Chính giữa giờ cao điểm buổi tối, trên đường có chút kẹt xe, về đến nhà đã là chuyện 40 phút sau.
Nguyễn An An đồng ý trở về nhanh như vậy, cũng là vì Cố Quyết mang con trai ra, cho nên cô vừa về đến nhà liền chuẩn bị cơm tối cho Bổn Bổn, Cố Quyết đứng ở một bên nhìn xem.
Có thể là do thời gian ăn cơm muộn hơn ngày thường một tiếng, nên khi Nguyễn An An đảo thức ăn cho nó, nhìn đôi mắt nhỏ của Bổn Bổn, cô cảm nhận được cơn đói khát của nó một cách sâu sắc.
Ngày thường đều có 1 người nhìn nó ăn cơm, hiện tại lại biến thành hai người.
Hai người ngồi trong căn phòng dành cho mèo chật hẹp, không nói một lời, chỉ có thanh âm nhai nuốt của Bổn Bổn, không khí trầm mặc quỷ dị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An gần như đã hỏi hết những thắc mắc mà cô có thể nghĩ ra khi còn ở trên xe. Vừa rồi đảo thức ăn cho mèo, không khỏi lại nhớ tới sự thật mà Cố Quyết nói cho cô……
Nguyễn An An đưa mắt nhìn các đồ vật trong phòng, ánh mắt dừng lại bên cạnh chiếc hộp nhỏ đựng thức ăn cho mèo, nói: “Cá khô đâu?”
Cố Quyết đang dựa vào cạnh cửa sửng sốt “…… Hả?”
“Em nói, cá khô của nó” Nguyễn An An duỗi tay chỉ lên giá “Cũng bị thay đổi bao bì à?”
“…… Ừ.”
Trách không được ị phân thối như vậy, thì ra là ăn quá tốt.
Nguyễn An An lại tiếp tục trầm mặc.
Thời điểm cô không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, Cố Quyết không thể xác định được rốt cuộc cô còn tức giận hay không. Vì để hòa hoãn không khí, anh hắng giọng giải thích: “Đổi thành loại này, chủ yếu là bởi vì nó bị anh nuôi tới mức…… Có chút cáu kỉnh, đang ăn quen loại này đổi sang loại khác sẽ không ăn……”
Nguyễn An An “Ồ” một tiếng, duỗi tay sờ sờ chú mèo nhỏ hay cáu kỉnh.
“Em nhớ nó có thể nghe hiểu cụm từ ‘căn phòng lớn’” Nguyễn An An suy đoán “Cho nên, kỳ thật là bởi vì trước hai người sống trong căn phòng rất lớn, mà nó thì…… thích căn phòng lớn?”
“Ừ.” Cố Quyết gật đầu “Thời điểm mới dọn tới đây, em ngủ ở phòng ngủ chính, anh mang theo Bổn Bổn ngủ trong phòng dành cho khách…… buổi tối mỗi ngày nó đều bày sắc mặt cho anh xem, bởi vì phòng quá nhỏ.”
Nguyễn An An tưởng tượng tới cảnh tượng kia, có chút buồn cười.
Cô nghẹn ý cười trở về, Cố Quyết vẫn đang tiếp tục nói “Chắc hẳn là nó vẫn luôn nhớ em, có thể là bởi vì khi còn nhỏ từng bị bỏ rơi, sau khi anh nhặt về, ngoại trừ anh thì ai nó cũng không thân…… Người khác cho nó ăn nó không ăn, anh không ở trong phòng nó sẽ không ngủ. Nhưng lúc anh đi công tác, nó và em ở nhà rất tốt……”
Cố Quyết trời sinh có một giọng nói dễ nghe, không gian trong phòng mèo khá nhỏ, âm lượng vừa phải vờn quanh tai cô như âm thanh nổi của một bộ phim truyền hình, từ tính dễ nghe lại dễ dàng tẩy não.
Nguyễn An An xua tay, hữu khí vô lực “Được được được, đã biết……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ha hả.
Người này bắt đầu thay Bổn Bổn vỗ mông ngựa!
