Tắm uyên ương sao? Có muốn to gan như vậy hay không?
Editor: Yan lão sư
Ai mới là trai thẳng?!?
Ba ngày nay Cố Nghiên Thu nghĩ đến cảnh này vô số lần, muốn chuẩn bị thứ này thứ kia, tạo không khí thích hợp thổ lộ tình cảm của bản thân. Chờ đến giây phút này trong đầu lại chỉ còn một ý nghĩ, không, phải nói là bản năng xúc động.
Thấy Lâm Duyệt Vi ngoan ngoãn nằm ngủ trên sô pha, Cố Nghiên Thu xung động trong nháy mắt, đó là người mình nghĩ đến đã lâu... thật trân quý.
Trái tim trong lòng ngực đập gần như muốn hỏng rồi, không chờ nổi một giây nào nữa, mất khống chế mà hôn xuống, bởi vì dùng quá sức nên thậm chí tiến luôn vào răng của Lâm Duyệt Vi mà liếm.
Lâm Duyệt Vi lần này nằm mơ đến tỉnh, bỗng nhiên mở mắt.
Lâm Duyệt Vi: "‼!"
Thật sự Cố Nghiên Thu! Không phải nằm mơ!
Lâm Duyệt Vi chống tay lên sô pha vừa định nhổm dậy lại bị Cố Nghiên Thu đè xuống, phải tựa vào lưng ghế. Lâm Duyệt Vi ngẩn ra trong tích tắc liền câu tay ra sau cổ Cố Nghiên Thu, hung hăng hôn trả.
Cả hai đều đang tỉnh táo mà hôn nhau, kĩ thuật trúc trắc hôn đến chóng mặt, thiếu chút nữa hít thở không thông mà chết.
Sắc mặt Lâm Duyệt Vi hơi đỏ, dùng sức đẩy Cố Nghiên Thu ra, thở hổn hển nói: "Không được, em muốn nghẹn chết rồi."
Cố Nghiên Thu để nàng hít đủ một ngụm không khí lại tiếp tục tiến công.
Lâm Duyệt Vi: "ngooo..."
Hớp không khí vừa rồi cũng không giúp duy trì được bao lâu, Lâm Duyệt Vi lại đẩy cô ra: "Để cho em nói!"
Cố Nghiên Thu đổi tay rồi đỡ lấy vai nàng, ngực vẫn dùng sức phập phòng thở rồi mới mở miệng nói: "Em nói đi."
Lâm Duyệt Vi kinh ngạc nhìn cô, trong đầu hiện ra một suy nghĩ
"Đừng nói vừa rồi chị nín thở nha?"
Cố Nghiên Thu "ừm" một tiếng, nhìn như rất bình tĩnh nhưng trong mắt có chút đắc ý mà nói: "Chị có tập qua nín thở."
Lâm Duyệt Vi thuận miệng hỏi: "Đang yên lành chị đi tập cái đó làm gì?"
Cố Nghiên Thu ánh mắt sáng ngời nhìn nàng trả lời: "Đại khái là vì hôm nay đi."
"..." Lâm Duyệt Vi có chút đỡ không nổi, con thú nhỏ trong lòng dường như đã thoát ra ngoài, nhẹ nhàng đâm vào vừa ngứa vừa tê.
Sắc mặt Cố Nghiên Thu ửng đỏ, không biết do thiếu dưỡng khí hay do lời nói dối kia có chút càn rỡ, môi giật nhẹ rồi nuốt một ngụm nước miếng.
Hai người trợn tròn mắt, mặt đối mặt trừng mắt nhìn đối phương trong chốc lát.
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng nói: "Em có chuyện muốn nói với chị."
"Em thích chị, chị biết!" Cố Nghiên Thu giành nói.
Lâm Duyệt Vi giận dữ nói: "Chị...." như thế nào còn đoạt thoại của mình?
Cả đời có khi chỉ tỏ tình một lần, thế mà lại bị cướp thoại là sao???
Cố Nghiên Thu không chờ cơn giận của nàng bốc lên đỉnh đầu, cắn nhẹ môi, tiếp theo nói một câu: "Chị cũng thích em, em có biết không?"
Lâm Duyệt Vi: "..."
Nếu không phải do bàn tay đang giữ lấy tay nàng của Cố Nghiên Thu đột nhiên mạnh hơn, Lâm Duyệt Vi còn nghĩ ràng nội tâm cô không hề có chút dao động.
Lâm Duyệt Vi cũng bình tĩnh như vậy mà đáp lại: "uhm, em biết!"
Không có!
Cố Nghiên Thu nhíu mày, cô cũng không biết vì sao lại muốn nhíu mày, dường như có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.
