Ông Lâm báo địa chỉ của một tiểu khu, cách công ty Lâm gia không xa.
Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại, báo địa chỉ với Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu không hỏi gì, chạy xe tới nơi chỉ định.
Hai tay Lâm Duyệt Vi nắm chặt vào nhau, đôi mắt rũ xuống, Cố Nghiên Thu lo lắng mà nhìn thoáng qua, dùng một bàn tay vuốt ve trên mu bàn tay nàng.
Lâm Duyệt Vi thở ra một hơi, ngước mắt nhìn vào đôi mắt cô, nói: "Em không sao."
Cố Nghiên Thu nói: "Chị sẽ luôn ở bên em."
Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, dưỡng thần trong chốc lát.
Suy nghĩ của nàng cực kỳ bình tĩnh, từ rất lâu rồi, đại khái khi Nhiễm Thanh Thanh vừa trở nên quái lạ, nàng đã có suy đoán này. Không khác đại đa số gia đình ở Trung Quốc, ông Lâm lúc nào cũng tất bật bộn bề công việc, thỉnh thoảng còn ra ngoài diễn thuyết, thường xuyên đi công tác, Nhiễm Thanh Thanh chỉ việc an tâm ở nhà giúp chồng nuôi con, ngẫu nhiên sẽ cùng hội chị em bạn dì ra ngoài đi dạo phố uống trà chiều, khi Lâm Duyệt Vi còn nhỏ cũng thường bị Nhiễm Thanh Thanh dẫn ra ngoài, gặp không ít cô dì chú bác.
Quan hệ giao tế của Nhiễm Thanh Thanh ở bên ngoài kỳ thật rất ít, đếm đi đếm lại chỉ có vài người, trên cơ bản Lâm Duyệt Vi đều biết hết. Mà con cái với bậc cha mẹ thường có yêu thương không đồng đều, bởi vì từ nhỏ đến lớn Nhiễm Thanh Thanh ở bên Lâm Duyệt Vi tương đối nhiều, nên trong nội tâm Lâm Duyệt Vi thân cận với Nhiễm Thanh Thanh hơn một chút. Đối mặt với những điểm khác lạ của bà, Lâm Duyệt Vi cũng giống những đứa trẻ khác, sẽ hoài nghi tình cảm giữa cha mẹ, người đầu tiên nàng nghi ngờ chính là ông Lâm, mà không phải mẹ nàng Nhiễm Thanh Thanh.
Sau lại tới chuyện của Thẩm Hoài Du, từ những điều tra của Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi lại bắt đầu chuyển dời sự hoài nghi sang chỗ Nhiễm Thanh Thanh, bởi vì bà mỗi lúc một khác lạ hơn, nếu nguyên nhân xuất phát từ chỗ mẹ nàng, Lâm Duyệt Vi tự tin có thể khuyên bà dừng cương trước bờ vực, bởi vì hai mẹ con quá hiểu nhau, nàng cũng dễ dàng tha thứ hơn.
Từng manh mối cộng với ý chủ quan cứ tăng dần theo sự hoài nghi trong tiềm thức, những chuyện khác lạ xảy ra trong nhà cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn, bây giờ ngẫu nhiên gặp được ông Lâm cùng cô gái trẻ tuổi trong khách sạn, khó tránh khỏi việc Lâm Duyệt Vi suy nghĩ nhiều, tưởng tượng cũng nhiều.
Nếu là thật sự, nàng phải làm sao đây?
Cố Nghiên Thu biết Lâm Duyệt Vi không ngủ, vì lông mi nàng rung động đến lợi hại, mắt Cố Nghiên Thu quét nhìn ven đường, rồi đánh đèn quẹo phải.
Lâm Duyệt Vi phát hiện xe dừng lại mới mở mắt, hỏi: "Tới rồi à?"
Bên ngoài vẫn còn ánh đèn đường vàng vọt, nghiễm nhiên xe đã dừng lại bên lề đường.
Cố Nghiên Thu hôn nhẹ lên trán nàng, ấn mở cửa xe, nói: "Không, chị ra ngoài mua chút đồ."
