Lâm Duyệt Vi quay đi.
Khuất Tuyết Tùng: "Em nhìn gì vậy?"
Khi Lâm Duyệt Vi quay sang nhìn lại, thì người đàn ông ấy đã quay lưng đi.
Lâm Duyệt Vi khẽ mỉm cười nói: "Không có gì, em tưởng là bạn học."
Khuất Tuyết Tùng: "Vậy có phải không?"
Lâm Duyệt Vi: "Đương nhiên không phải, đi thôi."
Khuất Tuyết Tùng ôm lấy một bên bả vai nàng, cung cấp một chút đề xuất nhỏ với nàng, ngỏ lời: "Lần tới có gặp cũng đừng nhìn, có phải hay không, không quan trọng, nhưng xác suất lộ diện khá lớn."
Lâm Duyệt Vi thất thần, trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười lễ phép: "Sao có thể? Bây giờ cũng chưa có bao nhiêu người biết em, cho dù không mang khẩu trang cũng không sao."
Khuất Tuyết Tùng trầm sắc mặt xuống vài phần, nói: "Em đã lăn lộn trong giới giải trí rồi, mà còn loại suy nghĩ này, em phải tự xem mình là đại minh tinh, sau này sớm hay muộn cũng sẽ có cơ hội nổi."
Lâm Duyệt Vi thuận thế thè lưỡi, lấy lòng nói: "Em biết sai rồi Khuất lão sư."
Khuất Tuyết Tùng thần sắc hơi tễ, nhẹ nhàng đánh vào bả vai nàng.
Hai người một trước một sau leo lên hai tầng lầu, lối hành lang tầng ba dẫn tới một căn phòng lớn, ngoài cửa phòng có bảo vệ mặc tây trang giày da, có lẽ chuyên môn phụ trách chờ đón người, vừa thấy Khuất Tuyết Tùng đã cười đi tới phía trước hai bước, nho nhã lễ độ mà gọi: "Khuất lão sư, chị quay lại à."
Khuất Tuyết Tùng giả vờ tức giận nói: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy, tôi chỉ ra ngoài đón cô gái trẻ này thôi."
Khuất Tuyết Tùng và Lâm Duyệt Vi giao thiệp mời cho người bảo vệ.
Người nọ nhìn về phía Lâm Duyệt Vi, nói: "Lâm tiểu thư." Anh làm một tư thế mời, Lâm Duyệt Vi đáp lại anh bằng một nụ cười, đi theo Khuất Tuyết Tùng vào trong.
Khuất Tuyết Tùng nói đây một bữa tiệc mang tính chất tư nhân, vừa vào cửa,Lâm Duyệt Vi đã quan sát hoàn cảnh bốn phía, so với những bữa tiệc lơn ăn uống linh đình, bữa tiệc này xác thật nhỏ hơn, nhưng cũng không đến mức được xem là tiệc nhỏ.
Trên những chiếc ghế sô pha, bên cạnh những chiếc bàn, có không ít người khuất tầm mắt tạm thời nhìn không tới được, nhưng hẳn cũng xấp xỉ hai ba mươi người.
Hoàn toàn không giống với sự náo nhiệt trong tưởng tượng, loại tụ hội nhỏ kiểu này tương đối an tĩnh, bên trong đèn đuốc sáng trưng, trang hoàng phong cách thời kỳ phục hưng, chỉnh thể sắc điệu đều thiên về màu trầm, khiến cả căn phòng trở nên khá trang trọng.
Giữa sảnh phát khúc nhạc cổ điển, ê ê a a, triền miên uyển chuyển, Lâm Duyệt Vi nghe giọng hát tựa hồ là Côn Khúc.
Trên một chiếc ghế sô pha, lúc này có hai người đàn ông trung niên đang an vị, một người mặc sườn xám ngắn truyền thống của Trung Quốc , người còn lại mặc tây trang giày da ngồi bắt chéo chân, nâng cốc rượu uống. Chiếc bàn bên cạnh bày những lá bài, có bốn người ngồi vây quanh, đều là các thanh niên trẻ tuổi.
