Cố Nghiên Thu cúi người hôn nàng
Editor: Yan lão sư
Ánh mắt cô nhìn Lâm Duyệt Vi từ dao động chậm rãi biến thành kiên định.
Cố Nghiên Thu nghĩ theo khuôn phép quy củ đã lâu, cũng có lúc nên tùy hứng thôi, còn đang cần một tiếng trống lên tinh thần thì...
"Chị như vậy giống Mẹ em quá!" Lâm Duyệt Vi hơi cúi đầu, tránh đi ma trảo của cô, không được tự nhiên mà cười nói
Cố Nghiên Thu: "..."
Lâm Duyệt Vi nói: "em có một ông cậu, từ nhỏ đến lớn cứ thích túm tóc em, không thì cứ miết mặt, mỗi lần đến nhà ông bà Ngoại người em sợ nhất là cậu, dù gì em cũng hơn hai mươi tuổi đầu mà cứ đến xoa xoa nhéo nhéo không thèm nghĩ đến em. Em thì hiểu được cậu thương em nhưng mà như vậy thì thiệt là... phiền đó."
Cố Nghiên Thu có chút tuột mood, không khí mơ hồ lúc nãy cũng bốc hơi không còn chút gì: "cũng hơi khó chịu thiệt, có điều chị không có cậu."
Bên Mẹ của Cố Nghiên Thu không có thân thích gì, tất nhiên càng không thể hiểu được tình cảnh này.
Lâm Duyệt Vi vỗ nhẹ vai an ủi cô: "không có chuyện gì, sau này cậu em chính là cậu của chị, có chị chia sẻ khổ sở bị nhéo mặt, túm tóc, em cầu còn không được."
Phương pháp an ủi đúng độc đáo nha!
Cố Nghiên Thu cổ quái liếc nàng một cái còn Lâm Duyệt Vi vẫn duy trì hình tượng tươi cười, trong khi bàn tay giấu dưới chăn đang nắm chặt khăn trải giường. Kế hoạch tỏ tình bị ngắt ngang, Cố Nghiên Thu đành tạm thời gác lại. Thuận miệng nói thêm vài câu với Lâm Duyệt Vi rồi chấm dứt cuộc trò chuyện: "Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Ngủ ngon!" Lâm Duyệt Vi nói.
Cố Nghiên Thu tối nay vậy mà không đọc sách, đi ngủ thật sớm, tâm trạng trông cũng không tốt. Lâm Duyệt Vi đeo tai nghe tiếp tục nghe giảng lại nhớ đến biểu cảm của Cố Nghiên Thu lúc xoa đầu mình, vừa rồi hình như còn đang muốn nói gì đó, thoạt nhìn có vẻ như chuyện quan trọng.
Lâm Duyệt Vi nghĩ đến chau mày, cũng không hiểu được ý nghĩa của biểu cảm kia – có chút áp lực luống cuống chân tay, lại có chút được ăn cả ngã về không,... trực giác cho nàng biết có thể từ đây suy ra được chút mấu chốt.
Lâm Duyệt Vi nắm tay thành quyền trong không khí, thiếu chút nữa tự cho mình một đấm vào mặt – cho chừa cái tật lanh mồm lẹ miệng.
Cố Nghiên Thu cuối cùng là muốn nói gì với mình?
Chị ấy nghĩ cái gì?
***
"Chào buổi sáng."
Cố Nghiên Thu từ trong lòng Lâm Duyệt Vi chui ra, nàng hơi híp mắt nhìn trừng trừng cô hồi lâu mới trả lời: "Chào buổi sáng!"
"Tối qua ngủ không ngon à?" Cố Nghiên Thu thấy vẻ mặt buồn ngủ như muốn ngất đi của nàng.
"Có một chút!"
"Vậy em ngủ tiếp đi, làm xong bữa sáng chị gọi em." Cố Nghiên Thu chỉ một cái sau ót nàng, Lâm Duyệt Vi như trúng bùa ngủ, sau một giây liền nhắm mắt bất động.
Cố Nghiên Thu mỉm cười, mang dép rồi mở cửa xuống lầu làm bữa sáng.
Buổi tối ngủ sớm, sáng dậy cũng sớm, thế nên có thời gian làm một bữa sáng phong phú.