Lâm Duyệt Vi vừa bực vừa buồn cười, duỗi ngón tay búng nhẹ cằm cô: "Ngốc rồi sao? Định tỏ tình thật lãng mạn, lại bị chị làm thành không có chút nghi thức cảm động gì hết."
Cố Nghiên Thu nhăn mặt, một lúc lâu sau có chút ảo não nói: "Nếu không chúng ta làm lại lần nữa đi?"
Thật vất vả mới vượt qua được 3 ngày dằn vặt kia, vậy mà chỉ hai ba câu liền nói xong, bữa tối ánh nến không có, lãng mạn ríu rít không có, cầm lòng không được mà ôm hôn cũng không có – vừa nãy ôm hôn cùng lắm chỉ như đang gặm.
Lâm Duyệt Vi chớp mắt, dựa về phía sau một chút rồi nói: "Được, vậy chị làm trước đi."
Cố Nghiên Thu trầm mặc suy nghĩ, lâu thật lâu, quỳ một chân trước Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi bắt chéo chân nói: "Định cầu hôn em sao? Chúng ta đã kết hôn rồi, cái này không được."
Cố Nghiên Thu nói: "Chị đi chuẩn bị rượu đỏ, còn mở thêm nhạc nữa."
Lâm Duyệt Vi hỏi: "Chị có định nấu thêm bữa tối không? Chỉ có rượu vang thì thật đơn điệu nha."
"A" Cố Nghiên Thu lên tiếng rồi lại ngồi xuống: "Nấu cơm mất thời gian quá, thôi bỏ đi." Nói xong lại bất chấp ngồi xuống sô pha.
Ngay sau đó là tiếng cười, nghiêng đầu nhìn qua, đúng là tiếng cười của Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi mở rộng tay rồi vỗ lên chân mình, ám chỉ rõ ràng.
Hai bên tai Cố Nghiên Thu nóng lên, biết rõ vẫn cố hỏi: "Làm gì?"
Lâm Duyệt Vi nhếch miệng, nói: "Ngồi lên đi."
Cố Nghiên Thu phút chốc có chút khó xử.
Lâm Duyệt Vi thở dài một hơi giả vờ giận dỗi: "Còn nói thích em, có chút xíu yêu cầu cũng không làm được."
Cố Nghiên Thu từng bước từng bước nhích người qua rồi đứng trước mặt nàng thông báo một tiếng: "Chị ngồi nha?"
Lâm Duyệt Vi trong lòng cười muốn điên rồi nhưng mặt với đạm nhiên nói: "Ngồi đi!"
Cô hạ người xuống, Lâm Duyệt Vi cảm thấy trọng lượng có gì không đúng, tay hạ xuống giữ lại, thì ra Cố Nghiên Thu còn cách chân nàng ít nhất một bàn tay, nàng liền dùng sức lấy hai tay đè vai Cố Nghiên Thu xuống.
Cố Nghiên Thu bị đè có chút mất trọng tâm, bàn tay theo phản xạ lướt qua bả vai nàng, chụp được thành ghế, Lâm Duyệt Vi bất mãn kéo tay cô xuống đặt lên cổ mình.
Cả người Cố Nghiên Thu đều lúng túng, Lâm Duyệt Vi ôm chặt cô, khẽ quát: "Không được nhúc nhích!"
Cố Nghiên Thu không dám động, đành nhỏ giọng lý lẽ: "Chị không quen."
Lâm Duyệt Vi ôm vô cùng thuận tay, cơ thể mềm mại thơm dịu, hưởng thụ mà híp mắt cười: "Thế thì mau tập thành thói quen là được."
Cố Nghiên Thu cũng híp mắt hỏi: "Tại sao không phải là chị ôm em?"
Lâm Duyệt Vi ngửa mặt lên hôn một cái lên chóp mũi cô: "Bởi vị chị rất mềm, nhìn rất thích hợp để ôm."
Cố Nghiên Thu lại nói: "không thử làm sao biết?"
"Vậy thì thử!" Lâm Duyệt Vi đồng ý.
Hai đổi vị trí, Lâm Duyệt Vi ngồi trên đùi Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu ngồi trên sô pha vòng tay ôm nàng: "Sao hả?"
Lâm Duyệt Vi: "..." uhm, rất thoải mái.
Nhưng làm sao Lâm Duyệt Vi có thể nhận thua, một chân chống xuống đất muốn đứng dậy, nói: "Vẫn là để em ôm chị đi."
"Chị ôm em!" Vòng tay Cố Nghiên Thu thêm siết chặt eo nàng không buông.
"Chị... chị ôm em hay em ôm chị có khác gì đâu?" Lâm Duyệt Vi giãy giụa nhưng thất bại, cả giận nói.
"Không khác! Cho nên chị ôm em!"
"Chị nói thích em, tại sao việc này cũng không chiều em?" Lâm Duyệt Vi lại bê ra mấy câu cũ.
