Khuất Tuyết Tùng thân thiết nói: "Tát phu phu, ngày mai rảnh hay không?"
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu đang ngồi ở ghế phụ, Cố Nghiên Thu dùng khẩu hình miệng nói: Nhìn chị làm gì, trả lời đi.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Lâm Duyệt Vi muốn trả lời không rảnh, nhưng Khuất Tuyết Tùng không giống với Thiệu Nhã Tư, tuy rằng thoạt nhìn Khuất Tuyết Tùng không được đứng đắn, nhưng là một người đáng tin cậy, luôn cho người ta cảm giác tín nhiệm đến lạ kỳ.
Sự chịu đựng của Cố Nghiên Thu chất chứa đầy trong ánh mắt, Lâm Duyệt Vi căng da đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Độ ấm trong xe tức khắc giảm xuống vài độ.
Khuất Tuyết Tùng: "Em có thấy lạnh không?"
[Esley: Cố tổng làm Khuất lão sư phải lạnh sống lưng =))]
Lâm Duyệt Vi: "Không, đâu có lạnh."
Lâm Duyệt Vi điều chỉnh nhiệt độ trong xe nóng lên một chút, thuận tiện nắm tay Cố Nghiên Thu kéo qua hôn một cái, ánh mắt năn nỉ đáng thương vô cùng mà nhìn cô.
Khuất Tuyết Tùng: "Bên cạnh em có ai khác à?"
Lâm Duyệt Vi hoảng hồn, tâm nói chẳng lẽ Khuất Tuyết Tùng gắn camera lỗ kim ở trong xe à, sao chuyện gì cũng biết?
Lâm Duyệt Vi nói: "Đâu có."
Khuất Tuyết Tùng: "Vậy em mở loa ngoài làm gì, tiếng vang còn to như vậy."
Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà nhìn Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi vẫn nắm tay cô không buông, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Em ở nhà, đang bận tay, không tiện cầm điện thoại."
Khuất Tuyết Tùng: "Cắm tai nghe."
Lâm Duyệt Vi: "Khuất lão sư chị chờ một chút."
Nàng tấp xe vào lề, lấy tai nghe không dây ra, đưa cho Cố Nghiên Thu một tai nghe trước, rồi mới nhét cái còn lại vào tai mình. Thần sắc Cố Nghiên Thu hơi hòa hoãn hơn, nghe giọng Khuất Tuyết Tùng truyền qua tai nghe.
Lâm Duyệt Vi: "Khuất lão sư, chào chị."
Khuất Tuyết Tùng đi thẳng vào vấn đề nói: "Tối mai có tiệc rượu, không ít người trong giới cũng tới, em có muốn tới không?"
***
Cố Nghiên Thu xuống xe đi như bay, Lâm Duyệt Vi mang theo hai túi lớn chất đầy đồ mua từ siêu thị đuổi theo phía sau cô.
Cố Nghiên Thu bỗng dừng bước chân, cô đột nhiên dừng lại khiến Lâm Duyệt Vi trực tiếp đụng phải lưng cô.
Cố Nghiên Thu giúp nàng xách một túi đồ, rồi tiếp tục đi về phía trước mà không quay đầu lại.
Lâm Duyệt Vi đứng tại chỗ thở dài, rồi tiếp tục đi theo sau Cố Nghiên Thu.
Trước đó đã nói, Khuất Tuyết Tùng không phải loại người dùng chính sự để đùa giỡn với Lâm Duyệt Vi, có một tiệc rượu trong giới Khuất Tuyết Tùng sắp tham gia, mời nàng đi cùng, rõ ràng đang giúp nàng giật dây bắc cầu, quen biết một số người trong giới, đây là cơ hội rất tốt để mở rộng quan hệ xã giao. Chưa chắc có thể gặp được nhân vật gì, nhưng cũng có thể lập tức được thương hiệu nào đó hoặc tạp chí tòa soạn ưu ái, xuất hiện trong những trường hợp như thế tuyệt đối là cơ hội Lâm Duyệt Vi khó gặp được trong giai đoạn này.
Lâm Duyệt Vi không có biện pháp cự tuyệt. Thứ nhất, Khuất Tuyết Tùng cố ý gọi điện thoại tới, rõ ràng muốn dìu dắt nàng, nếu nàng cự tuyệt thì tức là có mắt như mù, lãng phí tâm ý tốt của đối phương; Thứ hai, nếu lần đầu tiên được mời đã cự tuyệt, sau này Khuất Tuyết Tùng có thể sẽ nảy sinh hiềm khích với nàng, không bao giờ giúp nàng nữa, như vậy mạo nguy hiểm quá lớn.