Cố Nghiên Thu vừa làm bữa sáng vừa suy nghĩ, đặc biệt là chuyện tối qua giữa đường bị ngắt ngang kế hoạch, cô không biết Lâm Duyệt Vi nghĩ gì nhưng Cố Nghiên Thu cho rằng nếu bản thân cảm giác không sai, Lâm Duyệt Vi hẳn đối với mình cũng có chút hảo cảm, cô không cho rằng một người có thể dùng muỗng mà người khác ăn qua chỉ có quan hệ bạn bè đơn thuần, lui lại một vạn bước cho dù không có hảo cảm, ít nhất cũng tiến đến giai đoạn bạn bè thân thiết rồi đi.
Dựa theo tiến độ mà nói, tình cảm giữa hai người xem như phát triển nhanh rồi, chỉ là bản thân có chút nóng vội thôi.
Cố Nghiên Thu nhìn bồn nước thở dài.
"Hôm nay em muốn đến công ty à? Khi nào?" Cố Nghiên Thu đặt trước mặt Lâm Duyệt Vi ly sữa vừa được hâm nóng.
Lâm Duyệt Vi ngồi ngẩn người đã được hồi lâu, nàng xoa mặt cho tỉnh táo rồi trả lời: "9 giờ như giờ giấc đi làm bình thường, Trần Huyên hẹn em 9 giờ đến."
"Muốn chị đưa em đi không?"
"A" Lâm Duyệt Vi la lên một tiếng, đặt ly sữa xuống, trên miệng vẫn còn một vòng trắng nhỏ.
"A là chịu hay không chịu?"
"Không cần." Lâm Duyệt Vi định lấy khăn giấy lại chạm vào tay Cố Nghiên Thu vừa lúc cũng đang với đến. Cô nhanh hơn một bước, rút xong một tờ đưa lại cho nàng, Lâm Duyệt Vi nhận khăn giấy rồi lau miệng nói: "Xe của chị nổi quá đi."
"Vậy thì ngồi xe em." Cố Nghiên Thu trả lời.
"Chị ngồi xe em rồi chị đến công ty bằng cách nào?" Lâm Duyệt Vi buồn cười hỏi.
"Thì đi taxi."
"..." Lâm Duyệt Vi nói: "Nghĩ gì vậy? Chị đường đường là tổng tài một công ty, không phải là một giám đốc, đi taxi? Rồi buổi tối làm sao về?"
"Em có thể đến đón chị mà."
"Buổi tối em không chắc, không biết bên công ty có an bài gì không, lỡ như điều em đến chỗ khác cũng không phải không thể xảy ra."
"......" Cố Nghiên Thu không nói lời nào, bộ dáng có chút ủy khuất.
Lâm Duyệt Vi hơi mềm lòng nói: "Nếu không em chở chị đến công ty, lỡ em có bị điều đi chỗ khác cũng không cần phải tự lái xe, còn không bị đi chỗ khác em lại lái xe về."
Cố Nghiên Thu nói: "Vì sao em có thể chở mà không để chị chở?"
Lâm Duyệt Vi nói càn: "Tại chị đẹp hơn em."
Cố Nghiên Thu: "Chúng ta đi soi gương thử xem!"
Lâm Duyệt Vi liếc mắt nói: "bây giờ? Chúng ta? Cùng đưa lự kính cho đối phương, so sánh ra được mới là lạ đó."
"Vậy em nói giờ phải làm sao đi?"
Lâm Duyệt Vi có cảm giác Cố Nghiên Thu đang cùng nàng giằng co, đây không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, tự dưng sao lại thành như chuyện lớn vậy. Lâm Duyệt Vi liền nói: "Chị lái xe của chị đi làm, em lái xe em đi công ty, mạnh ai nấy chạy không can thiệp nữa."
"Oh", Cố Nghiên Thu nhìn ly sữa lại nói: "Tốt vô cùng, ha!"
"A" Lâm Duyệt Vi lại lên tiếng
Hai người ra gara lấy xe, Lâm Duyệt Vi ngồi vào chiếc xe phổ thông của mình, từ cửa sổ liếc qua Cố Nghiên Thu đang ngồi trong chiếc Maserati bên kia: "Tối gặp lại."
"Tối gặp!" Cố Nghiên Thu mặt lạnh không thèm cười.
Lâm Duyệt Vi nói: "Cười chút đi mà!"
Cố Nghiên Thu cố nặn ra một chút biểu tình nhếch miệng, sau sực tỉnh lại: "Em đang dỗ chó con à?"
Lâm Duyệt Vi cười haha nói: "Bị chị nhận ra rồi, ngày mới suôn sẻ, buổi tối mời chị ăn cơm."
Cố Nghiên Thu nhìn nàng trong chốc lát cũng cười rồi nói: "Được rồi, đi thôi, em chạy trước đi."
