Dương Cẩn nói: "Chốc nữa, khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu lúc đó ta không thể ra tay bảo hộ các ngươi, các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.
Một khi tình huống không tốt phải tự giác rời khỏi nơi này, nhất định không được ở lâu, bóp nát ngọc bài, rời khỏi Huyền Linh bí cảnh."
"Vâng, chúng ta đã biết." Âu Dương Cẩn vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ở trước mặt đại nhân, hắn vẫn hiểu được