Vậy nên Lâm Duyệt Vi đành phải đáp ứng.
Lâm gia lúc nào về cũng được, nhưng xã giao thì không thể cự tuyệt, không chịu ra ngoài xã giao thì ở trong giới giải trí vĩnh viễn sẽ không có tiền đồ vô lượng, trừ phi cả chặng đường sự nghiệp có tài nguyên đếm mãi không hết, nếu không chẳng biết bao giờ giấc mơ mới thành hiện thực.
"Chị giận à?" Lâm Duyệt Vi nói hết đạo lý lời trong lời ngoài, Cố Nghiên Thu vẫn ngồi chống cằm trên sô pha.
"Không."
Lâm Duyệt Vi chỉ chỉ lên cánh môi Cố Nghiên Thu, chế nhạo nói: "Còn nói không giận, môi chị có thể treo cả một cái ấm."
Cố Nghiên Thu đột nhiên quay đầu đi.
Lâm Duyệt Vi ngừng tay giữa không trung, ngượng ngùng mà thu về, nàng tạm dừng một chút, đi vòng qua ôm lấy vai Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu không thể tránh thoát, đành ngồi yên bất động như tượng.
Lâm Duyệt Vi thôi mềm giọng cả giận: "Em chỉ đi một chút vào buổi tối thôi, sẽ về rất mau."
Cố Nghiên Thu lạnh lùng nói: "Em tin những lời chính mình nói sao?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Nàng đương nhiên không tin, nàng chưa từng tham gia loại tụ hội kiểu này, đây là lần đầu tiên đi, không biết phải đi mất bao lâu, càng không biết sẽ gặp những loại người gì, lời này nói ra cốt chỉ để dỗ dành Cố Nghiên Thu. Điều này nàng biết, và Cố Nghiên Thu cũng biết.
Nếu quay lại thời điểm mấy hôm trước, nàng cảm thấy mình có kiên nhẫn dỗ Cố Nghiên Thu vài câu đã không tệ, bây giờ lại chỉ biết ăn nói khép nép, tất cả đều vì hai người đã hẹn tối mai cùng về Lâm gia, nàng lâm thời bội ước là nàng sai trước, hơn nữa vết xe đổ do lần cãi nhau trước vẫn còn dư âm, nàng không muốn thấy Cố Nghiên Thu lại khóc trước mặt nàng.
Lâm Duyệt Vi có cảm tưởng như độ kiên nhẫn và dịu dàng của nàng đã tăng vọt lên trong một khoảng thời gian ngắn, tỷ như hiện tại, nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã qua mười lăm phút, Lâm Duyệt Vi nói đến miệng khô lưỡi khô, nhịn không được đứng dậy đi rót nước.
Nàng linh cơ vừa động, bèn tìm từ trong túi ra hai chiếc ly tình nhân, đi vào phòng bếp rửa sạch sẽ, rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà, còn cố ý đặt cạnh nhau, hỏi Cố Nghiên Thu còn đang sinh hờn dỗi: "Xứng đôi hay không xứng đôi?"
"......"
Lâm Duyệt Vi: "Uống nước?"
Cố Nghiên Thu làm một động tác nuốt nước miếng.
Lâm Duyệt Vi uống một ngụm nước, dùng miệng độ cho cô.
Lúc này Cố Nghiên Thu mới chịu nói một câu không nghe mùi thuốc súng từ sau khi bước vào nhà: "Khuất Tuyết Tùng không phải kẻ lừa đảo?"
Lâm Duyệt Vi: "Hả?"
Cố Nghiên Thu: "Tụ hội gì căn bản không hề tồn tại, nàng chỉ cố ý lừa em ra ngoài, rồi sẽ có ý đồ không an phận với em."
Biểu tình cô nghiêm trang, tỏ vẻ rất lo lắng về nhân phẩm của Khuất Tuyết Tùng.
Nói thật thì Lâm Duyệt Vi có hơi buồn cười, Khuất Tuyết Tùng không hạ tiện đến mức dùng thủ đoạn như vậy với nàng, nhưng nàng biết học cách ngoan ngoãn, trong hoàn cảnh hiện tại nàng tuyệt đối không thể nói thật, đặc biệt về một người khiến Cố Nghiên Thu cảm thấy bị uy hiếp, cho dù bị thiên lôi đánh chết cũng không thể nói thật.
