Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu bước từng bước chậm rãi lên lầu, sau gáy treo ba chữ lớn không cao hứng.
"Chờ một chút." Ngay khi lửa giận trong lòng Cố Nghiên Thu bốc cao nghi ngút, Lâm Duyệt Vi cuối cùng biết điều mà gọi cô lại. Hình như đã lâu rồi hai người chưa nói với nhau câu nào, cho nên Lâm Duyệt Vi mở miệng xong thì tạm dừng một chút, không tự nhiên hỏi, "Chị bị thương có nặng không?"
Cố Nghiên Thu khập khiễng mà tiếp tục leo lên lầu, thậm chí còn khập khiễng hơn lúc nãy, có thể nói là mười phần cậy sủng sinh kiêu.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Được rồi, nàng biết rồi mà.
Khi Cố Nghiên Thu sắp hoàn chỉnh phân đoạn leo cầu thang, Lâm Duyệt Vi bèn tiến lên thỉnh cô xuống lầu.
Y như hầu hạ thái hậu cung cung kính kính mời cô ngồi xuống sô pha, thành thành khẩn khẩn mà cúi đầu xin lỗi: "Em sai rồi, em xin lỗi. Cho em xem chân bị thương như thế nào?"
Cố Nghiên Thu lắc chân một cái, ống quần tự nhiên mà rơi xuống, che khuất miệng vết thương bé nhỏ không đáng kể.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu lần Phật châu trong tay, mặt trầm như nước, không buồn không vui, nhưng thật ra cùng cảnh tượng trong suy nghĩ của Lâm Duyệt Vi không mưu mà hợp. Nàng rất muốn cười, nhưng lúc này cười không khác nào đốt lửa còn đổ thêm dầu, cho nên nàng cố nặn ra thần sắc đoan chính, vai eo duỗi thẳng, thái độ muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu đứng đắn.
Cố Nghiên Thu làm bộ làm tịch, không nói lời nào.
Chẳng mấy khi cô có cơ hội chiếm thượng phong, nên phải hảo hảo hưởng thụ một chút. Đại đa số thời gian trước khi Cố Nghiên Thu thích Lâm Duyệt Vi, cô đều có thể dùng khí thế áp chế Lâm Duyệt Vi, nhưng từ khi...... thì rốt cuộc không cần phải nói.
Lâm Duyệt Vi người này có một ưu điểm, co được dãn được, nếu trong tình huống nàng thật sự sai, nàng sẽ không như vịt chết vẫn còn mạnh miệng, mà sẽ thản nhiên thừa nhận sai lầm, nếu đối phương không tha thứ cho nàng, nàng cũng có thể khom lưng cúi đầu, xin đối phương bớt giận, chỉ cần không quá mức vô cớ gây rối là được.
Cho nên nàng ngồi xổm xuống trước người Cố Nghiên Thu, dùng một loại ngữ điệu gần như ôn nhu nói với Cố Nghiên Thu: "Em thật sự sai rồi, chị muốn em làm sao mới chịu bằng lòng nói chuyện với em?"
Cố Nghiên Thu biết định lực của mình khi đối mặt nàng không tốt, nhưng không dự đoán được sẽ không tốt thế này, chỉ bằng một câu nói, Cố Nghiên Thu thiếu chút nữa nhịn không được miệng đầy đáp ứng "Được được được", cái gì cũng đều được. Cố Nghiên Thu yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, nhịn xuống xúc động mở miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Muốn ăn chút trái cây không? Em đi rửa cho chị." Lâm Duyệt Vi quét mắt nhìn bàn, "Ah" một tiếng, "Đã rửa rồi à, vậy để em cắt cho chị, một trái lê một trái táo được không?"
"Đang giảm béo, trái cây có đường." Cố Nghiên Thu đối với mỗi chữ mỗi câu Lâm Duyệt Vi từng nói đều nhớ rõ ràng rành mạch.
(Esley: =)) Cố tổng chúa thù dai)
Cô càng nhỏ mọn như vậy, Lâm Duyệt Vi càng cảm thấy đáng yêu, tâm tư muốn dỗ cô biến thành muốn trêu chọc.
"Dáng chị đẹp như vậy, có béo đâu mà giảm." Lâm Duyệt Vi từ phòng bếp lấy mâm tới, ngồi xổm một bên gọt vỏ cắt miếng, ngón tay nàng thon dài, oánh nhuận như ngọc, làm những việc này tuy rằng không tính quá thuần thục, nhưng nhìn cũng cực kỳ giống cảnh đẹp ý vui.
Cố Nghiên Thu mở TV một lần nữa, chọn một bộ phim lẻ tiếng Anh, nguyên âm, Lâm Duyệt Vi nghe xong hai lỗ tai, bắt đầu khen tiếng Anh cô tốt.