Lâm-Khuất vừa vào cửa, đã có nhân viên phục vụ trầm mặc không lên tiếng mà bưng một khay đựng đầy rượu sâm banh tới, chờ hai người lấy rượu xong thì chỉ gật gật đầu, rồi lui xuống.
Khuất Tuyết Tùng thấy sự hoài nghi trong mắt Lâm Duyệt Vi, cười nói: "Sao vậy? Em cho rằng sẽ là một nơi thế nào?"
Lâm Duyệt Vi chớp mắt.
Khuất Tuyết Tùng nói: "Nếu muốn lần sau lại dẫn em tới, lần này em rất may mắn, biết không?"
Lâm Duyệt Vi lập tức nói: "Cảm ơn Khuất lão sư, Khuất lão sư mỹ lệ nhất, ngài là tiên nữ."
Khuất lão sư nâng cằm nhấp một ngụm rượu, ánh mắt ghét bỏ: "Dung tục tầm thường, được rồi, dẫn em đi gặp vài người."
Lâm Duyệt Vi phấn chấn tinh thần hoàn toàn.
Khuất Tuyết Tùng đi tới trước sô pha, chỉ vào người đàn ông trung niên vận sườn xám nam nói: "Trì Mặc truyền thông, Trình tổng."
Rồi lại nói với Trình tổng: "Trình tổng, bạn của em, lúc trước cùng em đóng trong đô thị sương mù, họ Lâm, tên Lâm Duyệt Vi."
Lâm Duyệt Vi: "Xin chào, Trình tổng."
Trình tổng trông khá dễ nói chuyện, gương mặt hiền từ nói: "Tiểu Lâm, tốt tốt, tôi từng xem qua, diễn rất khá, hậu sinh khả úy."
Lâm Duyệt Vi lộ ra ra vài phần kinh ngạc, đường đường là lão tổng của một công ty giải trí sao lại chịu để ý tới một diễn viên mới như nàng chứ?
Khuất Tuyết Tùng giải đáp nghi vấn, nói thẳng: "Tưởng xem em sao? Là xem chị."
Trình tổng cười ha ha.
Lâm Duyệt Vi cũng vội cười theo.
Trình tổng nói: "Phải phải phải, tôi nhân tiện xem tiểu Lâm, diễn rất khá." Tiếp theo bèn nói, "Tiểu Lâm có hứng thú ký hợp đồng với Trì Mặc truyền thông chúng tôi không, không hề thua kém công ty hiện tại của em đâu."
Lâm Duyệt Vi còn chưa nói, Khuất Tuyết Tùng đã dỗi: "Tiền giải trừ hợp đồng anh chịu trách nhiệm sao?"
Lời trong lời ngoài một chút cũng không khách khí, đủ chứng minh quan hệ giữa hai người xác thật không tệ.
Trình tổng lại cười ầm lên.
Giọng cười của ông khá trầm, Lâm Duyệt Vi đoán, loại người như ông thì biểu hiện ngoài mặt hẳn sẽ khác xa suy nghĩ trong lòng một trời một vực.
Trì Mặc...... Tên này Lâm Duyệt Vi nghe khá quen tai, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi.
Họ Trình?
Lâm Duyệt Vi linh quang chợt lóe, nhớ ra rồi, đây chẳng lẽ là ba của cô nàng Trình Quy Diên? Cẩn thận đánh giá ngũ quan Trình tổng, Lâm Duyệt Vi cũng phải cảm thán, có lẽ gien bà Trình quá cường đại, nên mới sinh hạ được cô con gái xinh đẹp như Trình Quy Diên.
Khuất Tuyết Tùng không dám nhắc tới chuyện lần đó ngẫu nhiên gặp được Trình Quy Diên ở phim trường, nhưng Lâm Duyệt Vi thì dám, nàng biết nội tình, cũng biết Trình Quy Diên không hề có ý gì với mình, nói không chừng còn từng nhắc về Lâm Duyệt Vi trước mặt ba cô, mặc kệ có hay không, đối với chuyện nới rộng quan hệ thì có lợi vô hại.