Vậy nên Lâm Duyệt Vi nói: "Nếu không mai chị đi với em?"
Cố Nghiên Thu không dự đoán được còn có biện pháp này, sửng sốt một chút, nói: "Có thể?"
Lâm Duyệt Vi gật đầu: "Có thể chứ, giả thành trợ lý của em." Cũng không phải lần đầu tiên giả danh này.
Cố Nghiên Thu lộ ra vẻ suy tư, nói: "Có được không?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Chỉ cần chị muốn đi, em sẽ dẫn chị đi cùng." Thứ nhất, Cố Nghiên Thu quá đẹp, đẹp đến mức có thể thành giọng khách át giọng chủ một cách đầy bối rối, lại thêm ở trước mặt người như Khuất Tuyết Tùng, vừa thấy hai người đi chung khẳng định sẽ nhìn ra rõ ràng quan hệ giữa cả hai, dẫn theo Cố Nghiên Thu không thể nói nguy hiểm không lớn, nhưng vào giờ khắc này, Lâm Duyệt Vi không thể nói lời khác, chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc với tính cách của Cố Nghiên Thu.
Quả nhiên Cố Nghiên Thu cự tuyệt nói: "Không đi."
Nhưng Cố Nghiên Thu không đi vì lý do đơn giản hơn, ngoại trừ cố kỵ về nghề nghiệp của Lâm Duyệt Vi, cô còn thêm một lý do: Cô không muốn trong lòng Lâm Duyệt Vi, cô là một người chỉ biết ghen và không có chút cảm giác tín nhiệm nào.
Lâm Duyệt Vi trút bỏ gánh nặng trong lòng, tiếp tục trấn an Cố Nghiên Thu vài câu, Cố Nghiên Thu mới lộ ra nét tươi cười nhàn nhạt.
"Em nhất định sẽ bồi thường cho chị." Lâm Duyệt Vi khép ba ngón lại chỉ lên trần nói, "Em thề."
"Không cần em thề, sau này đừng bao giờ hẹn trước mà không thể thực hiện." Cố Nghiên Thu đi vào phòng bếp ôm Schrodinger ra, bước lên cầu thang.
Không khí vẫn còn chưa hòa hoãn, nhưng không còn âm dương quái khí nữa, Lâm Duyệt Vi nghĩ: Chỉ một hai câu nói, dù sao cũng không phải lời nói thật lòng của Cố Nghiên Thu. Vì vậy không nên cãi lại.
Lâm Duyệt Vi tắm rửa xong bước ra, Cố Nghiên Thu đã ngồi trên giường, Schrodinger nằm sấp bên cạnh, nàng đã có tâm địa gian giảo, muốn lừa ôm Schrodinger đi, mới vừa vươn tay tới đã bị Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt ngăn lại, thấp giọng nói: "Ngủ rồi."
Lâm Duyệt Vi dùng ánh mắt trả lời: Biết nó ngủ rồi, bởi vì ngủ rồi mới càng dễ động thủ a.
Cố Nghiên Thu lắc đầu.
Lâm Duyệt Vi lại muốn tiến tới, Cố Nghiên Thu lắc đầu càng kiên quyết hơn.
Lâm Duyệt Vi biết đêm nay đại khái phải cho Cố Nghiên Thu thời gian chậm rãi nguôi giận, tính thù dai nhỏ mọn của Cố Nghiên Thu trước giờ vẫn vậy. Lâm Duyệt Vi không cầu gì hơn, chỉ mong chạm được vào Cố Nghiên Thu một chút thôi đã mãn nguyện rồi.
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng hỏi: "Ngủ chưa?"
Cố Nghiên Thu vẫn giữ biểu tình không chút gợn sóng, không nhanh không chậm mà lật thêm một trang giấy, nhàn nhạt mà nói: "Em ngủ trước đi, chị đọc sách một lát."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cái gì mà đọc sách một lát, còn không phải giận dỗi nàng sao.
Lâm Duyệt Vi tự nhận những gì có thể nói nàng đều đã nói hết, nếu đổi lại vị trí, hôm nay Cố Nghiên Thu vì công chuyện muốn lỡ hẹn, nàng cũng sẽ giơ hai tay hai chân lên ủng hộ, hờn dỗi như vậy hẳn cũng đủ rồi đi, ngủ mà còn dùng con mèo làm bình phong ngăn cách là ý gì?