Cố Nghiên Thu: "......"
Cô nhiều năm ở nước ngoài du học chẳng lẽ một chút tiếng Anh trong phim cũng không nghe được.
Lâm Duyệt Vi gọt xong trái cây, dùng tăm xỉa răng cắm vào, đưa đến trong tầm tay Cố Nghiên Thu, trực tiếp đút đến có hơi ái muội, nàng không tính lựa chọn cách làm như vậy, nhưng dù sao cũng đang dỗ người ta, đây là điều phải làm. Cố Nghiên Thu thờ ơ, tiếp tục nghe thiên thư điện ảnh của cô.
Lâm Duyệt Vi đoán cô trong chốc lát sẽ không thèm đoái hoài tới nàng, bèn tìm lối tắt, ngồi ở một bên cùng cô xem phim điện ảnh, thân là một diễn viên, nàng có thể nhân cơ hội này học hỏi nghệ thuật, một công đôi việc.
Lâm Duyệt Vi từ trong ngăn kéo bàn trà lấy giấy bút ra -- cũng quên mất là do nàng cất ở đây hay do Cố Nghiên Thu cất, là một quyển notebook mới, trình độ tiếng Anh của Lâm Duyệt Vi tuy rằng kém xa so với Cố Nghiên Thu, nhưng tuyệt đối có thể vượt qua thử thách, không cần dùng phụ đề tiếng Trung, huống chi Cố Nghiên Thu chọn một bộ phim không có phụ đề.
Nàng cuộn hai đầu gối lên ngồi ở trên sô pha, tỉ lệ đầu vai ưu việt, tay dài chân dài thu thành một khối, trông rất nhỏ nhắn đáng yêu, mười phần có thể kích thích ý muốn bảo vệ của một người.
Cố Nghiên Thu nhìn một lát, rồi dời tầm mắt đi.
Hai người an an tĩnh tĩnh mà xem xong một bộ phim điện ảnh, Cố Nghiên Thu xem đồng hồ trên tay, trái cây do Lâm Duyệt Vi gọt cho cô trên bàn bị ăn đến sạch sẽ, chính cô cũng không nhớ rõ thuận tay ăn hết lúc nào. Cũng may Lâm Duyệt Vi đang ghi nhớ bút ký, thấy ánh mắt nàng chuyên chú, hạ bút như có thần, hẳn đang có linh cảm.
Cố Nghiên Thu đứng dậy rửa mâm, những gì nên dọn cô đều dọn hết, trở về thì thấy Lâm Duyệt Vi đang ngẩng đầu lên, thần sắc hơi mê mang. Đó là động tác mỗi khi nàng suy tư, ánh đèn nơi phòng khách rất sáng, cặp mắt như hoa đào kia bị chiếu ra những mảnh tinh quang nhỏ vụn.
Kỳ thật vẻ đẹp của Lâm Duyệt Vi rất có tính công kích, nhưng lại tràn ngập cảm giác xa cách, rất khó khiến người chú ý tới nàng kỳ thật có một đôi mắt đa tình như vậy. Không biết nếu có một ngày được đôi mắt ấy thâm tình chăm chú nhìn một lần, sẽ có cảm giác thế nào.
Cố Nghiên Thu ngắn ngủi mà thất thần một lát.
Lâm Duyệt Vi cũng suy tư một lát, rồi lại cúi đầu, viết lên bút ký không ngừng, nhất thời quên mất mục đích đêm nay nàng trở về là gì.
Người ta đều nói thời điểm nữ nhân mỹ lệ nhất là khi nghiêm túc công tác, huống chi còn là một nữ nhân xinh đẹp.
Lâm Duyệt Vi suy tư quên mình bao lâu, thì Cố Nghiên Thu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng bấy lâu.
"Em xin lỗi." Chờ Lâm Duyệt Vi khép notebook lại, kim phút của chiếc đồng hồ treo trên tường đã đi qua hơn phân nửa vòng, nàng buông giấy bút, chắp tay trước ngực cung kính xin lỗi Cố Nghiên Thu.
"Không có gì, dù sao chị cũng đang rảnh." Cố Nghiên Thu nở nụ cười lạnh nhạt đã lâu không thấy.
Vốn dĩ Lâm Duyệt Vi không thích thấy nụ cười này xuất hiện trên mặt cô, nhưng lúc này lại thấy vô cùng thân thiết, Cố Nghiên Thu rốt cuộc lại mỉm cười lần nữa với nàng, Lâm Duyệt Vi thở phào nhẹ nhõm. Cố Nghiên Thu không để ý tới nàng, so với việc Trần Huyên không cho nàng cơ hội đóng phim còn muốn khó chịu hơn.
"Lâm tiểu thư có rảnh nói chuyện một lát không?"
"Lâm tiểu thư?"