Lâm Duyệt Vi thì chạy chiếc xe phổ thông của mình với tư thế như đang chạy một chiếc Lamborghini, mười phần khí thế hăng hái.
Cố Nghiên Thu ở phía sau chạy như lão thái thái đang tản bộ, đem chiếc xe thể thao biến thành trẻ con đang tập chạy xe đạp.
Xe vẫn còn trong tiểu khu, Lâm Duyệt Vi nhìn vào kính chiếu hậu vẫn chưa thấy xe Cố Nghiên Thu chạy lên, phải gởi tin nhắn thoại qua: "Chị làm gì vậy?"
Cố Nghiên Thu trả lời: "Thưởng thức phong cảnh ven đường, em lái xe của em đi."
Lâm Duyệt Vi: "..."
Từ lúc dọn về đây con đường này tính sơ sơ Cố Nghiên Thu chạy qua cũng không dưới trăm lần, thế nào hôm nay lại nhã hứng ngắm cảnh.
Lâm Duyệt Vi nói: "Em đi trước đây, đến công ty thì nhắn cho em biết."
Cố Nghiên Thu nhấp môi gật gật đầu, nghĩ đến Lâm Duyệt Vi làm sao thấy được bèn nói: "Được, em cũng vậy."
Cố Nghiên Thu phát hiện bản thân vậy mà tính lố rồi, hiện thực căn bản không đi theo giả thiết của mình. Mong muốn tỏ tình từ sau tối qua đã mọc rễ đến nảy mầm, ở trong lòng nàng đón gió phấp phới, phải thành đại thụ che trời luôn rồi.
Cái gì mà từ từ mưu tính chứ, không thể chờ được nữa rồi.
Cái gì phong cảnh ven đường chứ, chỉ là muốn đến cuối đường nhìn một chút có phải Lâm Duyệt Vi đang ở đó chờ mình hay không.
***
Lâm Duyệt Vi theo lệ thường đến công ty trước 15 phút, lúc đến cửa văn phòng Trần Huyên nghe thư kí ngồi bên ngoài nói cô ấy đã sớm có mặt, Lâm Duyệt Vi gõ cửa nghe Trần Huyên ở bên trong nói một tiếng: "Mời vào!"
Đóng cửa rồi xoay người lại Lâm Duyệt Vi mới phát hiện Trần Huyên thoạt nhìn có tràn ngập công việc phải xử lý không có ngồi ở bàn làm việc mà đang đứng giữa căn phòng, gương mặt ôn hòa tươi cười: "Đến đây, ngồi đi, em muốn uống gì?"
Cho dù Lâm Duyệt Vi không rõ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ lúc này của Trần Huyên và trước đây như hai người khác nhau khiến nàng không thể nghi ngờ muốn rớt hết nửa trái tim.
"Nước được rồi, cảm ơn!"
Lâm Duyệt Vi quan sát xung quanh, Trần Huyên đang đưa lưng về phía nàng liền quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi nói: "Ngồi trên sô pha đi, trên bàn trà là hợp đồng, em có thể xem trước."
"Cảm ơn Trần tỷ!"
Lâm Duyệt Vi tràn ngập biểu tình như vừa từ trên trời rơi xuống một cái bánh vào tay mình, có chút mừng thầm nhưng lại không dám biểu lộ quá trắng trợn dáng vẻ của người mới. Nàng ngồi trên sô pha, hai đầu gối khép lại, hai tay khẩn trương đặt trước người, trong lòng dồn dập bất an không dám chạm vào hợp đồng.
Trần Huyên đặt ly nước trước mặt nàng, còn mình lại đứng lên pha một ly cà phê, cười nói: "Không có gì đâu, nhìn đi, Dương đạo diễn rất hài lòng biểu hiện của em."
Lâm Duyệt Vi lúc này mới cẩn thận cầm hợp đồng.
《 Đô Thị Sương Mù 》cũng chính là bộ phim Lâm Duyệt Vi muốn diễn – là phim mới nhất cũng là phim truyền hình số một, điển hình của loại phim điều tra hình sự. Thể loại này vào cuối thập niên trước đến những năm đầu thập niên này ở Đại lục thập phần hút khách, từng tạo nên bao nhiêu sóng gió, những năm nay có chút xuống dốc nhưng đến hiện tại ngoại trừ Hongkong sẽ ngẫu nhiên sản xuất một hai phim tinh phẩm, còn trong nước trên cơ bản không có bộ điều tra hình sự nào xuất sắc.