Mức độ kiên nhẫn không nhiều giờ đây đã khô kiệt, Lâm Duyệt Vi đưa lưng về phía cô nằm xuống, nhạt nhẽo mà nói: "Ngủ ngon." Rồi nhắm mắt lại.
Hôm nay nàng đi siêu thị cả đêm đến eo đau chân đau, Cố Nghiên Thu còn nói sẽ về mát-xa, rót nước cho nàng, càng nghĩ càng giận. Nàng rất mệt, đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh, trong cơn mê bỗng có một bàn tay vỗ lên vai nàng một chút, sức lực còn không hề nhỏ, Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt nổi giận phát hỏa: "Cố Nghiên Thu, chị --" Giỡn đủ chưa?
Cố Nghiên Thu vẫn cầm sách, dùng ánh mắt an tĩnh thâm thúy nhìn sang, khoảng cách giữa hai người vẫn chưa thu hẹp.
Hiển nhiên không phải Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng, cúi đầu nhìn, Schrodinger đã tỉnh ngủ, đầu sỏ gây tội vẫn còn giơ hung khí gây án -- móng vuốt.
Schrodinger đang được Cố Nghiên Thu che chở, Lâm Duyệt Vi không dám động, chỉ có thể trùm mền, đừng nói bả vai, ngay cả đầu cũng không để lộ ra ngoài.
Nàng trùm chăn kín mít nên không nhìn thấy Schrodinger bị Cố Nghiên Thu ôm lên bế ra ngoài rìa, cô đổi chỗ với Schrodinger rồi nằm xuống.
Lâm Duyệt Vi lúc này vừa mới đi vào giấc ngủ, nhưng nàng không bị móng vuốt mèo vỗ tỉnh, mà là một giọng nói ôn nhu nhắc nhở bên tai: "Ngày mai phải ra ngoài, em ngủ sớm đi nếu không sẽ buồn ngủ, ngoan."
Lâm Duyệt Vi chậm rãi quay lại, xúc cảm mềm mại quen thuộc áp lên môi nàng, nàng bằng vào bản năng cùng đối phương trao nhau một nụ hôn, thân mình nghiêng sang, giơ tay câu lấy eo Cố Nghiên Thu, nhắm mắt lầm bầm lầu bầu: "Không giận nữa à?"
Cố Nghiên Thu thấy nàng khép đôi mắt, phân không rõ nàng thật sự ngủ rồi hay đang nói mớ, cuối cùng, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà thở dài, ôm Lâm Duyệt vào lòng.
***
Cố Nghiên Thu thức dậy từ rất sớm, cho Schrodinger ăn sáng trước ở góc phòng khách, dáng người Schrodinger uyển chuyển nhẹ nhàng chạy tới chạy lui khắp phòng, tứ chi càng thêm cơ bắp, đương nhiên thân hình cũng càng ngày càng đẹp, có thể đảm đương nổi danh xưng miêu vương Vương Tổ Hiền.
Lâm Duyệt Vi còn buồn ngủ mà từ trên lầu bước xuống dưới, Cố Nghiên Thu đang rửa mặt rửa tay, nghe tiếng lau khô tay bước ra, nói: "Buổi tối tụ hội chị đi với em."
Tối hôm qua Cố Nghiên Thu dùng ít nhất hai giờ suy nghĩ rối rắm, ngay cả khi nằm mơ cũng chỉ mơ thấy Khuất Tuyết Tùng có ý đồ xấu với Lâm Duyệt Vi, cô thật sự không an tâm để Lâm Duyệt Vi một mình tham gia cái gọi là tụ hội người trong giới giải trí gì đó.
Giới giải trí với thương giới không khác gì nhau, những chuyện hỗn tạp bên trong hẳn cũng tương tự, sự uy hiếp đã không còn chỉ riêng mình Khuất Tuyết Tùng nữa.
Cố Nghiên Thu cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn, cô cảm thấy mình nên tin tưởng Lâm Duyệt Vi, người trưởng thành có thế giới của người trưởng thành, cô không thể vĩnh viễn dõi theo nàng, như vậy Lâm Duyệt Vi cũng không muốn cô làm vậy; song cô cũng không thể dừng suy nghĩ miên man của chính mình, ít nhất đây là lần đầu tiên, cô muốn giúp đỡ Lâm Duyệt Vi làm tướng trấn cửa ải.
Lâm Duyệt Vi không nghe rõ, nói: "Chị nói gì?"
Cố Nghiên Thu lặp lại lần nữa.
Lâm Duyệt Vi mỉm cười, nói: "Ừm, vậy cùng nhau đi."
