Chu Chu theo bản năng đem Cơ Vân Lưu bảo vệ phía sau, đối với chín cái đầu càng ngày càng tới gần, khẩn trương ngừng thở, nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn trong dự kiến cũng không có, trái lại, hắn nghe thấy chín đầu của mãng xà đột nhiên bùng nổ khàn khàn cười đến đau tai: "Ha ha ha ha......"
Chu Chu trộm mở mắt, liền nhìn thấy chín cái đầu lung lay, thân thể ngửa tới ngửa lui, bộ dáng hỗn độn trong gió như nghe được chuyện đáng cười.
Không phải mãng xà chín đầu vì nghe chủ nhân nhà mình đã chết mà bị kích thích rồi chứ.
Thừa dịp mãng xà chín đầu cười to, không có chú ý tới hắn, Chu Chu mang theo Cơ Vân Lưu bất động thanh sắc lui ra phía sau, chạy trốn là không có khả năng, hắn là một tên Kết Đan kỳ gà mờ, không nắm chắc có thể thoát được yêu thú truy kích, cho nên chỉ có thể lui về gần phía Quân Vô Nhai, dựa vào thái độ tránh Quân Vô Nhai như tránh rắn rết của mãng xà chín đầu, ít nhất bây giờ, ở cạnh Quân Vô Nhai là an toàn nhất.
Quân Vô Nhai vốn dĩ đối với hành vi của mãng xà chín đầu cảm thấy kỳ quái, đang muốn mở miệng dò hỏi, liền thấy Chu Chu cẩn thận hướng mình nhích lại gần.
Bị làm lơ đã một lúc lâu, cho dù là một hành động nhỏ bé không tính là thân mật của Chu Chu, cũng đều có thể làm mắt Quân Vô Nhai phát sáng, tâm tình đều bay bay phấn hồng, nào còn tâm trí nhớ đến mãng xà chín đầu quái dị.
Chu Chu không biết một động tác đơn giản của mình lại khiến cho tâm tình Quân mỹ nhân tăng vô số phần trăm, vì tiền đồ của bản thân mà cảm thấy lo lắng.
Mãng xà chín đầu hình như không thông minh cho lắm, ai biết nó có thể đột nhiên nổi điên hay không.
Lúc đầu nó còn định ăn Quân Vô Nhai, cái đuôi kia còn định đả thương Quân Vô Nhai.
Chu Chu tính toán chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Đột nhiên, tiếng cười của mãng xà chín đầu im bặt.
Hỏng rồi, sợ là có cái gì đó tới.
Sợ kích thích đến thần kinh yếu ớt của mãng xà chín đầu, Chu Chu bỗng nhiên dừng lui về phía sau, đứng im ở nơi đó, tiến không được lui cũng không xong.
Lúc này, lại nghe thấy thanh âm vui mừng của mãng xà chín đầu truyền đến: "Đây là chuyện nực cười nhất ta từng nghe, chủ nhân sao có thể bị lửa đốt chết, người nói ra lời này nhất định là đầu óc không bình thường." Câu này Chu Chu mới thầm nghĩ, thế nhưng đảo mắt đã bị mang tặng cho người khác, không còn lời nào để nói.
"Vì sao?" Người hỏi câu này không phải mãng xà chín đầu, cũng không phải Chu Chu càng không phải Quân Vô Nhai, mà là Âu Dương Cẩn đã im lặng hồi lâu, lời vừa ra khỏi miệng, liền im lặng.
Hắn thế nhưng chủ động tìm đường chết khiến cho mãng xà chín đầu chú ý, mọi người đều nhất trí trừng hắn, hắn chỉ có thể xấu hổ sờ sờ đầu, híp mắt nhỏ cười, thật cẩn thận nhìn về phía mãng xà chín đầu.
