Lâm Duyệt Vi tập trung tinh thần lái xe, nàng đậu xe ven đường, ngừng trước cửa cao ốc công ty của Cố Nghiên Thu.
"Tới rồi." Lâm Duyệt Vi mở khóa cửa xe.
Cố Nghiên Thu thong thả ung dung mà cởi đai an toàn, tháo Phật châu ở cổ tay xuống, cầm trên tay, lần từng viên từng viên một, rồi nho nhã lễ độ nhìn Lâm Duyệt Vi gật đầu một cái, nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Cố Nghiên Thu vẫn cứ ngồi trên xe.
Lâm Duyệt Vi: "???"
Cố Nghiên Thu vê động viên châu trong tay, hỏi: "Buổi chiều mấy giờ em xong việc?"
"Hả?"
"Chị không lái xe tới đây, tan tầm trở về nếu ......"
Cố Nghiên Thu nhắc nhở đến quá rõ ràng, ý tứ chính là hỏi nàng có thể tan tầm lại đây đón cô hay không, Lâm Duyệt Vi thật ra muốn nhận lời, nhưng nàng bận bịu cũng không biết mấy giờ mới xong, không thể nhận lời, nhất thời có chút khó xử.
Cố Nghiên Thu thấy nàng lộ vẻ khó xử, lập tức săn sóc nói: "Kỳ thật chị có thể kêu thư ký lái xe đưa chị về, cậu ta có xe." Tuy rằng là xe điện nhỏ xíu.
Lâm Duyệt Vi trầm ngâm một chút, nói: "Em sẽ xem tình huống buổi chiều, khi nào sắp tan tầm thì nhắn tin cho em, nếu em không bận, em sẽ lập tức tới. Hoặc khi nào em xong sẽ nói cho chị biết, nếu chị còn ở công ty, em cũng sẽ tới. Như vậy có được không?"
An bài như vậy có thể nói là bảo đảm an toàn, Cố Nghiên Thu đã hạ quyết tâm muốn nàng lại đây đón mình, khẽ mỉm cười đáp: "Được, kỳ thật em không cần sốt ruột, chị thường xuyên tăng ca, nói không chừng em xong rồi chị vẫn còn ở công ty."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười, không thể không thúc giục nói: "Mau vào làm đi, hai chúng ta như vậy bị ai thấy đều không tốt."
Cố Nghiên Thu vẫy tay, nói: "Tạm biệt."
"Bái bai."
Cố Nghiên Thu là người rất chu đáo, cô chỉ mở cửa xe tạo thành một khe nhỏ, khó khăn lắm mới xuống xe được. Khe hở nhỏ như vậy, trừ phi là có người cố tình đến phụ cận nhìn vào trong, bằng không thì không biết người ngồi ở ghế lái là ai, là nam hay nữ, cao hay lùn, béo hay gầy, cái gì cũng không biết.
Cố Nghiên Thu xuống xe xong, Lâm Duyệt Vi lập tức rời khỏi tòa cao ốc của Thiên Thụy, chạy tới điểm hẹn.
Cố Nghiên Thu quay đầu lại nhìn theo biển số của chiếc xe sang tay loại phổ thông, nhấc chân leo lên bậc thang.
"Tiểu Cố tổng." Cố Nghiên Thu mới vừa đi chưa tới vài bước, đã nghe người phía sau gọi lại.
"Lâm Chí?" trong mắt Cố Nghiên Thu loáng hiện lên một tia nghi hoặc, nhìn về phía túi nilon trên tay cậu ta, bên trong chứa bánh bao bánh quẩy cho bữa sáng, hiểu rõ nói, "Cậu còn chưa ăn sáng?"
"Dạ chưa, chị ăn chưa?" Lâm Chí nói, nhìn theo phương hướng cô vừa nhìn, cậu ta ở đối diện đường chính mắt nhìn thấy Cố Nghiên Thu leo xuống từ một chiếc xe phổ thông, lạ kỳ, đây là lần đầu tiên Cố Nghiên Thu không tự mình lái xe đi làm, hơn nữa còn ngồi trên một chiếc xe thoạt nhìn hoàn toàn không phù hợp với thân phận của cô.
"Ăn rồi." Cố Nghiên Thu trả lời.
"Người vừa đưa chị tới là ai vậy ạ?"
Cố Nghiên Thu cong môi cười cười.
Một nụ cười hư hư thực thực ngọt ngào!
Trong một giây Lâm Chí suy diễn ra một đống lớn khả năng, xem ra người hôm nay đưa tiểu Cố tổng đi làm chính là đối tượng thần bí kia của cô, không ngờ đối tượng thần bí ấy không phải công tử tiểu thư nhà giàu, mà là một người chạy xe phổ thông.