"Mua gì vậy?"
Cố Nghiên Thu đã đẩy cửa xuống xe, cô vòng ra phía trước xe, kéo khăn quàng cổ che đi gió đêm lạnh lẽo, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, đi chậm vào...... cửa hàng thức ăn nhanh ven đường.
Khi cửa xe được mở ra lần nữa, cơn gió lạnh theo Cố Nghiên Thu ùa vào trong khoang xe, Lâm Duyệt Vi thấy mu bàn tay nóng lên, Cố Nghiên Thu nói: "Sữa bò, ấm dạ dày, buổi tối em vừa uống rượu đi, một thân toàn mùi rượu."
Lâm Duyệt Vi ngửi ngửi người mình, nói: "Có sao?"
Cố Nghiên Thu nghiêm trang mà nói: "Có, cho nên uống vào có thể giải rượu."
Lâm Duyệt Vi nhìn cô vài giây, rồi cười rộ lên, vẻ mặt như đã nhìn thấu chân tướng.
Cố Nghiên Thu không nghiêm túc được nữa, cũng cười nói: "Em không thể giả vờ hùa theo chị được à?"
Lúc này Lâm Duyệt Vi mới thuận theo ý cô, giả ngu giả ngơ nói: "Đúng vậy, vừa rồi em uống không ít rượu, cả người toàn men rượu, nên phải uống sữa bò giải rượu."
Cố Nghiên Thu khởi động xe, không nhiều lời với nàng.
Lâm Duyệt Vi ôm sữa bò chậm rãi uống, tay chân lạnh lẽo dần dần ấm áp lên, dũng khí đối mặt với chân tướng cũng tăng lên không tí. Sợ gì chứ? Kết quả thế nào nàng đã đoán trước hết rồi.
Di động Lâm Duyệt Vi vang lên, Cố Nghiên Thu như có linh cảm mà nhìn sang chỗ nàng.
Lâm Duyệt Vi mở màn hình, nói: "Ba của em, khi nào em tới thì nhắn tin với ông, ông sẽ ra đón em."
Cố Nghiên Thu hỏi: "Ông ấy có biết chị đi với em không?"
Lâm Duyệt Vi: "Ah."
Cố Nghiên Thu ngầm hiểu: "Nếu không chị ở trong xe chờ em?"
"Không cần." Lâm Duyệt Vi cúi đầu đánh chữ, "Bây giờ em nói với ông ấy, nói chị đưa em tới." Qua vài giây, nàng liền nói, "Được rồi, ba em đã đồng ý."
***
Số lần Cố Nghiên Thu gặp ông Lâm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khí chất ông không giống đại đa số thương nhân, mà giống một giáo sư đại học hào hoa phong nhã, có lẽ cũng vì ông thường xuyên đảm nhiệm trọng trách người đại diện phát ngôn, và xuất ngoại diễn thuyết, ông đã thay bộ âu phục, bằng một chiếc áo len tím đậm trẻ trung thời thượng, quần dài màu đen, ông vốn dĩ đã soái, lại bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn cùng lắm chỉ ngoài ba mươi, đứng trước mặt Lâm Duyệt Vi thì không giống ba nàng, mà giống anh của nàng hơn.
Cố Nghiên Thu: "Chú Lâm."
Ông Lâm gật gật đầu.
Ông Lâm dẫn hai người vào tiểu khu, xoát gác cổng vào thang máy thẳng một đường, mới tới trước một cánh cửa phòng.
Trong khoảnh khắc này Lâm Duyệt Vi đặc biệt sợ phía sau cánh cửa này sẽ có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện, sau đó ông Lâm sẽ giới thiệu với nàng người này là ai vân vân, nàng khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi.
Ông Lâm dùng ngón tay ấn lên cửa, khoá cửa theo tiếng mà mở ra.
Ông Lâm bước vào trước, đứng giữa huyền quan đổi giày, rồi cầm hai đôi dép lê mới ra, nói: "Hai đứa vào đi."