Đạo diễn của《 Đô Thị Sương Mù 》là Dương Khiếu, người lần trước cùng một vị đạo diễn khác xem Lâm Duyệt Vi thử vai, vẫn luôn quay những bộ chính kịch theo phong cách phim truyền hình, đã từng quay một bộ phim lịch sử rất nổi tiếng đại giang năm bắc vào mười mấy năm trước, mấy năm nay bắt đầu xuống dốc, bị dân mạng trào phúng "hết thời". Dương Khiếu muốn nhờ bộ phim này mà đọ sức, đây là cơ hội cho các diễn viên thể hiện cũng như Dương Khiếu vì danh dự bản thân mà đánh một trận, vì vậy từ tuyển diễn viên đến chế tác đều qua tay ông ta, mọi việc đã tốt còn yêu cầu tốt hơn.
Bộ này có thể nổi hay không không thể nói trước được, có khá nhiều người không ôm hi vọng, thị trường hiện tại tương đối khó thu hồi vốn, lẫn lộn nhiều hạng người thật giả hay nóng lòng nổi danh. Có thể kiên trì theo đuổi quay một bộ phim chính kịch như vậy có rất ít người, có thể dốc lòng xem một bộ phim truyền hình lại càng ít hơn nữa. Có thể lần nữa tạo ra cơn sốt cho thể loại này là cần thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mặc kệ là thế nào, có vai diễn là tốt, Lâm Duyệt Vi còn chưa đến mức có thể kén cá chọn canh. Nàng hơn nữa cũng không phải loại người nóng lòng thành tài, nàng là hi vọng bản thân có thành tựu trên con đường này, thời gian nàng có là cả đời. Nàng thật hài lòng thành viên tổ chế tác bộ phim này, đối với vài diễn càng hợp ý hơn nữa, người mới có thể tìm được vai thích hợp cho mình cũng không dễ dàng.
Hợp đồng hoàn toàn không có điều khoản nào hà khắc, mà cho dù có Lâm Duyệt Vi cũng không ngại kí tên.
Không cần nói thêm lời vô nghĩa nào nữa Lâm Duyệt Vi cứ vậy sảng khoái kí tên lên hợp đồng. Ly cà phê trong tay Trần Huyên cũng đã thấy đáy, hai bàn tay giao nhau, nhìn Lâm Duyệt Vi một cái, đột nhiên nói: "Thái độ của tôi đối với em khoảng thời gian trước hi vọng em không để trong lòng."
Lâm Duyệt Vi mơ hồ nhìn lại.
Trần Huyên hơi cúi mắt, chẳng lẽ Lâm Duyệt Vi không phát hiện thái độ của mình trước đây là không thân thiện hay sao?
Lâm Duyệt Vi mê man chớp mắt một cái mới hiểu được ý tứ kia, vội vàng nói: "Em không có, người mới đều là như vậy, em hiểu."
"Ý tôi là, sau này chúng ta chính là cùng nhau làm việc, hi vọng trong lòng không có khúc mắc với nhau."
"Em chưa từng có." Lâm Duyệt Vi có chút gấp gáp phân trần, thập phần sợ Trần Huyên hiểu làm, Trần Huyên lâu rồi không tiếp nhận người mới, người mới cũng không từ tay cô lột xác thành đại minh tinh, đều do người đại diện khác "dưỡng thành" nên buồn cười nói: "Tôi không phải hồng thủy mãnh thú, không cần phải sợ như vậy, không tin có thể hỏi mấy đàn anh, đàn chị nha, ý tôi là những nghệ sĩ trên tay tôi so với em sớm hơn, bọn họ đều rất thân cận với tôi, ngẫu nhiên lá gan lớn hơn sẽ gọi tôi là mama."
Lâm Duyệt Vi tươi cười nhưng nhìn qua vẫn có chút gượng gạo.
Trần Huyên cũng không để trong lòng, suy cho cùng vẫn chưa thân thiết, không chừng sau này cũng như đám không lớn không nhỏ kia, muốn leo tới trên đầu mình ngồi. Haizzz, Trần Huyên nghĩ, vẫn là nên quý trọng thời khắc tiểu bạch thỏ này đi.
Trần Huyên đưa Lâm Duyệt Vi danh thiếp của đạo diễn Dương Khiếu, nói thời gian khởi quay cũng thể hiện lúc đó sẽ đích thân cùng Lâm Duyệt Vi đến đó. Lâm Duyệt Vi dù sao cũng là người mới, ngày đầu tiên đến phim trường không có người chiếu cố sẽ rụt rè.