Lâm Chí dùng sức gặm một ngụm lên túi nilon đến lòi cả bánh quẩy ra ngoài, mấy quyển tiểu thuyết có phú nhị đại lựa chọn yêu người thường quả nhiên có thật, không thể khinh thường a.
Cố Nghiên Thu nào biết trong đầu cậu ta suy nghĩ cái gì, tiếp tục tiến vào cửa lớn công ty, Lâm Chí lại chú ý tới quần áo cô mặc hôm nay, tiếp theo lại nghĩ đến: Trước kia đều ăn mặc đứng đắn, hôm nay đột nhiên lại thay đổi phong cách, này còn không phải nữ tử vì người mình thích mà trang điểm sao? Tình yêu khiến con người lột xác, cũng không biết tiểu Cố tổng còn truy tinh hay không, đối tượng của cô là nam còn đỡ, nếu là nữ Cố Nghiên Thu chắc chắn sẽ bị xử đẹp.
Cố Nghiên Thu ở thang máy gặp phải một người, nụ cười trên môi lập tức biến mất, thay vào đó là một ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
Cô đứng đối diện một người đàn ông anh tuấn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đồ tây giày da, giày da bóng loáng, thân cao chân dài, dáng người cân đối phong độ, càng không cần nhắc tới cặp mắt kính không gọng kia, quanh thân anh tràng ngập hơi thở nhã nhặn bất bại, rất soái. Trong thang máy có mấy nữ nhân viên trộm mắt ngó anh, cho nhau mắt đi mày lại.
Lâm Chí thấy anh chàng này khá quen mặt, nhưng không mở miệng chào hỏi, quy quy củ củ mà đứng ở sau lưng Cố Nghiên Thu.
Người đàn ông mở miệng, khóe môi hàm chứa ba phần ycười: "Nghiên Thu."
Cố Nghiên Thu có lệ mà gật đầu một cái: "Anh hai."
Lâm Chí: "!!!"
Các nhân viên khác: "!!!"
Cố Phi Tuyền không coi ai ra gì nói: "Tối hôm qua ba gọi em về nhà ăn cơm đấy, vì sao không về?"
"Có việc." ngữ khí Cố Nghiên Thu cũng lạnh như ánh mắt cô.
"Vậy tối nay có rảnh về không?"
"Không." Cố Nghiên Thu làm việc ở tầng lầu khá thấp, mới vừa nói xong câu đó, thì thang máy đã "Đinh" một tiếng, cô dẫn đầu bước ra trước, cũng không quay đầu lại nói, "Thứ lỗi không thể tiếp."
Cố Phi Tuyền nhìn bóng dáng cô đi nhanh ra ngoài, lời ra tới đầu lưỡi thì dừng lại, nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
Mấy nai con trong lòng các nữ nhân viên bị đâm chết một đống.
Cố Nghiên Thu sải bước đi về phía trước, Lâm Chí cao hơn cô nửa cái đầu, lúc đi lúc chạy trầm mặc theo sau, tận đến khi cửa văn phòng "Rầm" một tiếng đóng lại trước mặt anh. Lâm Chí mới lo lắng sốt ruột mà trở về chỗ mình.
Mấy ngày nay công ty đồn đãi vớ vẩn, tốc độ lan truyền thật sự lợi hại. Mấy chuyện của Cố gia dù người có tâm hay vô tâm đều nhai tới nhai lui trong miệng, anh đương nhiên cũng biết bảy tám phần, Cố đổng của công ty, Cố Hòa, sau khi vợ chết đã hoả tốc cưới vợ kế, còn nghênh đón trưởng tử lớn hơn Cố Nghiên Thu ba tuổi về nhà -- ai cũng biết là con riêng. Vốn dĩ người thừa kế công ty đã rất rõ, bây giờ lại là thần tiên đánh nhau, còn không biết hoa rơi nhà ai.
Lâm Chí thay Cố Nghiên Thu lo lắng, trong mắt cậu, Cố Nghiên Thu chẳng khác nào tai bay vạ gió, đứng hóng cũng gặp nạn, cô chẳng làm sai chuyện gì, mẹ qua đời thì thôi đi, bây giờ còn bị đứa con riêng từ trên trời rớt xuống đè đầu cưỡi cổ -- văn phòng của Cố Phi Tuyền còn cao hơn Cố Nghiên Thu, đương nhiên chức vị cũng cao hơn cô.
Chẳng lẽ Cố Hòa nghiên về phía cậu con riêng sao?
Lâm Chí pha cà phê, gõ cửa văn phòng Cố Nghiên Thu.
"Tiểu Cố tổng, cà phê của chị."
"Để bên đó đi."
Lâm Chí nhìn thoáng qua bút máy trong tay Cố Nghiên Thu, rất tốt, ngòi bút vẫn chưa hư, chứng tỏ cảm xúc của cô vẫn còn ổn định, Lâm Chí nghĩ nghĩ, mở miệng an ủi cô một câu, nói: "Tiểu Cố tổng, em vĩnh viễn ủng hộ chị."