Lâm Duyệt Vi đánh giá xung quanh, chỗ này diện tích đại khái cỡ hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ, một bếp, một phòng khách, cửa phòng đều được đóng chặt, nhưng những chi tiết bên ngoài cho thấy chỗ này hẳn chỉ có một người sống.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Ý nghĩ gần như chắc chắn bỗng biến thành ngờ vực.
Ông Lâm kêu cả hai ngồi xuống sô pha, đi rót nước, Cố Nghiên Thu đứng lên tiếp nhận, Lâm Duyệt Vi nhận lấy rồi trực tiếp đặt lên bàn trà, đi thẳng vào vấn đề nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ba."
Ông Lâm bỗng sa sầm mặt mày.
Lâm Duyệt Vi nóng nảy: "Ba nói đi."
Trong đầu nàng nháy mắt hiện lên nhiều loại khả năng cẩu huyết.
Ông Lâm nhắm mắt, dương như muốn đập nồi dìm thuyền, nói: "Chúng ta vào phòng rồi nói."
Lâm Duyệt Vi nhìn về phía Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu gật gật đầu với nàng.
Vào cửa, đóng cửa phòng lại, ông Lâm bỗng nói một câu khiến Lâm Duyệt Vi ngây ngốc.
"Ba mẹ đang làm thủ tục ly hôn. Bây giờ đang vào giai đoạn phân chia tài sản, chờ xong hết mọi thủ tục, chúng ta sẽ chính thức ly hôn."
Lâm Duyệt Vi trong đầu "Oành" một tiếng, phảng phất có thứ gì đó đột nhiên nổ tung.
Lâm Duyệt Vi ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"
Ông Lâm lộ vẻ khó chịu: "Ba rất có lỗi với mẹ con."
"Ba ngoại tình à?" Lâm Duyệt Vi nghe rõ giọng của chính mình, cũng thấy rõ ba nàng đã gian nan gật gật đầu.
"Vì sao?" Lâm Duyệt Vi cảm giác như ngực có một cỗ uất khí chận lại, đoán tới đoán lui, rốt cuộc có ngày suy đoán trở thành sự thật, nhưng giờ phút này nàng phát hiện bản thân thật khó tiếp thu. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn cho rằng gia đình mình mẫu mực biết bao, ba mẹ ân ái, hoàn toàn khác xa các bậc cha mẹ khác.
"Do ba...... Nhất thời hồ đồ." Ông Lâm cúi đầu.
"Nhất thời hồ đồ?" Lâm Duyệt Vi lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt nhìn lên trần nhà, hoàn toàn mất đi lòng tôn kính với người ba nuôi nấng nàng từng ấy năm, giễu cợt nói, "Ba làm sao mà nhất thời hồ đồ?"
"Con......" Ông Lâm nâng mắt lên, dù ông có sai đi chăng nữa, cũng không cho phép con gái dùng giọng điệu này nói chuyện với ông.
Khí thế của ông bị câu nói tiếp theo của Lâm Duyệt Vi dễ dàng đánh tan, không thể đối đáp.
Lâm Duyệt Vi: "Ba luôn miệng nói yêu mẹ con mà?"
Ông Lâm: "Bây giờ ba vẫn luôn yêu bà ấy, người khác sao có thể so được với nàng."
Lâm Duyệt Vi lập tức truy vấn: "Vậy sao ba còn ra ngoài có tiểu tam tiểu tứ?"
Sắc mặt ông Lâm trở nên thật sự khó coi: "Ba đã nói, do ba nhất thời hồ đồ phạm sai lầm."
"Vậy vì sao ba lại hồ đồ, có thể nói với con không?" Lâm Duyệt Vi đổi giọng mềm mỏng, muốn nghe thử lời giải thích của ông.
Ông Lâm lại không muốn giải thích, cau mày nói: "Không vì lý do gì cả, chỉ do xúc động làm chuyện sai lầm." Có chút nước mắt xuất hiện giữa lông mày ông, rồi rất mau quay về dáng vẻ ôn tồn lễ độ, ôn hòa nói, "Duyệt Vi, ba muốn con giúp ba một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Giúp ba cầu tình với mẹ con."