Lâm Duyệt Vi nói: "Trình tổng, lần trước có phải lệnh ái từng tới phim trường Đô thị sương mù không ạ?"
Nếp nhăn trên mặt khi ông Trình cười tức khắc càng sâu, cũng càng chân thật hơn: "Hai người gặp nàng à? Đúng vậy, con gái tôi vừa về nước, đã bắt đầu tiếp quản không ít việc của tôi, vốn dĩ tôi cũng tính dẫn nàng tới, nhưng nàng có việc, không tới được."
Lâm Duyệt Vi biết rõ ánh mắt chăm chú của Khuất Tuyết Tùng bên cạnh, nhưng nàng vẫn cố nói: "Hổ phụ vô khuyển nữ, lệnh ái sau này nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ ở quốc nội."
Ông Trình: "Ha ha ha ha ha." Ông xua xua tay, cười nói, "Em khen khiến tôi phải mát lòng mát dạ, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, những năm nó xuất ngoại khiến tôi rất nhớ a, không tin em cứ hỏi lão Khuất, mỗi lần nhắc tới đứa con gái này thì đều khóc tu tu."
Khuất Tuyết Tùng cười hai tiếng cho có lệ.
Ông Trình: "Ha ha ha ha ha ha ha em có thể chừa chút mặt mũi cho tôi trước mặt người mới không hả?" Cười đến sắp chảy cả nước mắt.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Xác nhận lần hai, giọng cười thật sự đặc biệt trầm.
Ba người hàn huyên thêm vài câu, Khuất Tuyết Tùng lại dẫn nàng tới chỗ người đàn ông mặc tây trang giày da, người ấy hoàn toàn khác xa ông Trình, cả khuôn mặt không khác gì hàn băng ngàn năm, từ lúc Khuất Tuyết Tùng tới đây cứ xụ mặt không vui.
Ông Trình vỗ bả vai ông ta một chút, biểu tình ông mới hơi chuyển tốt, nhưng vẫn bất mãn mà nói: "Mọi người đang vui vẻ, em lại nhất quyết muốn đưa người mới vào." Tựa hồ ông ta còn rất nhiều lời khó nghe muốn nói, nhưng vì nể mặt ông Trình và Khuất Tuyết Tùng, nên cuối cùng vẫn không nói ra thành lời.
Lâm Duyệt Vi hơi xấu hổ, nhưng vẫn duy trì ý cười thân thiện.
Người đàn ông ấy vẫy tay, thái độ vô cùng trực tiếp mà cự tuyệt đối thoại cùng Lâm Duyệt Vi.
Khuất Tuyết Tùng mỉm cười: "Làm phiền ngài, xin tự phạt một ly."
Người đàn ông cũng uống một ngụm rượu, nói: "Không phải nhằm vào em."
Khuất Tuyết Tùng: "Em biết."
Khuất Tuyết Tùng dẫn Lâm Duyệt Vi rời đi, thấp giọng nói với nàng: "Gã này nổi danh là con nhím, hỉ nộ ái lạc toàn bộ đều bày ở trên mặt, gia đình thế gia ở Yến Ninh, hai mươi năm trước tiếp nhận công ty của gia đình, là một trong tam đại phú hộ, tính tình hơi kiêu căng, chị vốn không tính giới thiệu với em, nhưng ông ta lại ngồi cạnh Trình tổng, không lên tiếng chào hỏi thì không ổn."
Lâm Duyệt Vi vội gật đầu: "Em hiểu rồi."
Khuất Tuyết Tùng ý vị thâm trường mà nhìn nàng, nói: "Sao em lại muốn nhắc tới chuyện con gái Trình tổng tới thăm ban lần đó, em ngại mình còn chưa đủ làm người ta chú ý à? Vạn nhất người ta còn nhớ thương em, hai bố con họ cùng tính kế, vậy thì chết dở."