Cố Nghiên Thu: "......"
Một lát sau, cô mỉm cười, đáp trả: "Tốt."
Lâm Chí chậm rãi lui ra, trước khi đóng cửa lại còn lo lắng mà nhìn Cố Nghiên Thu một cái, có phải đang miễn cưỡng vui cười hay không a?
Công ty bát quái lại được dịp dậy sóng, tin tức mới tới còn lớn hơn cả việc Cố Nghiên Thu hôm nay ngồi một chiếc xe phổ thông đi làm, toàn công ty đều đang thảo luận Cố Phi Tuyền từ trên trời rớt xuống, mà mấy chuyện mẫn cảm bên trong lại không thể nhiều lời, vì thế tất cả trọng tâm đều chuyển dời đến giá trị nhan sắc của Cố Phi Tuyền.
Lâm Chí đi phòng trà rót nước, mấy nữ nhân viên ngươi một lời ta một ngữ mà ríu rít.
"Mấy người nhìn thấy Đại thiếu chưa? Soái đến cực kỳ bi thảm!"
"Thấy rồi thấy rồi, mình nhìn thấy ảnh nhân viên phòng thị trường gởi sang!"
"Mọi người không phát hiện Đại thiếu cùng Cố tổng có chút giống nhau sao?"
"Chỉ một chút thôi, aizzz, không nói cái này, không biết Đại thiếu có bạn gái hay chưa a?"
"Chư vị, đang trong thời gian làm việc, mấy người còn ở chỗ này khua môi múa mép?" Lâm Chí dùng tay gõ gõ lên khung cửa, híp mắt nhìn mấy cô gái, mặc dù Lâm Chí chỉ là một thư ký nho nhỏ, nhưng cũng là thư ký giám đốc, dáng vẻ anh nghiêm khắc như thế, mọi người đều hơi sợ, bày ra gương mặt tươi cười, rồi sớm giải tán.
Lâm Chí rót cốc nước cho mình, trong lòng mắng chữi: Cái gì Đại thiếu, đùa nhau à.
Anh ở bên ngoài thay Cố Nghiên Thu bốc hoả, Cố Nghiên Thu vẫn ở trong văn phòng an tĩnh xử lí công tác, dáng vẻ hoàn toàn không bị thế giới bên ngoài tác động.
Cô còn nhàn rỗi gởi tin nhắn cho Lâm Duyệt Vi.
【 Tây Cố: Đến nơi chưa? 】
【 Hai chữ Mộc: Mới vừa đậu xe 】
【 Tây Cố: Chú ý an toàn 】
【 Hai chữ Mộc: 233 [1] em cũng tới rồi, phải chú ý an toàn gì chứ 】
[1] 233. 撒谎 sāhuǎng: nói dối, bịa đặt, giỡn hoài
【 Tây Cố: Vạn nhất có mấy gã trai đáng khinh thì sao? Giống như chị từng gặp】
【 Hai chữ Mộc: Vậy em sẽ học theo chị, mang nhẫn lên, rồi nói: Xin lỗi nha, tôi đã kết hôn rồi 】
【 Tây Cố: [ cười ]】
【 Hai chữ Mộc: Không sao đâu, em từng được huấn luyện, hơn nữa em tới chỗ đàng hoàng, không phải thâm sơn cùng cốc 】
Cố Nghiên Thu cùng Lâm Duyệt Vi ở thành phố S "Ngẫu nhiên gặp", trọ cùng một khách sạn, Lâm Duyệt Vi từng chờ trước cửa phòng cô, hai người cũng từng giao đấu, Lâm Duyệt Vi có phản ứng rất nhanh, biết lấy nhu chế cương, đàn ông cũng không phải đối thủ của nàng, Cố Nghiên Thu nghĩ tới đây thì yên tâm hơn nhiều.
Lâm Duyệt Vi ngửa đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, ánh mặt trời sáng rõ đến có chút chói mắt, nàng cúi đầu đánh chữ:
【 Hai chữ Mộc: Em có việc bận, khi nào xong thì hồi âm cho chị 】
【 Tây Cố: Ừm, hẹn gặp lại 】
Hai người đều bận việc của mình, tuy không liên quan, nhưng lại giống như có một mắt xích vô hình liên kết hai người lại, tăng thêm tín niệm về đối phương, cùng nhau cất bước chạy về phía trước.
Cố Nghiên Thu vì cho Lâm Duyệt Vi một tương lai tốt hơn, Lâm Duyệt Vi càng không cần phải nói, trong tay nàng còn quỹ đầu tư ba trăm vạn của Cố Nghiên Thu.