"Lỡ miệng nói sai." Cố Nghiên Thu cười cười.
Lâm Duyệt Vi cũng cong mắt theo một chút, tâm nói chưa chắc cô lỡ miệng, nhưng bây giờ Cố Nghiên Thu có quyền nhất, cô muốn kêu thế nào thì kêu.
Cố Nghiên Thu thật sự lỡ miệng, nhất thời cũng không biết cùng Lâm Duyệt Vi giải thích những suy nghĩ trong đầu cô suốt đoạn thời gian này thế nào, đành phải nói sơ lược từ đầu. Cô híp híp mắt, môi hơi hơi nhấp, tựa hồ đang hồi tưởng một số ký ức dài dòng, Lâm Duyệt Vi kiên nhẫn mà chờ.
"Năm nay chị hai mươi lăm tuổi, đã qua sinh nhật."
Lâm Duyệt Vi: "???"
Cái quỷ gì vậy?
Cố Nghiên Thu: "Chờ một chút, chị đang nói."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Ánh mắt nàng chớp động, hoài nghi Cố Nghiên Thu đang muốn nói chuyện lớn.
Vành tai Cố Nghiên Thu bắt đầu bị thiêu đốt, cũng may được mái tóc che phủ nên Lâm Duyệt Vi không thấy.
Cố Nghiên Thu: "Chị......"
Lâm Duyệt Vi ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng thật lâu, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: "Em có gì muốn hỏi chị sao?"
Lâm Duyệt Vi lắc đầu, rất nhanh lại gật đầu: "Hai chúng có thể làm hòa sao?"
Cố Nghiên Thu thập phần kinh ngạc: "Chúng ta có cãi nhau sao?
Lâm Duyệt Vi: "...... Không có." Nhưng là chiến tranh lạnh.
Cố Nghiên Thu: "Cho nên không thể nói là làm hòa, ngoại trừ chuyện này em còn vấn đề khác không?"
Cô đã hỏi như vậy, thì khẳng định rất muốn nàng hỏi vấn đề trong lòng nàng, nhưng Lâm Duyệt Vi thật sự không biết phải nói ra sao.
Phải, nàng có một câu hỏi vẫn giữ mãi trong lòng, nhưng nàng không dám hỏi, hai người cứ như thế đối mặt nhìn nhau.
Nàng không hỏi, cũng không sao. Cố Nghiên Thu đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng nghĩ kỹ tới phương án ngu xuẩn nhất.
Lâm Duyệt Vi "Bị ép" nghe xong một đoạn chuyện xưa vụn vặt thật dài thật dài.
"Sau khi tốt nghiệp cao trung chị ra ngoại quốc du học, học xong cử nhân và thạc sĩ, vốn tính cùng bạn bè ở nước ngoài nghỉ ngơi hai năm, rồi mới về nước phát triển, sau đó bởi vì trong nhà xảy ra chuyện...... em đã biết rồi, nên phải trở về, mẹ em tìm chị, nói muốn trợ giúp chị, cho nhau khảo sát một đoạn thời gian, mẹ em cùng chị đạt thành hiệp nghị kết hôn ước định.
"Hai chúng ta ở bên nhau ngây người ba ngày, sau đó em lại đi ghi danh tham gia tiết mục, chị ở công ty công tác, nhận một cậu thư ký, là Lâm Chí, em đã gặp qua, cậu ta là sinh viên mới tốt nghiệp, một người kiên định chịu khó, thường xuyên đi theo chị tới rất nhiều nơi." Nói tới đây Cố Nghiên Thu do dự một chút, nói, "Kỳ thật lúc tập sáu tiết mục phát sóng chị đã từng thấy em, còn tặng quà cho em, bất quá khi ấy em không để ý."
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Khi nào?"
Cố Nghiên Thu nhíu mày nói: "Là đoạn thời gian khi em bị mắng đến lợi hại nhất."
Sắc mặt Lâm Duyệt Vi biến đổi, xoay người tìm kiếm, trong túi không có, lục lại ký ức, xác định nàng không mang nó tới, nàng hỏi: "Là con thỏ thú bông kia sao?"
Cố Nghiên Thu nhún vai, gật gật đầu.
"......" Lâm Duyệt Vi sớm nên nghĩ đến, nàng xác thật từng nghĩ tới, vì khi đó những thứ nàng yêu thích không được tiết lộ ra dưới cái nhìn của công chúng, ngay cả hiện tại, fan cũng cảm thấy là Thiệu Nhã Tư thích thỏ con, mà không phải nàng, ai lại có lòng như vậy, tặng nàng một con thú bông hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài của nàng, trừ phi người ấy có hiểu biết rõ ràng về nàng.
Hóa ra là Cố Nghiên Thu.