"Cầu tình?"
"Ba không muốn ly hôn." Người đàn ông trước mặt nàng bỗng nghẹn ngào.
Lâm Duyệt Vi mềm lòng trong một cái chớp mắt, nhìn ông, "Cái gì ba cũng không nói, con giúp ba thế nào? Ít ra con cũng phải biết ba cố ý phạm sai lầm hay ngoài ý muốn chứ?"
Ông Lâm không nói.
Ông lấy từ tủ đầu giường ra một hộp thuốc lá, dùng bật lửa mồi, đi tới ban công mở cửa, chậm rãi hút, vừa giống tâm sự nặng nề, vừa giống khó có thể mở miệng.
Trong trí nhớ của Lâm Duyệt Vi đây là lần đầu tiên nàng thấy ba hút thuốc, nhưng động tác của ông rất quen thuộc, lưu hơi thuốc trong lòng, rồi chậm rãi nhả khói từ xoang mũi, hòa vào bầu trời trải đầy mây đen bên ngoài.
Lâm Duyệt Vi kiên nhẫn chờ đợi.
Ông Lâm hút hết một điếu, ấn tàn thuốc vào gạt tàn, giữa một khoảng cách với Lâm Duyệt Vi, chậm rãi mở miệng: "Được, ba sẽ nói hết với con."
Ông Lâm năm nay bốn mươi lăm tuổi, ở độ tuổi vẫn tràn đầy tinh lực, ông có tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, nhiều tiền, khả năng diễn thuyết xuất chúng, đến nơi nào cũng đều là tiêu điểm của cả đám người, đương nhiên cũng có rất nhiều oanh oanh yến yến vây quanh, dù ai cũng biết ông đã có vợ con, không cầu tiền tài của ông, mỗi cái giơ tay nhấc chân của ông đều toát ra hơi thở hấp dẫn đầy trí mạng, dẫn tới rất nhiều cô gái trẻ như tre già măng mọc, trong đó không thiếu những cô gái xuất chúng.
Trong giới thương gia có rất nhiều người cỡ tuổi ông, người nào cũng có hồng kỳ trong nhà không ngã, bên ngoài cờ màu phấp phới, ông Lâm từng thấy rất nhiều, nhưng ông vẫn luôn giữ mình trong sạch, không biến mình thành những người đó.
Nhưng ông trước sau vẫn là một người đàn ông, còn là một người đàn ông vô cùng thành công, quanh năm đi tới rất nhiều nơi, khó tránh khỏi trái tim không còn ở mãi một chỗ, tuy ông có thể ép mình không nghĩ về nó, nhưng nó lại giống như một hạt giống được chôn sâu dưới đất, chỉ cần gặp phải cam lộ, thì sẽ đâm chồi nảy lộc, đón gió trường xuân.
Chuyện xảy ra vào năm ngoái, ông Lâm quen biết cô gái ấy tại một bữa tiệc tư nhân, đối phương hoàn toàn khác xa vẻ đẹp của Nhiễm Thanh Thanh, yêu mị mà không dung tục, quyến rũ nhưng không kinh diễm, là một cô gái có nét đẹp vô cùng đặc biệt, nàng vừa bước vào đã hấp dẫn được ánh mắt ông.
Hôm ấy ông Lâm uống rất nhiều, lâm thời thuê phòng nghỉ ngơi, được người khác đưa tới một căn phòng, kết quả không phải gian phòng mà ông muốn-- Sau khi tỉnh dậy ông mới biết, đều do bạn bè ông giở trò đùa dai, cố ý đưa ông tới phòng cô gái ấy.
Hai người xảy ra quan hệ là chuyện không có gì bất ngờ, sáng hôm sau tỉnh dậy, ông đã lên án cả đám bạn ấy mạnh mẽ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với Nhiễm Thanh Thanh, ông muốn thẳng thắn, nhưng loại chuyện này nói ra thì chỉ thêm loạn, Nhiễm Thanh Thanh dù không trách ông, thì vẫn sẽ ghim cái gai này trong lòng, nên cuối cùng ông vẫn chọn che giấu không nói.