"Em cũng nói thích chị, lúc nãy chị đã thỏa mãn yêu cầu của em rồi, hiện tại có phải đến lượt em thỏa mãn chị không?" Cố Nghiên Thu đáp lễ đến nói có sách, mách có chứng, không thể phản bác.
Lâm Duyệt Vi so sức cũng không so lại cô, nhìn Cố Nghiên Thu trong chốc lát, buồn bực mà nghĩ: người này cùng với trong tưởng tượng có chút không giống nhau – Cố Nghiên Thu hẳn nên là tiểu khả ái được nào vỗ về trong lòng mình, thế nào lại thành bản thân nằm gọn trong lòng chị ấy, cuối cùng ai mới là tiểu khả ái đây?
Cuối cùng đành thỏa hiệp, Lâm Duyệt Vi đề nghị: "Vậy hai chúng ta tính giờ được chưa, chị ôm em bao lâu, em ôm chị bấy lâu, vừa nãy đến giờ chị ôm hết 2 phút rồi, bây giờ đến lượt em."
"Hiệp nghị này vừa nói xong nên phải tính từ bây giờ" Cố Nghiên Thu nói: "Lúc kí hợp đồng cũng không ai lại tính đã thời gian đã qua, nhiều nhất chỉ là lập tức có hiệu lực thôi."
Lâm Duyệt Vi: "..."
"Mười phút một vòng đi, hai phút ngắn quá!" Cố Nghiên Thu đưa tay xem đồng hồ rồi quyết định.
Thẳng thắn mà nói ngồi trên chân người khác không thoải mái bằng ngồi trên sô pha hay trên ghế, lực chịu không đều, gân mạch cũng bởi vậy mà phải chịu thêm áp lực từ từ phát tê, cả hai đều không thoải mái nên muốn đứng dậy hoạt động thả lỏng. Khi vừa mới lớn hơn một chút Lâm Duyệt Vi đã không thích bị ba mẹ ôm vào lòng, nếu không phải người kia là Cố Nghiên Thu, nàng một giây cũng không chịu nổi mà đòi xuống rồi.
Lâm Duyệt Vi chống đỡ nương theo vai của Cố Nghiên Thu, nhích tới nhích lui hơn nửa ngày mới tìm được tư thế tương đối thoải mái, thở ra một hơi, cứ vậy mà ngồi cao hơn Cố Nghiên Thu một khoảng, từ chỗ cao hơn nhìn xuống cô rồi nói: "Được rồi."
Nàng chính là có chút cố ý trong lời nói, hi vọng Cố Nghiên Thu biết khó mà lui, ngoan ngoãn để nàng ôm thật tốt, không cần cùng nhau tranh giành.
Nhưng Cố Nghiên Thu lại cùng giằng co, ngày càng nhích gần về phía lưng tựa của ghế, kéo xa khoảng cách giữa hai người để rút ngắn lại tầm mắt cao thấp kia.
Lâm Duyệt Vi cố ý làm khó nói: "Chị làm vậy em ngồi không được đó."
Cố Nghiên Thu liền nghiêng về phía trước, Lâm Duyệt Vi đột ngột không thể vạch lá tìm sâu* thêm nữa, Cố Nghiên Thu thuận thế một tay giữ mặt nàng để sát vào mình, môi dán môi, hơi thở sát vào nhau.
*Nguyên văn: 鸡蛋里挑骨头 : tìm xương trong trứng, kiếm chuyện bắt bẻ thêm
Thành thật mà tính, hai người suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa có nụ hôn đúng nghĩa.
Hay là lại hôn tiếp thôi?
Lâm Duyệt Vi nuốt nước miếng, nhớ lại cảnh trước đây từng thấy trên TV, thật cẩn thận ngậm lấy cánh môi của Cố Nghiên Thu, răng hơi cắn nhẹ ở môi dưới.
Cố Nghiên Thu thành thật phản ứng: "Có chút đau rồi."
Lâm Duyệt Vi hơi xấu hổ: "Vậy sao?
Cố Nghiên Thu lập tức sửa lại: "Cũng không có nữa rồi."
Lâm Duyệt Vi không tin, thử thêm lần nữa, lần này không cắn, chỉ dán vào chốc lát rồi nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi thăm dò vào bên trong. Rồi lại kéo ra trông chờ phản ứng từ Cố Nghiên Thu, chị ấy không có phản ứng, a, không có tức là phản hồi tốt nhất, lại tiếp tục cố gắng.
Vài lần lúc Cố Nghiên Thu đang ngủ say Lâm Duyệt Vi cũng từng tranh thủ hôn đến hoàn chỉnh, cho nên vẫn có chút tự tin với bản thân, còn không phải quen đường rồi sao? Ai lại còn chưa quen cho được? Chỉ là lúc đó Cố Nghiên Thu đang ngủ, bây giờ lại tỉnh táo, cô sẽ đáp lại nàng.