Lâm Duyệt Vi đan hai tay vào nhau, ngước mắt nhìn Cố Nghiên Thu, nói: "Sao chị lại chú ý tới em?" Cố Nghiên Thu thoạt nhìn một chút cũng không giống người thích truy tinh, hơn nữa còn truy nàng, cứ xem như nàng cảm thấy thẹn đi. Còn có lần trước cô biết dùng ba chữ "Fan Sự nghiệp" nữa, Duyệt Vi vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy thẹn, thật sự muốn độn thổ.
"Ở bên ngoài nhìn thấy trên biển quảng cáo ứng cử viên có em, chắc gọi là ứng cử viên đi, nên chị chú ý một chút."
"Đúng vậy, ứng cử viên." Lâm Duyệt Vi nhớ tới tiểu soái ca Lâm Chí khá quen mắt, đề cao giọng nói, "Lần trước thế lúc chị tặng quà có phải nhờ Lâm Chí đưa tới hay không?" Nếu do Cố Nghiên Thu tự mình đưa, nàng khẳng định sẽ phát hiện, không đến mức cho tới ngày hôm nay phải chờ Cố Nghiên Thu tự mình nói ra. Liên tưởng đến cảnh tượng hôm ấy ở chỗ đài truyền hình, Lâm Chí chưa kịp nói xong đã bị nàng đánh gãy lời nói, tựa hồ là muốn nói chuyện này.
"Ừm, cậu ta còn nói đã nói tên chị."
"Có thể do quá nhiều người nên không nghe rõ."
Cố Nghiên Thu u oán mà ngó nàng, Lâm Duyệt Vi tự giác đuối lý cúi đầu nói: "Vậy em sai rồi sao." Giống như đang làm nũng.
Cố Nghiên Thu ngó trái ngó phải không dám nhìn nàng, sờ sờ lên vành tai nóng bỏng của mình, nói: "Không có lần sau."
Cô mới vừa nói xong lời này liền cảm thấy không ổn, đây không phải ý nói còn có lần sau sao, nhưng ý của cô là lần tới tặng quà cô tuyệt đối có thể tự tay mình tặng, không phải qua tay Lâm Chí, cần Lâm Chí để làm gì. Lâm Duyệt Vi khẽ mở miệng, quả thực nói một câu: "Còn có lần sau?"
"Không có." Cố Nghiên Thu cố ý nghẹn nàng.
"Òh." Lâm Duyệt Vi chớp mắt một chút, không có thì thôi.
Xốc lên một chút nội tình như vậy đã đủ rồi, Cố Nghiên Thu không tính mang chuyện cô mời thuỷ quân dùm nàng ra nói, mục đích chính của cô không phải những thứ này. Cố Nghiên Thu đứng dậy rót hai cốc nước, đưa cho Lâm Duyệt Vi, mỗi người một ly, cô uống một ngụm trước cho thấm giọng.
"Sau khi tiết mục kết thúc, trên cơ bản em đều biết chị làm gì, tới nhà em ăn bữa cơm, rồi tới thành phố S, bái phỏng một vị cố nhân." Cố Nghiên Thu nghiêm túc suy tư một phen, xác định không phát sinh chuyện gì đáng truy cứu.
Không sai, hiện cô đang báo cáo tất cả hành trình của mình với Lâm Duyệt Vi.
"Chị đang ở nhà ăn cơm, em không thể hiểu được mà vọt vào, tìm Giang Tùng Bích, buổi tối hôm ấy em phát hiện chị có bệnh mộng du, em giúp chị tìm bác sĩ, tuy rằng bác sĩ thoạt nhìn không đáng tin cậy. Nhưng chị vẫn muốn giữ em ở lại dùng cơm, em cự tuyệt xong thì trở về nhà, kết quả trưa hôm đó dì Nhiễm đã kêu chị qua ăn cơm chiều." Cố Nghiên Thu liếc nhìn thần sắc của Lâm Duyệt Vi, bình tĩnh mà chăm chú.
......
Cố Nghiên Thu lại uống một ngụm nước, nói: "Rồi tới hơn nửa tháng trước, chị đi nước M xử lý một chút việc tư."
Lông mi Lâm Duyệt Vi rung động một chút thật nhẹ.
Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng hơi nhíu mày lại, quyết định kể hết chuyện này rõ ràng rành mạch trước mặt Lâm Duyệt Vi: "Buổi sáng hôm đó, một người bạn thân gọi videocall cho chị, cậu ấy nói với chị một người bạn thân khác ở nước M, lâm bệnh nặng mà thời gian không còn nhiều, hy vọng chị có thể bay qua đó đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng. Sau khi nghe được tin này thì chị đặt chuyến bay sớm nhất, ngoại trừ giấy tờ tùy thân, ngay cả hành lý cũng chưa dọn xong đã chạy tới sân bay,