Hơn nữa tối hôm ấy, ông không hoàn toàn say, cũng biết người cùng ông triền miên trên giường ấy không phải vợ mình, nhưng ông vẫn làm.
Đây là nguyên nhân chính khiến ông không nói.
Mấy năm trước, Nhiễm Thanh Thanh từng xem tin tức nào đó nói với ông rằng: Đàn ông ấy, đều là nửa người nửa động vật, ở nhà nói yêu một người, ra bên ngoài vẫn có thể tìm yêu một người khác, tình yêu và dục vọng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, người nào cũng như người nấy, đều là loại tiện nhân.
Nói xong, Nhiễm Thanh Thanh thấy ông nhíu chặt mày, thì dùng ngón tay mềm mại giúp ông vuốt phẳng, lấy lòng mà cười nói: "Đương nhiên, không bao gồm lão công, đừng giận."
Khi ấy ông còn tự tin mười phần mà nói: "Đương nhiên sẽ không, anh với những người đàn ông ấy khác nhau."
Ông Lâm lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cả người suy sụp mà ngồi xổm xuống sàn, bàn tay kẹp điếu thuốc, tùy ý để nó lẳng lặng mà đốt cháy, khói bụi rơi đầy trên tấm ván gỗ.
Nhiễm Thanh Thanh nói đúng, đàn ông người nào cũng như người nấy, đều là loại tiện nhân, cũng bao gồm cả ông.
Ông Lâm giấu diếm chuyện đã xảy ra, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an. Giống như chiếc hộp Pandora đã mở ra rồi thì không thể đóng lại, ông phát hiện bản thân không thể khống chế mà nhớ lại những cảm giác mới mẻ ấy, phải, chính là cảm giác mới mẻ, là một loại kích thích đầy mới mẻ ông hoàn toàn không thể tìm được từ chỗ Nhiễm Thanh Thanh. Nhiễm Thanh Thanh rốt cuộc đã kết hôn với ông hơn hai mươi năm, ngay cả con gái cũng đã lớn khôn, ông tin tưởng ông rất yêu Nhiễm Thanh Thanh hơn nữa chỉ yêu một mình nàng, nhưng ông không có cách nào khắc chế ý nghĩ của chính mình.
Ông đã trằn trọc rất nhiều đêm, có đôi khi từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn người vợ đang ngủ say bên cạnh ông, trong lòng dâng lên một cảm giác bứt rứt đầy mãnh liệt, cơ hồ khiến ông không thể thở nổi.
Càng muốn khắc chế, càng không thể đè nén, lần đó là ngoài ý muốn, nhưng mấy tháng sau, chuyện đó đã xảy ra lần thứ hai, lần này không còn là ngoài ý muốn nữa, đối tượng là một nữ sinh viên từng nghe ông diễn thuyết, sùng bái ông đã lâu.
Ông không tính phát sinh quan hệ lâu dài với bất kỳ ai, mỗi lần phóng túng xong đều hối hận không kịp, nên sau một đêm lập tức cắt đứt liên lạc.
Từ năm trước đến năm nay, tổng cộng có bốn lần.
Từ lúc Nhiễm Thanh Thanh bắt đầu có biểu hiện khác thường, hẳn là sau lần thứ hai.
......
Điếu thuốc trong tay ông đã cháy hơn phân nửa, ông Lâm bị bỏng, vội dập tắt đầu mẩu thuốc lá, ngước mắt nhìn về phía Lâm Duyệt Vi từ lúc bắt đầu vẫn luôn trầm mặc, nói: "Hết thảy đều là lỗi của ba, ba đã khiến hai mẹ con thất vọng."
Ngón tay Lâm Duyệt Vi chậm rãi co lại, nắm chặt thành nắm đấm, hốc mắt đỏ bừng, nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
"Đàn ông nào cũng đều sẽ phạm sai", Ba nàng cũng vậy.
Lâm Duyệt Vi muốn hét thật to, muốn kêu gào, muốn chất vấn ông: Ba như vậy sẽ không khiến mẹ con thất vọng sao?!
