Mãng xà chín đầu nào biết rằng trong lòng Chu Chu đang suy nghĩ cái gì, đồng tình nhìn Mạc Hoàn Tố, hỏi Chu Chu: "Tiểu Thanh Tử, kẻ điên này làm sao vậy?"
Chu Chu mặt vô biểu tình, bình tĩnh nói: "Bị sốc."
"Bị cái gì kích thích thế?"
Ánh mắt Chu Chu phức tạp nhìn bộ dáng điên cuồng của Mạc Hoàn Tố, nói: "Ban đầu, vì cho rằng sư phụ nhà mình đã chết, muốn trả thù, khi dễ sư đệ, đoạt vị sư huynh, hủy môn diệt phái, muốn làm gì thì làm đó, kết quả không nghĩ tới yêu thú hắn muốn dùng để hủy môn diệt phái lại là sủng vật của sư phụ nhà mình, hơn nữa sư phụ nhà mình căn bản không chết, chẳng qua là đi chu du đất trời, nhưng không dẫn hắn theo mà thôi, cho nên bị sốc."
"À, ra là như vậy." Mãng xà chín đầu hiểu ra, đột nhiên nói: "Nhưng vì sao ngươi lại không, kể cả tiểu biến thái cũng có chút kỳ lạ, vì sao ngươi lại không có phản ứng gì." Nói xong còn nhìn qua Quân Vô Nhai.
Chu Chu nghe vậy cũng nhìn về phía Quân Vô Nhai, vừa nhìn sang, tức khắc phát hiện Quân Vô Nhai không bình thường.
Người này ngày nào cũng giả trang thành ngốc tử bán manh với hắn.
Lúc này sắc mặt Quân Vô Nhai lãnh túc, trong ánh mắt của hắn hiện tại ẩn chứa ba phần tức giận, ba phần thống khổ, ba phần kinh hỉ, còn lại một phần là do dự và sợ hãi.
Hắn cứ đứng ở nơi đó, khí thế cũng hoàn toàn bất đồng, thế nhưng lại cho người ta có cảm giác bi thương.
Lãnh túc: lãnh (lạnh lùng), túc (nghiêm túc).
Chu Chu hơi kinh ngạc, chưa kịp mở miệng hỏi, liền thấy ánh mắt Quân Vô Nhai nhìn sang phía hắn, đôi mắt đã hoàn toàn đã không còn cảm xúc mềm mại mà hắn quen thuộc cùng ý cười ôn nhu như lúc trước nữa, hiện tại chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng đáng sợ, giống như vực sâu lạnh lẽo.
Chu Chu nghe thấy Quân Vô Nhai dùng thanh âm lạnh lùng hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"
Cho dù những lời này là nói với mãng xà chín đầu, nhưng Chu Chu vẫn có thể cảm giác được trong lời nói kia có hàn ý lạnh lẽo.
Cuối cùng rốt cuộc hắn cũng biết vì sao Tham Lang và mãng xà chín đầu đều sợ Quân Vô Nhai như thế rồi.
Cảm giác lạnh thấu tim kia, quả thực đáng sợ.
Sau khi bị dư quang quét đến, làm hắn có cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, đừng nói tới mãng xà đang bị nhìn.
Trong lòng Chu Chu hơi hụt hẫng, có một loại cảm giác phiền muộn nhàn nhạt.
Nhưng rất nhanh hắn liền tỏ ra phỉ nhổ đối với loại cảm giác kia, đầu hắn bị kẹp cửa rồi, kia chính là Quân Vô Nhai, tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhất phái chi chủ, trên danh nghĩa là Đại sư huynh của hắn.
Dù bị virus gây hỗn loạn, cũng không thể đề cập tới lịch sử đen tối, hắn không dám lộ ra cảm xúc khác thường, bộ dạng hiện tại của mãnh xà chín đầu chính là miêu tả chân thật bộ dáng của hắn ở tương lai.
Mãng xà chín đầu dưới ánh nhìn của Quân Vô Nhai, cảm thấy lúng túng ngoài ý muốn, mồ hôi lạnh chảy ròng, cả người run lên.