Lâm Duyệt Vi biết không có khả năng này, tuy nàng rất cảm kích về lòng tốt của Khuất Tuyết Tùng, nhưng nàng không thể nói ra toàn bộ chân tướng sự thật. Đừng quá tin người khác, đây là do Khuất Tuyết Tùng dạy nàng, vậy nên ngoại trừ Thiệu Nhã Tư, Lâm Duyệt Vi không tính nói về chuyện nàng đã kết hôn với bất kỳ ai nữa.
Lâm Duyệt Vi chỉ nói: "Em sẽ chú ý, vừa nãy chỉ nghĩ lôi kéo làm quen, mọi chuyện khác đều quên mất." Xây dựng bản thân chỉ vì hình tượng trước mắt.
Không biết Khuất Tuyết Tùng có nảy lòng nghi ngờ không, dù sao vẫn thấy nàng nghiên đầu, nói: "Em đó." Tiếp theo chọc vào ót Lâm Duyệt Vi, "Lần sau nói chuyện thì nên vận động đầu óc trước, thà rằng không nói, chứ đừng nói bậy."
Lâm Duyệt Vi thành khẩn nói: "Em biết sai rồi."
Khuất Tuyết Tùng lo lắng mình nặng lời, thở dài, tiếp tục an ủi nàng: "Em cũng không cần quá lo lắng, lưu ý hơn một chút là được, đừng như vậy nữa."
Lâm Duyệt Vi gật gật đầu.
Khuất Tuyết Tùng lại dẫn nàng tới gặp những người khác, cuối cùng mới bước tới bàn chơi bài, mấy người trẻ tuổi vừa thấy Khuất Tuyết Tùng, đã ngọt ngọt ngào ngào gọi "Khuất tỷ tỷ", đặc biệt trong đó có một cô gái trẻ còn trực tiếp bá chiếm vị trí của Lâm Duyệt Vi, ôm lấy cánh tay Khuất Tuyết Tùng, thái độ thân thiết: "Khuất tỷ tỷ, đã lâu rồi chị không tới."
Khuất Tuyết Tùng vỗ vỗ bả vai cô gái nọ, bất động thanh sắc kéo xa khoảng cách, túm Lâm Duyệt Vi từ sau lưng mình ra nói: "Tôi hơi bận, àh, giới thiệu với mọi người, đây em gái tôi mới nhận."
Cô gái nọ nói chuyện sặc mùi dấm: "Là làm em gái hay tình em gái vậy?"
[Esley: ghép lại là em gái làm tình cho đẹp =]]]]
Lâm Duyệt Vi đã nhìn ra được chút manh mối, có lẽ cô gái trẻ này có ý với Khuất Tuyết Tùng. Chuyện này hoàn toàn không có gì lạ, người như Khuất Tuyết Tùng, xác thật rất có mị lực, đặc biệt sẽ hấp dẫn những cô gái trẻ ham cảm giác mạnh đầy mới mẻ kiểu này, các cô gái trẻ tuổi thời nay, đều thích kiểu mẫu ngự tỷ ôn nhu chăm sóc như Khuất Tuyết Tùng.
Đối diện còn có ba nam thanh niên, trông khá thân thiện với Lâm Duyệt Vi.
Hai người trong họ có dáng vẻ không mấy xuất chúng, nhưng thắng ở chỗ thoải mái lịch thiệp, hẳn là thiếu gia công tử của các lão đại ở đây, miệng người nào cũng ngậm thìa vàng lớn lên. Một người khí chất ngông cuồng, một người tao nhã hơn chút, người còn lại thì trông rất trầm mặc, tựa hồ cũng được xem là hàm súc nội liễm, mang phong cách đoan chính. Cậu chàng có dáng vẻ phóng đãng tự giới thiệu với Lâm Duyệt Vi mình họ Trâu, thiếu gia của tập đoàn xx, ba cậu ta là xx, thật cao hứng cùng Lâm Duyệt Vi gặp mặt vân vân.