Nhưng nàng không thể nói gì.
Ông Lâm lộ ra thần sắc cầu xin, nói: "Ba thật sự...... do ba u mê, ba không thể cầu xin sự tha thứ từ mẹ con, nhưng ba không muốn ly hôn, mẹ con không phải con không biết, lúc nào bà ấy cũng muốn con dỗ bà ấy, yêu thương bà ấy, không ai hiểu bà ấy hơn con, con có thể xin bà ấy cho ba một cơ hội chuộc tội được không?"
Lâm Duyệt Vi bất động thanh sắc mà ngửa đầu, để nước mắt từ khóe mắt thấm ướt má nàng.
Ông Lâm: "Duyệt Vi......"
Lâm Duyệt Vi rốt cuộc khó có thể chịu đựng thêm phút giây nào nữa, vọt vào trong phòng vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Uống rượu cũng được, uống sữa cũng tốt, cuối cùng nàng cũng không thể tiêu hóa mọi thứ, chỉ có thể nôn hết ra ngoài.
Ông Lâm kinh hoảng thất thố mà đứng trước cửa buồng vệ sinh, không dám tiến lên, nức nở nói: "Ba ba sai rồi, con đừng như vậy." Hốc mắt người đàn ông ấy rõ ràng đã đỏ hồng.
Lâm Duyệt Vi không để ý đến ông, nước mắt chảy đầy mặt, vừa nôn vừa khóc.
Ông Lâm gấp đến độ giống con kiến đảo quanh tại chỗ, xoay trong chốc lát, ông đột nhiên nghĩ đến điều gì, kéo cửa phòng xông ra ngoài, Cố Nghiên Thu trên sô pha lập tức đứng lên.
Ông Lâm chỉ chỉ bên trong, nhường vị trí cho cô.
Cố Nghiên Thu vội vàng tiến vào, tìm thấy Lâm Duyệt Vi trong toilet, Lâm Duyệt Vi khóc đến không còn ra bộ dáng gì, lớp trang điểm tỉ mỉ trước khi ra ngoài hôm nay cũng nhem nhuốc, Lâm Duyệt Vi thấy cô tiến vào, vội che mặt, nói: "Đừng nhìn em."
Cố Nghiên Thu thấy nàng như vậy thì rất đau lòng, rồi lại bị phản ứng của nàng làm buồn cười, lộ ra biểu tình khá phức tạp. Cô tới bồn rửa tay giặt ướt một chiếc khăn, giúp Lâm Duyệt Vi lau mặt.
Lâm Duyệt Vi khóc thành mặt hề, Cố Nghiên Thu sợ nàng ngượng ngùng khi ra ngoài, nhưng khi khăn chạm tới da, Lâm Duyệt Vi bỗng rụt lại một chút, nói: "Lạnh quá."
Cố Nghiên Thu lập tức nói: "Chị giặt nước ấm cho em."
"Quên đi." Lâm Duyệt Vi đoạt lấy khăn ướt trong tay Cố Nghiên Thu, lau loạn lên mặt mình, chống cánh tay Cố Nghiên Thu đứng lên, nói, "Chị dẫn em đi đi, em không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, hức."
Cuối cùng còn nấc lên vì khóc.
Cố Nghiên Thu nói: "Được." Đỡ Lâm Duyệt Vi dưới chân đã nhũn ra rời đi.
Ông Lâm đứng trước cửa phòng, nhìn thấy hai người muốn rời đi, vội lui lại, ông giương mắt nhìn về phía Cố Nghiên Thu, "Mong con chăm sóc con bé."
Cố Nghiên Thu gật đầu.
Lâm Duyệt Vi mắt nhìn thẳng đi lướt qua ba nàng, ông Lâm không tiễn cả hai xuống dưới, ông biết Lâm Duyệt Vi không muốn nhìn thấy ông.
Lâm Duyệt Vi vừa xuống thang máy thì đẩy tay Cố Nghiên Thu ra, tự mình đi về phía trước như bay, Cố Nghiên Thu không