Lâm Duyệt Vi đang viết xuống dòng cuối cùng trên giấy, không biết tại sao lại biến thành "Cố Nghiên Thu", nàng vội xua đi ba chữ này, ngẩng đầu "Tỉ mỉ" quan sát cách ăn mặc của Cố Nghiên Thu, vỗ vỗ vị trí bỏ trống bên cạnh giường.
"Xong việc rồi à?"
"Ừm." Cố Nghiên Thu thấy nàng cất bút ký vào trong ngăn kéo, nói, "Em đang làm việc à?"
"Không, chỉ viết chút bút ký."
"Gần đây công tác có thuận lợi không?" Cố Nghiên Thu cởi dép lên giường, tạo ra khoảng cách giữa hai người như mọi khi, cô có tham gia fanclub của Lâm Duyệt Vi, gần đây có hoạt động gì cô đều biết, cũng biết nghệ sĩ muốn thăng tiến không dễ dàng gì.
"Cũng được." Lâm Duyệt Vi từ trước đến nay vẫn luôn dùng thái độ như vậy gạt người, bây giờ cũng không ngoại lệ, nhưng nàng đoán Cố Nghiên Thu hẳn đã biết hết rồi.
Cố Nghiên Thu quay mặt sang, mái tóc dài bởi vì động tác của cô mà buông xuống trước ngực, để lộ làn da dưới cổ trắng như tuyết hoàn toàn đối lập. Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Duyệt Vi: "Chị từng nói, nếu em cần giúp đỡ lúc nào cũng có thể tới tìm chị, thời hạn hứa hẹn có hiệu lực vĩnh viễn."
Lâm Duyệt Vi nhìn thẳng vào mắt cô, Cố Nghiên Thu có một đôi mắt thâm tình hơn bất kỳ người nào nàng từng gặp, xinh đẹp lại lạnh nhạt đến bất cận nhân tình, đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Duyệt Vi về cô vào ngày kết hôn. Bây giờ xem ra hình như chưa hề biến hóa chút nào, vẫn đôi mắt ấy, trong đáy mắt lưu chuyển sắc thái sống động, như một loại ánh mắt gọi là -- chờ mong.
Lâm Duyệt Vi giật mình, ma xui quỷ khiến mà mở miệng: "Được."
Lần này hoàn toàn khác lần trước, hình như có thứ gì đó đã lặng yên thay đổi trong lòng nàng qua một thời gian ngắn ngủn.
"Ngoéo tay." Cố Nghiên Thu vươn tay, đầu ngón tay cong lên.
Lâm Duyệt Vi ghét bỏ mà nhìn cô.
Hình như Cố Nghiên Thu không có ý định buông tay xuống, buồn bực không lên tiếng, nhưng cũng chính dáng vẻ này của cô, khiến Lâm Duyệt Vi cảm giác như lần thân cận Cố Nghiên Thu trước đây đã trở lại, Lâm Duyệt Vi buồn cười cùng cô ngoéo tay: "Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không đổi."
Ngón tay cái xoay một vòng rồi chạm vào nhau, buổi lễ kết thúc, không phải, mà là giao ước thành lập.
"Vậy bây giờ em đã gặp phiền toái chưa?" hai tay Cố Nghiên Thu chống ở trên mặt giường, thân thể nhích lại gần, giống như muốn nói chuyện cả đêm dài, khóe môi nở nụ cười hơi đắc ý chứng minh cô chủ mưu đã lâu.
"Hoá ra chị vẫn chờ ngày này à." Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói.
"Chị vẫn luôn chờ em." Cố Nghiên Thu một câu hai nghĩa.
Lâm Duyệt Vi run lên, kiềm chế tâm tư ngo ngoe rục rịch, nói ra hết khốn cảnh nàng gặp phải trước mắt với Cố Nghiên Thu, rồi lại nói tới tin tức nàng nghe được về Trần Huyên cùng Lưu tổng, hơi hơi nhướng một bên lông mày, trực giác nói cho nàng biết có thể đột phá được từ chỗ này.
Lâm Duyệt Vi rất nhanh giải đáp nghi ngờ, nói: "Em nghe Vương Viên Viên nói hai người ấy đang cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, nhóm nghệ sĩ dưới tay thường xuyên đoạt tài nguyên cho nhau, bây giờ mấy người nổi nhất trong tay hai người, cho dù có quay quảng cáo khẳng định lịch trình phải kéo dài tới sang năm, hơn nữa có thể tài nguyên của bọn họ em cũng với tới không được. Còn lại cũng chỉ có mấy......"
Lâm Duyệt Vi nói ra hết kế hoạch của mình.
Cố Nghiên Thu gật đầu, nói: "Có thể thử."
Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng mà cười cười: "Nhưng phải làm phiền chị."