“Con trai của anh trừ anh ra cũng chỉ nhận em”, “Nó không dễ dàng thân cận với người khác nhưng lại đặc biệt thân thiết với em” gì đó…… Sau khi Bổn Bổn ăn uống no đủ thì đến lượt hai người lớn.
Hai người đều không tính toán ra ngoài ăn, vừa lúc tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn, Cố đầu bếp quyết định tự mình xuống bếp nấu cơm chúc mừng một đêm hoang đường.
Đầu tiên là thay hai bộ quần áo chuyên nghiệp trên người ra, Nguyễn An An và anh cùng vào phòng bếp, cô vẫn như bình thường ở bên cạnh giúp anh rửa và cắt thái rau, qua nửa giờ đã có một bàn đồ ăn mới mẻ ra lò.
Hiện tại Cố Quyết trải qua quanh năm suốt tháng luyện tập, tay nghề đã bước vào hàng ngũ nấu ăn tinh tế, hiếm khi có thời điểm thất thủ, đồ ăn tối nay cũng vô cùng ngon miệng.
Nhưng —— từ khi về nhà, mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, bầu không khí không thích hợp giữa hai người bọn họ càng ngày càng rõ ràng.
Chủ yếu là biểu hiện trên người Nguyễn An An, cô trầm mặc hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi Cố Quyết cho chén đĩa vào máy rửa bát, lau khô tay, đi ra ngoài đến bên cạnh cô, ngồi xuống.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Hả?” Nguyễn An An lấy lại tinh thần “À, không có gì……”
Vốn dĩ Cố Quyết còn chuẩn bị thương lượng với cô thời gian chuyển sang khu biệt thự Lâm Giang , nhưng xem bộ dáng này của cô……
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Em vẫn tức giận?”
Nguyễn An An lắc đầu: “Không đúng không đúng, thật sự không có.”
“Vậy nói một chút đi” anh dựa trên sô pha, kéo tay cô qua “Vì sao tâm tình không tốt?”
“……”
Rõ ràng như vậy sao.
Nguyễn An An cũng dứt khoát nói thẳng.
“Em cảm thấy buồn bực ……”
Cô quay đầu lại, tức giận trừng lớn đôi mắt: “Em phát hiện, sau khi nói ra mọi chuyện, dường như em cái gì cũng không bằng anh!”
“Buồn cười nhất chính là —— em vốn lo lắng, sau khi nói cho anh, giữa chúng ta có thể có cảm giác chênh lệch hay không, khoảng cách ý, bởi vì thu nhập kém quá xa, phải cân bằng như thế nào mới được……” Nguyễn An An nghĩ thôi cũng cảm thấy châm chọc, cô cười “Ha hả” hai tiếng “Hiện tại xem ra, người nên lo lắng phải là em mới đúng .”
Tuy rằng người trong giới không ai biết Cố Quyết, nhưng nhắc tới ba chữ Cố nhị thiếu này, mắt mấy cô gái nhỏ đều sáng lấp lánh lên. Mà nhắc tới tên cô, đại khái sẽ nhận được một cảm giác mông lung.
Nguyễn An An cũng chỉ vừa mới mới nghĩ thông suốt cơn nghẹn khuất này đến từ đâu, sau khi lập tức nói ra, cô thoải mái hơn nhiều.
Cô đang suy nghĩ, Cố Quyết có nhãn lực như vậy, chỉ cần dỗ dành cô hai câu, chuyện này có thể cho qua ——
“Em nói đúng.”
—— lại không nghĩ tới giây tiếp theo, thế mà anh lại hùa theo lời nói của cô thừa nhận.
“……??”
Nguyễn An An há hốc mồm.
Em trào phúng chính mình, anh còn phụ họa thêm nói đúng???
Cô há miệng thở dốc, cơn giận dữ không biết từ đâu bắt đầu phun ra, nhưng không đợi cô sắp xếp suy nghĩ, Cố Quyết lại nói: “Bắt đầu nói từ trước khi quen nhau đi.”
“Anh biết em sớm hơn em biết anh…… Bảy tám năm, tuy rằng em có ấn tượng về anh, nhưng lại không biết anh là ai, cho nên không tính.” Cố Quyết nói “Điểm này, em không bằng anh.”