Bọn họ không cần lo, mãng xà chín đầu hoàn toàn không có ý tứ hạ thủ đối với bọn họ, nghe vậy chỉ cao ngạo ngẩng đầu lên vài chục trượng, một bộ dáng không ai bì nổi, kiêu ngạo nói: "Vì sao ấy gì? Địa tâm viêm kia lợi hại cũng chỉ là chút lửa thường thôi.
Đối với người tu chân bình thường thì có lẽ thuộc tính hỏa của nó rất mạnh, hỏa linh căn bị địa tâm viêm đốt đều sẽ thành tro tàn.
Nhưng loại phàm hỏa lại sao có thể làm thương chủ nhân của ta, chủ nhân ngày thường tắm rửa đều khinh thường loại hỏa như vậy.
Mấy người kia thế nhưng lại nói chủ nhân bị địa tâm viêm thiêu chết.
Người nói những lời này không phải đáng chê cười thì là gì?"
Dùng địa tâm viêm tắm rửa?
Thế nhưng nghe câu chuyện vừa rồi cả Âu Dương Cẩn lẫn Lâm Linh đều nghẹn họng nhìn trân trối, là do mãng xà chín đầu bị ngu, hay là do bản thân hắn não tàn.
Kia chính là địa tâm viêm trong truyền thuyết có thể đốt hết mọi thứ, vừa rồi ở cửa động gặp được dung nham chính là một phần của địa tâm viêm chảy ra, cho dù là loại này đã yếu đi vô số lần nhưng cũng không phải loại mà bọn họ có thể chịu đựng được, huống chi nói đến địa tâm viêm.
Chỉ có Chu Chu cảm thấy bình thường, hắn không viết qua chuyện này trong cốt truyện, căn bản không biết không thể bị địa tâm viêm thiêu chết là khái niệm gì.
Hơn nữa vừa rồi hắn còn hấp thu một chút lời từ linh khí bị yếu đi của địa tâm viêm, cũng không cảm thấy có cái gì khác lạ, so với phản ứng kịch liệt của bọn Âu Dương Cẩn, hắn chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn mãng xà chín đầu, chắc là không tính làm phiền bọn họ.
Quân Vô Nhai lại hoàn toàn sững sờ, biểu tình cứng ngắc, nhưng trừ Tham Lang, không có ai phát hiện biểu hiện kỳ lạ của hắn.
Mà Tham Lang cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đối với nhiệm vụ mở miệng hỏi Quân Vô Nhai, nó lại không có dũng khí để hỏi.
Chu Chu có chút nghi ngờ, nhịn không được hỏi: "Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?"
Mãng xà chín đầu nhìn Chu Chu một lượt, suy tư một lúc lâu, cuối cùng hoài nghi hỏi: "Ngươi thật sự không phải chủ nhân của ta sao? Mặc dù hơi thở có chút không giống, hơn nữa ngươi cũng hấp thu hỏa linh khí bên ngoài, nếu ngươi không phải chủ nhân của ta, vậy ngươi là ai."
Chu Chu sắp bị sự vô tâm của nó đánh bại, ngay cả chủ nhân của mình là ai cũng không biết, loại sủng vật này thì nuôi để làm gì, không chừng chủ nhân chính là ghét bỏ nó mới đem nó phong ấn lại đây.
So với mãng xà chín đầu, ngạo kiều thần thú thích bát quái nhà mình không thể không yêu, cần phải khen ngợi một phen.
"Ta là Vân Thanh Mạch." Phun tào xong, Chu Chu vẫn trả lời câu hỏi của mãng xà chín đầu.
"Vân, Thanh, Mạch?" Mãng xà chín đầu nói theo, sau đó lẩm bẩm nói, "Cái tên rất quen tai, chủ nhân ở tiểu ngàn giới hình như cũng họ Vân, gọi là gì nhỉ?"
Mãng xà chín đầu trầm tư, thân thể to lớn vì chưa nghĩ ra mà đong đưa qua lại.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên: "Vân Thiên Mạch."
Mười tám con mắt của mãng xà chín đầu tức khắc thắp sáng: "Đúng vậy,