Cố Nghiên Thu cũng nhướng mày, mười phần cao hứng vì mình hữu dụng: "Cần chị giúp gì?"
"Cũng không có gì, chính là thiếu tiền." Lâm Duyệt Vi đang viêm màng túi, chút tiền kiếm được nhờ phát ngôn cũng chỉ đủ mời được một đợt thuỷ quân, muốn tiếp tục kế hoạch, thì phải tiếp tục đốt tiền. Nàng mượn Giang Tùng Bích hoài cũng thấy ngại, mượn những người bạn khác thì càng không cần phải nói. Cố Nghiên Thu...... Nàng vốn muốn phân rõ giới hạn với Cố Nghiên Thu, nhưng bây giờ chỉ muốn trói Cố Nghiên Thu càng chặt càng tốt, có cái gì có thể trói người ta chặt hơn tiền tài chứ.
"Xem như em mượn của chị, chờ hồi vốn, em trả lại cho chị."
"Em cần bao nhiêu?" Cố Nghiên Thu sảng khoái nói, cô chỉ ước gì Lâm Duyệt Vi xài hết tiền cả đời của cô.
"Một-hai trăm vạn đi." Lâm Duyệt Vi báo lại con số dư dả, cộng thêm tiền tiết kiệm của nàng, hẳn sẽ không thành vấn đề.
Cố Nghiên Thu xốc chăn xuống giường, đi về phía cửa.
"Chị làm gì vậy?"
"Chị lấy thẻ cho em."
"Không cần sốt ruột như vậy."
"Chị sợ ngày mai quên mất."
Sao có thể không vội chứ? Thật vất vả Lâm Duyệt Vi mới có thái độ dịu dàng thế này với cô, buổi sáng ngày mai nàng lại đổi ý thì sao? Cố Nghiên Thu rất nhanh cầm một tấm thẻ ngân hàng tới, vội đến không dằn nổi mà nhét vào trong tay nàng: "Trong đây có ba trăm vạn, trong đó một trăm năm mươi vạn là tài sản quản lý, tháng sau mới đến kỳ, em khi nào cần dùng, có kịp không? Không kịp ngày mai chị tới ngân hàng chuyển khoản cho em."
"Kịp mà." Lâm Duyệt Vi trả lời rất nhanh thì phản ứng lại, nói, "Không phải, không cần nhiều như vậy."
"Dư thì em dùng làm tiền tiêu vặt."
"Hả?"
"Không phải, ý của chị là, lần sau em còn cần thì có thể tiếp tục dùng, xem như lần này chị cho em mượn ba trăm vạn."
"Cũng được."
Lâm Duyệt Vi siết chặt tấm thẻ trong tay, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường, cách cốc nước rất xa.
Cố Nghiên Thu cảm giác hình như mình hơi lố, sợ lại vào lầm khu dành cho trai thẳng thả thính, thấy cũng đã khuya, bèn nằm xuống trước, hỏi: "Buồn ngủ chưa?"
"Ừm." Lâm Duyệt Vi nói.
Cố Nghiên Thu tắt đèn.
Cô lắng nghe động tĩnh bên tai, Lâm Duyệt Vi đang nhích lại gần, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, hơi ấm quen thuộc. Lúc chiến tranh lạnh, Lâm Duyệt Vi ngủ với cô không khác gì chia hai bờ Hán-Sở, hôm nay cuối cùng đã khôi phục lại bình thường.
Mấy hôm nay tâm tình Cố Nghiên Thu không yên, cô nghiêng người, nhìn Lâm Duyệt Vi trong bóng tối, xác nhận: "Hai chúng ta hòa hảo rồi sao?"
"Chúng ta chưa từng cãi nhau mà." Lâm Duyệt Vi mang câu nói của cô tối nay trả lại cho cô, nhưng hoàn toàn không đối chọi gay gắt như Cố Nghiên Thu ban nãy, mà giống đang trêu chọc Cố Nghiên Thu hơn.
"Ngày mai em sẽ vẫn để ý tới chị chứ?" Cố Nghiên Thu thay đổi cách nói.
"...... Chỉ cần chị không như buổi sáng hôm ấy là được." Cho dù Lâm Duyệt Vi có thật sự thích Cố Nghiên Thu đi chăng nữa, thì nàng cũng không thể tiếp nhận cử chỉ tuỳ tiện của Cố Nghiên Thu đối với mình.
Giống như khi bạn đi xem mắt, vừa nhìn đã thích đối phương, đang muốn âm thầm mà tính toán theo đuổi đối phương, kết quả vừa đi xem phim ngày đầu tiên người ta đã thả thính bạn, vừa kéo vừa ôm động tay động chân, ăn không ít tàu hủ của bạn, cho dù có hảo cảm cũng biến thành không còn hảo cảm. Lâm Duyệt Vi cho rằng loại chuyện này hẳn nên theo cảm tình phát triển tuần tự, nước chảy thành sông, mà không phải vì những hành động thân mật, hay lời nói lưu manh.