Người tao nhã hơn chút bèn cười khuyên cô gái trẻ: "Em nói gì vậy? Nhìn thấy ai cũng tưởng tiểu tình nhân của Khuất tỷ tỷ, vậy chẳng phải chị ấy sẽ có nhiều tiểu tình nhân đến chính mình cũng đếm không hết à."
Khuất Tuyết Tùng nhẹ nhàng mà nói: "Phải rồi phải rồi."
Cô gái trẻ gắt gao ôm tay Khuất Tuyết Tùng không buông, Khuất Tuyết Tùng chỉ đành lộ ra một nụ cười khổ.
Lâm Duyệt Vi chủ động mở miệng nói: "Mọi người đang chơi gì vậy?"
Cô gái trẻ nghe vậy bèn đắc ý dào dạt nói: "Bài brit, cô có biết chơi không?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Trùng hợp, nàng không chỉ biết chơi, mà còn rất biết nữa đằng khác.
Lâm Duyệt Vi văn nhã cười: "Tôi có thể cùng tham gia không?"
Cô gái trẻ hồ nghi mà nhìn nàng, nói: "Cô thật sự biết chơi à?"
Nam thanh niên tao nhã chủ động thoái vị nói: "Cô thay tôi đi."
Bài brit là trò chơi đối kháng hai đấu hai, Lâm Duyệt Vi cùng vị công tử phóng đãng họ Trâu ngồi một bên, cô gái trẻ kiêu căng cùng nam thanh niên trầm mặc ngồi một bên, cô gái trẻ buông lời hung ác nói: "Đừng làm Trâu Hằng thua đó."
Trâu Hằng là tên của Trâu công tử, Trâu công tử nhìn Lâm Duyệt Vi tùy tiện cười, nói: "Không sao, thiếu gia đây carry hết bọn em."
Cô gái trẻ dậm chân: "Trâu Hằng anh muốn chết có phải hay không?"
Trâu công tử ha ha cười nói: "Không dám không dám, bổn thiếu gia thương hương tiếc ngọc, nhưng ai bảo em qua phe bên ấy chứ."
Nam thanh niên tao nhã lại mở miệng: "Lâm tiểu thư là người mới, cũng cần thời gian ăn ý với Trâu Hằng."
Một câu đã giúp đội của Lâm Duyệt Vi tìm lý do dù có thua cũng không thể cãi lại, Lâm Duyệt Vi nở nụ cười thiện ý, đối phương cũng mỉm cười đáp trả nàng.
Cô gái trẻ có lẽ đã điêu ngoa thành tính, nên trực tiếp nhéo lên cánh tay của gã thanh niên tao nhã, nam thanh niên cũng không ngại, có vẻ giao tình giữa họ rất tốt.
Sau ba hiệp.
Khuất Tuyết Tùng đảm nhiệm vị trí trọng tài lâm thời tuyên bố tình huống chiến cuộc: 3 vs 0.
3 là đội của Trâu Hằng cùng Lâm Duyệt Vi, 0 là đội của cô gái trẻ cùng chàng thanh niên trầm mặc.
Cô gái trẻ sợ ngây người, ném bài lên bàn, chỉ vào mũi Lâm Duyệt Vi, nói: "Đồ ăn gian!"
Lâm Duyệt Vi chưa từng bị ai chỉ vào mũi như vậy, sắc mặt lập tức khó coi, hành vi thế này trong giao tiếp xã giao cũng cực kỳ quá phận, nam thanh niên tao nhã thoạt nhìn luôn hào hoa phong nhã, nhưng có lẽ là người lớn tuổi nhất, vừa thấy cô gái trẻ làm ra hành vi như vậy, lập tức kéo tay cô nàng lại, thấp giọng nhẹ mắng gì đó.
Cô gái trẻ rất sợ chàng thanh niên tao nhã này nổi giận, thái độ không còn kiêu ngạo, nhưng vẫn không phục, nói: "Chúng ta đổi tổ đội, đổi đồng đội, do cô có vận khí tốt thôi, còn có Trâu Hằng chơi rất tốt, vương giả mới mang bạc trắng, cô cho rằng mình là vương giả à?"