Trần Huyên vẫn chưa có ý muốn nàng đi, ngay lúc Lâm Duyệt Vi suy đoán Trần Huyên còn đang muốn nói gì với mình thì gọi một cuộc điện thoại gọi trợ lý Vương Viên Viên vào.
Trần Huyên nói: "Mọi hoạt động của Phương Hiểu Hiểu đều bị hủy bỏ, có nhiều hợp đồng sớm đã bàn xong, chúng ta phải điều người khác qua thế, ngày mai có một sự kiện, em có rảnh không?"
Lâm Duyệt Vi không nghĩ từ chối, cũng không thể từ chối, lúc nói chuyện với Vương Viên Viên rõ ràng không có cơ hội gì để lựa chọn hai chữ "từ chối" này.
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Ở chỗ nào?"
Trần Huyên: "Thành phố S"
Lâm Duyệt Vi: "Được!"
Trần Huyên một bên nói với Vương Viên Viên: "Chờ lát nữa đặt 3 vé tối nay bay đi thành phố S."
Vương Viên Viên gật đầu, ghi chú lại trên notebook.
Lâm Duyệt Vi có chút thụ sủng nhược kinh hỏi: "Chị đi cùng em sao?"
Trần Huyên nhướng mày nói: "Đương nhiên, lần đầu tiên em tham gia hoạt động lần này, tôi không đi cùng, em biết phải làm cái gì sao?"
Lâm Duyệt Vi có biết, lúc《 Diễn viên thực tập 》cũng có tham gia qua, trước đó lần đầu quay quảng cáo cũng không thấy Trần Huyên quan tâm đến nàng như vậy.
Cuối cùng là vì điều gì? Thái độ của Trần Huyên thay đổi 180°.
Lần trước khi Lâm Duyệt Vi đến công ty, Trần Huyên đem hợp đồng đã chuẩn bị đưa cho nàng kí tên, xong thì rời đi, mọi thứ nghe đoàn phim phân phó. Còn bây giờ phảng phất như muốn nâng nàng lên thành chủ lực. Chẳng lẽ là do cạnh tranh với người đại diện Lưu bên cạnh đang tiến vào lúc gay cấn nên cuối cùng lấy mình làm bài cược.
Bất luận có phải hay không Lâm Duyệt Vi đều cảm thấy vui mừng.
Trần Huyên từ phía sau lấy ra một folder mới, bên trong là công việc từng chuẩn bị cho Phương Hiểu Hiểu bây giờ có thể đưa cho Lâm Duyệt Vi. Phương Hiểu Hiểu đang lên nên công việc vẫn luôn sắp xếp đến tận sáu tháng cuối năm sau, nhưng do tin đồn từ dân mạng truyền đi thêm việc bị đóng băng nên đại bộ phận đều chết hết, còn lại bị họ Lưu kế bên đoạt đi, cuối cùng những việc tương xứng với Lâm Duyệt Vi chỉ còn một chút, nhưng cũng đủ dùng cho một người mới như nàng.
Mở rộng thương hiệu, chụp ảnh tạp chí, tham dự sự kiện, còn có tham dự phỏng vấn cũng đủ làm Lâm Duyệt Vi bận tối mặt. Lâm Duyệt Vi lật từng tờ giấy trắng mực đen trên văn kiện, cơ hồ không thể tin được chuyện như vậy lại rớt xuống đầu mình. Thời điểm lúc vừa ra mắt, nàng cũng mơ tưởng đến những thứ này, sau đó hiện thực đánh vỡ ảo tưởng, nàng lại chậm rãi thong thả mà chuẩn bị, không nghĩ đến mơ đẹp thành thật, không, phải nói như Cố Nghiên Thu – cuối cùng đã bước được bước đầu tiên của hành trình vạn dặm, hơn nữa lại là bước đầu tiên cực kì tốt.
Lâm Duyệt Vi cùng Trần Huyên hàn huyên một buổi sáng, giữa trưa Trần Huyên mời nàng ăn cơm, Lâm Duyệt Vi lén gởi tin nhắn báo cho Cố Nghiên Thu tin tốt này
【 Hai Chữ Mộc: A A A A A vui vẻ mù chữ 】
【 Tây Cố: Chúc mừng, lần này đến lượt chị mời em ăn cơm đi, tối nay em muốn ăn gì? ở nhà ra ngoài ăn? 】
Cố Nghiên Thu suy nghĩ kĩ rồi, đêm nay cho dù thế nào cũng phải khui chai rượu