“……”
“Em nói lúc ấy em thích anh…… Nhưng ngay cả anh là ai em cũng không biết, mà anh lại biết em, cho nên anh thích em so với em thích anh thì sớm hơn rất nhiều……” Anh dừng một chút, lại nói “Em không bằng anh.”
“Trước khi tỏ tình, anh là người yêu cầu nắm tay trước, anh chủ động hôn em trước, anh cũng là người cầu hôn em.”
“Anh vì em mà học nấu cơm, còn em thì đến nay mới chỉ có thể chiên chín trứng gà ……”
“Nếu thật sự muốn lý luận, em thật sự có rất nhiều thứ không bằng anh.”
Cố Quyết kết luận.
Toàn bộ quá trình hai mắt anh đều đối diện với cô, biểu cảm nghiêm túc, mang theo một chút ý cười, thanh âm hơi thấp “Ví dụ như…… Anh càng thích em hơn.”
“………”
Sắc đẹp cùng những lời âu yếm cùng đánh sâu vào tâm trí cô.
Nguyễn An An ngơ ngác nhìn anh, cả người giống như bị điểm huyệt, ngay cả động cũng không thể động.
Anh không phủ nhận lời nói của cô.
Cô nói cô không bằng anh, ví dụ như không nhiều tiền bằng anh, bằng cấp không cao bằng anh…… đó đều là những sự thật khách quan.
Nguyễn An An chỉ đang oán giận cái sự thật khách quan này, oán giận rằng nó khác quá nhiều với trong tưởng tượng của cô. Lỗ hổng tâm lý quá lớn, bắt đầu nảy sinh cảm xúc tự ti trước nay chưa từng có.
Hiện tại anh lợi hại hơn cô, nhưng không phải cô nhỏ hơn anh 2 tuổi sao, hai năm có thể làm được rất nhiều chuyện, ai mà không thể tạo nên kỳ tích.
Nguyễn An An đúng là biết tự an ủi mình.
Thời khắc cô nói ra những lời đó thì cũng đã tự mình chữa trị được cho mình, vốn dĩ cô chỉ muốn nghe Cố Quyết dỗ dành cô một chút, chuyện này thật sự sẽ bỏ qua.
Lại không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
Còn nói ra lời…… động lòng người như vậy.
Em có rất nhiều phương diện không bằng anh.
Ví dụ như, anh càng thích em hơn.
Cô khắc chế sự xúc động trong lòng, giơ tay đặt lên vai Cố Quyết, ôm lấy cổ anh kéo xuống “Miệng ngọt như vậy, tới đây hôn một cái.”
……
Trong phép so sánh vừa rồi Cố Quyết có nhắc tới ba chữ “Chủ động hôn”.
Ngày thường Nguyễn An An rất ít khi chủ động hôn anh.
Hai người hôn môi, có đôi khi là nước chảy thành sông, hai người ngồi đối diện nhau lại đột nhiên có cảm giác muốn hôn môi, nên cứ vậy mà làm thôi.
Đa phần là Cố Quyết chủ động.
Mà tần suất càng ít thì lại càng trân quý.
Giống như thời điểm làm loại vận động nào đó, 90% đều là Cố Quyết yêu cầu, Cố Quyết chủ động, như vậy 10% kia có vẻ đặc biệt đáng quý.
Mà kết quả cuối cùng của đáng quý chính là, mỗi lần Nguyễn An An chủ động, ngày hôm sau trên cơ bản sẽ mệt tới mức không xuống giường được.
Lần này cũng vậy.
Nguyễn An An ôm lấy anh trước, hôn anh trước, cho nên cuối cùng chính mình bị hôn tới mức thất điên bát đảo cũng chẳng trách ai.
Hai người thân thiết trên sô pha trong chốc lát, cảm xúc của Nguyễn An An đã nhanh chóng khôi phục về cao độ như ngày thường.
Cảm xúc của Cố Quyết vẫn luôn vô cùng ổn định, cảm xúc của cô đóng vai trò chủ đạo trong mối quan hệ của bọn họ. Ngay cả Bổn Bổn cũng nhận ra bầu không khí biến hóa giữa