Khi xoay người ở góc độ Cố Nghiên Thu không nhìn thấy, mặt nàng hơi lộ vẻ chần chờ, sao Cố Nghiên Thu lại lâm thời sửa đổi chủ ý. Nhưng nếu Cố Nghiên Thu đã nói vậy, nàng cũng không thể lật lọng.
Buổi sáng của hai người cũng tính là hòa hợp, Cố Nghiên Thu ở thư phòng công tác -- cô nhận được email từ khách hàng, Lâm Duyệt Vi ở một bên sô pha ôm ipad nghe giảng bài. Schrodinger nằm bò trên đùi Lâm Duyệt Vi , bởi vì nồi sắt không ấm áp bằng thân nhiệt con người.
Buổi chiều hai người vẫn tới Lâm trạch một chuyến, Lâm Duyệt Vi nói trước với mẹ nàng buổi tối cả hai không ở nhà ăn cơm, vừa lọt vào nhà đã bị bà Lâm quở trách một trận. Chờ đến khi Lâm Duyệt Vi nói nàng phải ra ngoài xã giao, thái độ bà Lâm mới đại chuyển biến một trăm tám mươi độ, vừa lo lắng, vừa ngàn dặn vạn dò nàng nhất định phải cẩn thận. Nói xong còn động tình mà ướt hốc mắt, cảm khái Lâm Duyệt Vi lúc trước vẫn còn là đứa bé không hiểu chuyện nằm trong nôi nay đã khôn lớn, trong nháy mắt phải gia nhập xã hội xã giao với người ta.
Lâm Duyệt Vi nhận lấy khăn giấy do Cố Nghiên Thu đưa qua giúp bà lau nước mắt, dịu dàng nói: "Mẹ, gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao hở tí là rớt nước mắt."
Nhiễm Thanh Thanh đỏ cả viền mắt nói: "Tôi không được đa sầu đa cảm à."
Lâm Duyệt Vi vội vàng xin khoan dung nói: "Được được được mà, con chỉ tò mò chút thôi mà?"
Nhiễm Thanh Thanh hung dữ nói: "Lại tò mò tôi tới thời kỳ mãn kinh phát tác à."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Chuyện này chẳng lẽ mẹ nói phát tác thì có thể phát tác à?"
Nhiễm Thanh Thanh dồn khí đan điền, Lâm Duyệt Vi chạy vắt giò lên cổ.
Nhiễm Thanh Thanh rụt rè mà nhìn Cố Nghiên Thu đang đứng một bên hơi hơi mỉm cười nói: "Chê cười rồi tiểu Thu."
Cố Nghiên Thu nho nhã lễ độ: "Không sao đâu dì."
"Này, sao còn gọi là dì," Nhiễm Thanh Thanh chọc ghẹo cô, nói, "Còn không sửa gọi mẹ ơi?"
Lâm Duyệt Vi cũng nhìn Cố Nghiên Thu, vẻ mặt như đang xem náo nhiệt.
Nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ thẹn thùng ngượng ngùng, nhưng Cố Nghiên Thu lại dùng một đôi mắt sáng như hùng ưng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào Nhiễm Thanh Thanh, áy náy nói: "Dì, con còn chưa điều tra rõ chuyện về mẹ, cho nên khả năng......"
Nhiễm Thanh Thanh ngầm hiểu, vội nói: "Không sao không sao, do dì đường đột."
Cố Nghiên Thu: "Cảm ơn dì thông cảm."
Bỗng nhắc tới Thẩm Hoài Du, tức Lạc Du trong lòng Nhiễm Thanh Thanh, Nhiễm Thanh Thanh không khỏi hỏi: "Con điều tra tới đâu rồi?"
Cố Nghiên Thu mím môi, làm sao bây giờ? Vấn đề này không tiện nói, cô nhìn thật sâu vào Nhiễm Thanh Thanh, không biết đối phương đến tột cùng biết nhiều hay ít.
Lâm Duyệt Vi cũng nhớ tới suy đoán của mình, nhìn về phía Nhiễm Thanh Thanh trước rồi, lại quay đầu quan sát Cố Nghiên Thu.
Trong lúc nhất thời không khí giữa ba người trở nên khá quỷ dị.
Nhiễm Thanh Thanh hoàn toàn chẳng hay biết gì: "???" Chuyện gì vậy?
Lâm Duyệt Vi kéo Cố Nghiên Thu qua, Cố Nghiên Thu vội nói: "Dì, chúng con xin lỗi không tiếp