"Ừm, chị biết rồi." Cố Nghiên Thu ngã một lần khôn hơn một chút.
"Cũng không phải, ôm một chút kỳ thật cũng không thành vấn đề, em vẫn có thể ôm bạn bè mà." Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ, lại nói. Bởi vì nàng rất muốn ôm Cố Nghiên Thu.
"Àh."
"Nhưng không được cười hay nói chuyện kiểu ấy, chị hiểu không?" Lâm Duyệt Vi cũng nghiêng người sang, thần sắc nghiêm túc mà cùng Cố Nghiên Thu đối diện.
Vì đinh ninh đối phương không thể nhìn thấy mình, ánh mắt cả hai trở nên cực kỳ lớn mật, giống như muốn khắc hình ảnh đối thương vào sâu nơi đáy mắt.
"Hiểu mà hiểu mà."
Cố Nghiên Thu đột nhiên có cảm giác như thể hồ quán đỉnh, chỉ cần ngẫm lại mỗi khi Trình Quy Diên yêu đương thì hiểu, lúc Trình Quy Diên cùng bạn gái yêu đương, cô đều tránh như tránh tà, không thể tránh thì xem như mình mắt mù tai điếc, bằng không chắc cô sẽ bị ngọt tới chết, không phải loại cẩu lương khiến người ngọt chết, mà là loại ngấy ngấy khó nuốt, người độc thân như Cố Nghiên Thu hoàn toàn nuốt không trôi.
"Tóm lại...... Em......"
"Ừm?"
"Tóm lại sau này em sẽ không như vậy nữa, chị yên tâm." Lâm Duyệt Vi nắm cổ tay cô chặt hơn.
Trực giác nói cho Cố Nghiên Thu biết câu nàng muốn nói không phải câu này.
Cả hai nhìn nhau trong bóng tối một lát, Lâm Duyệt Vi xoay người nằm thẳng, nhắm mắt lại: "Em thật sự buồn ngủ, ngày mai còn có chuyện phải làm."
"Chị cũng ngủ, đúng rồi, ngày mai mấy giờ em đi?"
"Đã qua 12 giờ, hôm nay là thứ sáu."
"À, thứ bảy chị phải rời nhà, muốn nói trước với em."
"Đi nơi nào?" Lâm Duyệt Vi buột miệng thốt ra, không đợi nàng thu hồi những lời này, Cố Nghiên Thu đã trả lời: "Quê của mẹ chị." Buổi tối người gọi điện thoại cho cô chính là thám tử tư do cô mời, ông đi khắp Trung Quốc hơn nửa năm, hao phí thời gian và tinh lực, rốt cuộc tìm được rồi.
Lâm Duyệt Vi không biết Cố gia lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho rằng cô chỉ muốn đi gặp bà ngoại ông ngoại, "Ừm" một tiếng, nói: "Lão nhân gia thân thể có khỏe không?"
"Không biết."
"Vậy thừa dịp cơ hội này hiếu thuận hiếu thuận đi, mua quà cho mọi người, có xa hay không?"
"Xa, ở phía nam."
"Mấy ngày mới về?"
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chủ nhật có thể về."
"Chú ý an toàn." Lâm Duyệt Vi không được tự nhiên mà xoay cổ, đưa lưng về phía Cố Nghiên Thu, giờ phút này nàng rất giống một thê tử dặn dò trượng phu trước khi ra cửa.
Cố Nghiên Thu lặng yên cong mắt: "Ừm."
Sau đó hai người không nói gì nữa, đều sắp ngủ rồi.
Lâm Duyệt Vi nhẹ nhàng lật người hai lần, Cố Nghiên Thu mở mắt, bàn tay đang nắm tay cô hơi chuyển động, Lâm Duyệt Vi cảm giác được, nói: "Xin lỗi, động đến chị à."
"Không có, em ngủ không được à?"
"Sắp ngủ, em không động nữa, chị mau ngủ đi."
Nhắc tới mẹ của Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi liền nhớ tới mẹ nàng gần đây vẫn luôn rất quỷ dị, hai người có phải có quan hệ gì hay không, dẫn đến việc bà có hành vi khác thường, đáp án cho vấn đề này chỉ có người Cố gia mới biết. Nhưng bàn tới chuyện của thế hệ trước, mẹ của Cố Nghiên Thu cũng đã mất rồi, người chết nên tôn trọng, bất luận chân tướng sự thật là gì, thì nàng cũng không nên hỏi.
Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt, không biết qua bao lâu, ý thức mới bắt đầu mơ hồ, lúc nàng sắp lâm vào giấc ngủ say.
Cổ tay bị nàng nắm dần thoát được, ôm lấy eo nàng, mơ mơ màng màng đưa Lâm Duyệt Vi vào một cái ôm dịu ngọt, khiến nàng đột nhiên thanh tỉnh một chút, rồi cơn buồn ngủ như che trời lấp đất đánh úp lại, càng chìm càng sâu, hoàn toàn mất đi ý thức.
Cố Nghiên Thu lắng nghe một hồi lâu, xác định nàng đã thật sự ngủ rồi, mới cẩn thận hôn lên cánh môi ấm áp của nàng.
Ngón tay cô chậm rãi dừng trên ấn đường nàng, sờ lên hàng lông mày đang nhíu lại của nàng mà vuốt phẳng, rồi sâu kín thở dài.
Ngày thứ hai tỉnh tại Lâm Duyệt Vi đang nằm gọn trong lòng Cố Nghiên Thu, nàng cơ hồ mỗi ngày đều phải tỉnh sớm hơn Cố Nghiên Thu một chút, nắng sớm mờ mờ ngoài cửa sổ, cô gái trước mắt môi đỏ khẽ nhếch, lông mi tinh tế, ngoan ngoãn vô hại. Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm lông mi cô, ngón trỏ hơi hơi gập lên, khẽ vuốt lên sóng mũi cao của Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu có làn da rất tuyệt, hoàn toàn không giống hai mươi lăm tuổi, nói mười tám tuổi còn đáng tin hơn, Lâm Duyệt Vi lưu luyến không rời, lòng bàn tay dọc theo mũi sờ đến mặt cô, rồi lại sờ đến vành tai.
Cố Nghiên Thu bị nàng làm cho lông mi khẽ run, đã có dấu hiệu thức tỉnh.
Lâm Duyệt Vi vội vàng giả bộ ngủ.
Lâm Duyệt Vi thân là diễn viên, kỹ xảo giả bộ ngủ vẫn có thể tạm lừa người thường, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích.
Nàng rất kinh ngạc, bởi vì khi tỉnh lại Cố Nghiên Thu cũng làm những gì nàng vừa làm.
Cố Nghiên Thu thừa dịp dậy sớm chiếm chút tiện nghi, nhưng không dám trộm hôn nàng, can đảm ban ngày không giống buổi tối. Cố Nghiên Thu tay chân nhẹ nhàng mà rời giường, đi sang phòng bên cạnh rửa mặt, Lâm Duyệt Vi nghe tiếng cô rời khỏi phòng, rồi sau đó là tiếng bước chân xuống lầu, nàng dần mở mắt, trong mắt hiện lên một vòng ánh sáng sâu thẳm.
"Buổi sáng tốt lành." Lâm Duyệt Vi tựa vào cạnh cửa phòng bếp, nở nụ cười lười biếng mà tuỳ tiện.
Mùa hạ sắp kết thúc, hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, ngày và đêm ở Yến Ninh có sự chênh lệch về nhiệt độ rất cao, hôm nay Cố Nghiên Thu mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu vang, cổ tay áo vén lên cao đến khuỷu tay, để lộ cánh tay thon dài đang rửa rau xanh dưới vòi nước.
Lâm Duyệt Vi từng thấy cô mặc rất nhiều loại áo sơ mi, đa số đều màu đen hoặc trắng, đây là lần đầu tiên thấy cô mặc một màu nổi bật như vậy, màu đỏ rượu vang càng tôn thêm nước da trắng như bạch ngọc, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ ngũ quan thâm thúy mê người.
"Buổi sáng tốt lành." Cố Nghiên Thu ngước mắt, hào phóng gật gật đầu, hoàn toàn không giống bộ dáng hôn trộm người tối hôm qua, cô hỏi Lâm Duyệt Vi, "Chị mộng du sao?"
"Hẳn là không có."
"Em không ở đây lúc nào thức dậy chị cũng thấy mình đang nằm trên sofa." Cố Nghiên Thu nhìn như bình tĩnh mà nói, nhưng lông mi lại hơi rũ xuống, biểu lộ một xíu ủy khuất.
Lâm Duyệt Vi nhịn không được nghĩ: Nàng có phải nên nghĩ theo chiều hướng khác không?
Ngoài miệng thì lại lý trí nói: "Khi nào rảnh em sẽ trở về ngủ, bất quá tương lai khẳng định rất bận, chị cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Lần trước còn làm chân bị thương."
Nghĩ đến status hôm qua, Lâm Duyệt Vi lại lộ ra thần sắc lo lắng. Ở trong mắt nàng Cố Nghiên Thu là Cố bảo bảo cần được chăm sóc, rời nàng