Lâm Duyệt Vi không sao cả mà nhún vai, nói: "Đổi thì đổi."
Ai lại không có tính tình đại tiểu thư chứ? Giờ khắc này Lâm Duyệt Vi lộ ra vẻ kiêu căng không thua gì cô gái trẻ nọ, nếu thật muốn so độ kiêu căng, Lâm Duyệt Vi tự tin sẽ không thua cấp độ của vị đại tiểu thư này.
Cô gái trẻ sửng sốt, cảm thấy hình như khí chất trên người nàng hết sức quen thuộc. Cô nàng ném đi ý niệm này rất mau, vội đổi vị trí với Lâm Duyệt Vi, cô nàng muốn cùng một tổ với Trâu Hằng, cô tin tưởng vững chắc Lâm Duyệt Vi được Trâu Hằng hỗ trợ.
Trâu Hằng xin lỗi mà mỉm cười với Lâm Duyệt Vi, cuồng vọng nhưng vẫn khiến người đối diện thoải mái, nói: "Phải làm đối thủ, ngượng ngùng."
Lâm Duyệt Vi cười, nói: "Không sao."
Thứ nàng nói thẳng, ngoại trừ tài nghệ của chàng thanh niên tao nhã ra, ba vị đang ngồi đây, dù là hoàng kim hay bạc trắng, thì vẫn kém kim cương rất xa, càng đừng nói tới vương giả, ai hơn ai còn chưa biết đâu.
Lâm Duyệt Vi cảm thấy vương giả chỉ có Nhìn Lên Sao Trời ( ngưỡng vọng tinh không ) thôi.
Nàng ngẩn ra một chút, bàn tay đang ma sát trên mặt bài dừng lại, đã thật lâu không nhớ tới tên người này khiến lòng nàng lại bắt đầu gợn sóng.
Nàng lắc lắc đầu với biên độ cực nhỏ, đuổi tên người này ra khỏi đầu, mạnh mẽ liên tưởng tới Cố Nghiên Thu, chưa từng cùng Cố Nghiên Thu đánh bài, không biết kỹ thuật đánh bài của cô ra sao?
Cố Nghiên Thu thích các môn thể thao vận động, hẳn không mấy hứng thú với loại vận động trí lực như đánh bài. Lâm Duyệt Vi nghĩ.
Nàng thần người ra một lát, bị cô gái trẻ thúc giục nàng ra bài, châm chọc nói: "Hay là thay đổi đồng đội rồi nên không biết ra bài luôn? Cứ nhận thua đi, tôi tuyệt đối không chê cười cô."
Lâm Duyệt Vi bình tĩnh mà ra một quân bài.
Nàng là người thứ hai ra bài, phía sau còn lại hai người.
Kết cục, Lâm Duyệt Vi đánh ra bài tiểu mãn quán.
Nàng cùng cậu chàng trầm mặc liếc nhìn nhau, nhịn không được vỗ tay mừng thắng lợi, bài brit tóm lại cũng là một loại vận động, vận động thì có thể khiến thần kinh con người hưng phấn.
Thấy biểu tình của cô gái trẻ biến ảo một cách xuất sắc, Lâm Duyệt Vi nghĩ thông suốt: Trâu Hằng là hoàng kim, nam thanh niên trầm mặc kỳ thật bạch kim, bởi vì chơi với cô gái trẻ kiêu căng này, nên cả đám trộn lại thành sắt vụn, cho nên mới chơi thua vật vả được thế này.
Lâm Duyệt Vi rất muốn cười, nhưng phải nhịn xuống.
Trâu Hằng còn không chút khách khí mà cười ha hả: "Má ơi, Tiểu Khâu em......"
Cô gái trẻ họ Khâu rốt cuộc đã tin Lâm Duyệt Vi quả thật sẽ chơi trò chơi này, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Đều do vận khí tốt thôi, lại đi!"
Nếu chơi bài dựa trên hên xui may rủi, thì tỉ lệ dựa vào hên xui trong bài brit thấp nhất trong tất cả các loại bài, đặc biệt là đánh ra