Chu Chu nghi ngờ, nếu trên mặt đất có cái hố, nó sẽ chui vào đó mà không có một chút do dự.
So với phiền muội của Chu Chu lúc này, tâm tình của mãng xà chín đầu có thể nói là nước sôi lửa bỏng.
Ở đây không ai hiểu Quân Vô Nhai hơn nó, nếu nói đến ai khác hiểu Quân Vô Nhai, thì chắc chỉ còn tên chủ nhân không đáng tin cậy Vân Thiên Mạch nhà nó mà thôi.
Lúc trước, chủ nhân mang theo nó cùng tiểu phượng hoàng đi đến tiểu thiên giới, có thể gọi là xuân phong đắc ý, không có những ồn ào như ở Đại Thiên Giới, ở tiểu thiên giới nhanh chóng hô mưa gọi gió, có chút danh tiếng, đồng thời còn đổi tên thành Vân Thiên Mạch.
Từ trước đến nay có lẽ đây là một cái tên đã làm hao phí hết tế bào não mà hắn có.
Cho nên tên của nó và tiểu phượng hoàng, trực tiếp gọi là tiểu Lục và tiểu Phượng Hoàng.
Bởi vì nhàm chán, Vân Thiên Mạch xây dựng Quân Sơn Phái, sau đó bắt đầu thấy mệt mỏi, Vân Thiên Mạch liền thu một đại đồ đệ, rồi lại vì quá nhàn rỗi, mà Vân Thiên Mạch bắt đầu tìm các loại yêu thú để cùng hắn chơi trò chơi, đem yêu thú trong phạm vi vài trăm dặm dằn vặt một lần, đã thế còn sáng lập nên Huyền Linh bí cảnh.
Quân Vô Nhai lúc trước cũng là một thiếu niên tốt đầy lí tưởng, tam quan chính trực, kết quả Vân Thiên Mạch không cẩn thận dạy hỏng, cuối cùng Vân Thiên Mạch còn có thể ra lệnh cho lũ yêu thú khủng bố.
Nghĩ đến đây, mãng xà chín đầu thổn thức, Quân Vô Nhai lợi hại, chính mình lại chịu hại.
Lại nhìn sang ánh mắt như muốn lăng trì nó của Quân Vô Nhai.
Nó muốn chết tâm, nhưng nghĩ đến trình độ biến thái của hắn đối với chủ nhân nhà mình, nó lại không dám chết.
Da đầu mãng xà chín đầu căng lên, lắp bắp mở miệng: "Chủ nhân không nói cho ngươi, nhất định là hắn có lý do, qua một khoảng thời gian nữa nhất định hắn sẽ trở lại thôi."
"Ta hỏi ngươi, hắn ở đâu."
Mãng xà chín đầu lại khuyên: "Ngươi biết mà, chủ nhân từ trước đến nay không thích bị người khác hỏi về hành tung của hắn.
Hắn dùng phương pháp giả chết để rời đi, khẳng định là không muốn ai tìm thấy hắn.
Nếu ta nói, không chừng khi quay lại, hắn cắt đầu ta mang đi hầm xà canh mất."
Quân Vô Nhai không dao động, uy hiếp: "Ta không ngại bây giờ chém một lượt tất cả đầu của ngươi xuống đâu."
Mãng xà chín đầu tuy rằng có chín đầu, nhưng chỉ có một cái là có ý thức, đó là ý thức chủ thể của nó, có thể điều khiển những cái đầu còn lại, lúc này nghe thế, một cái đầu tức khắc cứng đờ, nó hỏi: "Có thể không chém tất cả được không, lưu lại một cái đầu cho ta nhé?"
Đầu của nó có thể tái sinh, chỉ cần còn một cái, về sau vẫn có thể mọc lại.
Quân Vô Nhai dần mất đi nhẫn nại, ánh mắt nheo lại, nói: "Ngươi biết thủ đoạn của ta chứ.
Hắn lưu lại những đồ vật ở nơi này, là những thứ vô dụng.
Ngươi không muốn thử đâu, ta biết ngươi nhất định có thể cảm ứng được vị trí của hắn.
Ta hỏi lại một lần nữa, hắn đi đâu?"