***
Lâm Duyệt Vi vì cảm xúc kịch liệt trong lúc diễn mà không thoát ra khỏi nhân vật được, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt, thở hồng hộc cúi người chào đạo diễn cùng những giám khảo khác, khiêm cung mà nhìn về phía đạo diễn ngồi ở giữa, đạo diễn đã hơn năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ, cùng nhà sản xuất bên cạnh mặt trầm nếu nước, hình thành hai dáng vẻ đối lập.
Nhà sản xuất "......"
Đạo diễn: "......"
Hai người không nói gì, Lâm Duyệt Vi cũng giống họ, dùng ánh mắt chăm chú nhìn đạo diễn.
Lần này nàng tới thử kính cho một bộ phim hình sự hiện đại, vai nữ phụ số 2, một nữ cảnh sát đại đội hình cảnh. Khi nhìn thấy kịch bản sơ lượt, nàng đã biết nhân vật này sinh ra để dành cho nàng, bất luận là vẻ bề ngoài cao ráo, hay tính cách mạnh mẽ, đều giống bản thân nàng tới mười phần, tuyệt đối có thể khống chế được. Là một diễn viên, diễn cái gì giống cái ấy đương nhiên lợi hại, nhưng nếu bản thân bạn tương tự nhân vật này, thì có thể diễn đến làm ít công to. Trước kia có rất nhiều diễn viên chỉ mới hai mươi mấy tuổi còn ngồi ở học viện đọc sách, mà dựa vào một nhân vật nổi như cồn, đa số đều nhờ loại tình huống này.
Đạo diễn chưa nói tốt hay không, dùng giọng trầm ổn hỏi nàng một câu: "Em là người của Trần Huyên ở giải trí Trái Cây à?"
Lâm Duyệt Vi gật gật đầu.
Đạo diễn nắm cán bút trong tay, gõ gõ lên mặt giấy, nhìn về phía nàng nói: "Trần tổng đã phái một người tới thử kính, em có biết không?"
Lâm Duyệt Vi lộ ra thần sắc mờ mịt, lắc đầu: "Em không biết."
Lâm Duyệt Vi đương nhiên biết, bởi vì biết nên nàng mới muốn tới.
Đạo diễn trầm ngâm không lên tiếng, giải trí Trái Cây không chỉ phái một người tới thử kính cho nhân vật nữ phụ số 2 này, còn có những người khác, nhưng nổi bật nhất chỉ có hai người, một là người của Trần Huyên, Phương Hiểu Hiểu, người còn lại là một nghệ sĩ dưới tay Lưu tổng. Giải trí Trái Cây đầu tư cho bộ phim này, mặc kệ do nể mặt hay bọn họ thật sự có tài năng, ông đều đã quyết định chọn một trong hai người đó, ông thấy Phương Hiểu Hiểu rất được, đây cơ bản là chuyện như ván đã đóng thuyền, ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Ông rất thích diện mạo của Lâm Duyệt Vi, ngọc diện môi đỏ, lông mày dài ở phần đuôi hơi cong lên, tràn ngập một loại khí khái mơ hồ không rõ giới tính, đánh sâu vào thị giác người nhìn. Diện mạo của nàng khó có người nhận ra được, nhưng một khi đã nhận ra, sẽ cảm thấy khác xa người phàm. Vào thập niên 90, có rất nhiều người có diện mạo cá tính như nàng, nhưng theo thời gian trôi đi, xu hướng thẩm mỹ chậm rãi thay đổi, thời đại vàng son ấy chung quy cũng một đi không trở lại.
Đạo diễn chính là người có thể thưởng thức diện mạo của nàng, ông thật sự không muốn buông tha mầm non ưu tú thế này, cô diễn viên này nếu có thể do chính tay ông đào tạo, chắc chắn sẽ có thành tựu vượt bậc. Có lẽ trên thế giới này không thiếu người có diện mạo như vậy, nhưng một khi đã gặp, không có đạo diễn nào chịu dễ dàng buông tha. Hơn nữa nhân vật này, nếu dùng Lâm Duyệt Vi, sẽ vô cùng xuất sắc, thân là một đạo diễn, ông phải có trách nhiệm với chính tác phẩm của mình.
"Em rất ưu tú." Đạo diễn khẳng định tán dương.
"Cảm ơn."
"Người đại diện của em đâu? Sao lại không tới cùng?"
"Bận quá, vài người đang cần chị ấy giúp."
"Vất vả cho em."
"Em về chờ tin tức, tôi rất thích em." Đạo diễn cười tủm tỉm cuối cùng để lại cho nàng một câu.
Lâm Duyệt Vi cúi mình chào, rồi ra về.
Chưa đầy mấy giờ sau, Trần Huyên nhận được điện thoại của đạo diễn, cô ngồi trong xe bảo mẫu, bên người là một nghệ sĩ khá nổi tiếng do cô dẫn dắt, cô đã cùng đối phương chạy xong quảng cáo, đang trên