...
Đáp đến không tệ, lại còn thật nhiệt tình, mà cũng thật... lộn xộn, uhm... cũng có điểm ăn ý.
Người dò xét bên này, người do thám bên kia, bốn cánh môi dường như có chút hơi rộng nên tìm mãi vẫn không thấy của đối phương, đến khi tìm được rồi lại như đánh giặc,
...còn cái gì mà đẩy đưa qua lại ... đều không có!
...cái gì mà môi lưỡi triền miên ... cũng không có!
...cái gì mà thiên hôn ám địa muốn ngừng mà không ngừng được
TIỂU THUYẾT GẠT NGƯỜI!!!
Lâm Duyệt Vi thấy khát nước nên hỏi: "Chị có muốn uống chút nước không?"
Cố Nghiên Thu gật đầu.
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ vào cánh tay cô: "Vậy thả em xuống đi."
Cố Nghiên Thu buông tay ra, Lâm Duyệt Vi liền nhảy xuống vào nhà bếp rót hai ly nước đầy đem đến, Cố Nghiên Thu vừa định duỗi tay đón lấy thì Lâm Duyệt Vi uống một hớp nước lớn, phát ra hai tiếng không giống nhau cũng không giống ai "o ieng"
"..." Cố Nghiên Thu vậy mà lại nghe hiểu là 2 chữ: "mở miệng"
Cố Nghiên Thu mở miệng, Lâm Duyệt Vi khom lưng xuống mớm nước cho cô, một hớp rất nhỏ. Cố Nghiên Thu lấy nước trên bàn trà rót thêm vào ly nước rồi ngửa đầu uống sạch, so với Lâm Duyệt Vi cô còn khát hơn.
Lâm Duyệt Vi thả lại ly nước lên bàn, ngồi trên sô pha, mắt tràn ngập ý cười ngắm cô mà không nói lời nào.
Lúc đầu Cố Nghiên Thu còn không hiểu tại sao, đến khi vài phút trôi qua Lâm Duyệt Vi mới đột ngột "Aizz" một tiếng: "Hình như qua mười phút rồi? có khi đã mười lăm phút luôn."
Cố Nghiên Thu: "..." hóa ra là đợi lúc này
Lâm Duyệt Vi dựa theo hiệp nghị ban đầu nói: "trên hợp đồng không có viết sẽ ngưng tính thời gian, nên là đã qua mười phút, nhanh, đến đây nào."
Cố Nghiên Thu: "..."
Lâm Duyệt Vi cầu được ước thấy, tuy chỉ có mười phút nhưng hoàn toàn tận dụng triệt để, thỉnh thoảng không vuốt ve tay Cố Nghiên Thu thì sờ mặt, không thì ôm đến gắt gao, một giây cũng không lãng phí.
Lúc thả Cố Nghiên Thu xuống còn lưu luyến hỏi: "Chị tại sao không thích ngồi trên đùi em?"
"Vậy em tại sao không?"
"Em thích ôm chị."
"Thì chị cũng vậy."
Quẩn quanh một hồi vẫn là không thỏa hiệp ra được thêm gì mới.
Cố Nghiên Thu đưa tay nhìn đồng hồ một chút, nào có để ý hai người ở trên sô pha cái gì cũng không làm chỉ ôm ấp mà thôi hết một tiếng rồi. Âm thanh đói bụng từ dạ dày truyền đến, Cố Nghiên Thu tỉnh như ruồi lại hỏi: "Tối nay chị nên ăn gì?"
"Bữa tối dưới ánh nến đi?" Lâm Duyệt Vi nói: "Em cũng muốn ăn, phải chúc mừng một chút chứ."
"Được, ăn mừng cùng lúc hai việc." Cố Nghiên Thu lấy điện thoại ra nói: "Chị gọi điện thoại đặt chỗ trước."
Hai việc? Lâm Duyệt Vi ngẫm ngẫm một hồi mới nhớ ra, là chúc mừng việc nàng ba ngày trước kí được hợp đồng mới, việc còn lại là hôm nay bọn họ chính thức ở bên nhau.
Việc thứ hai nghe có phần quái quái, kết hôn cũng nửa năm, giờ mới đánh dấu yên đương.
Cố Nghiên Thu cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, hỏi: "Em có muốn tắm rửa rồi thay quần áo xong mới ra ngoài không?" trông thật phong trần mệt mỏi
Lâm Duyệt Vi từ trên xuống dưới nhìn lại bản thân: "Uhm"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị ở dưới lầu chờ em."
Lâm Duyệt Vi: "Được!" rồi nhấc chân lên lầu, lúc sắp quẹo vào phòng ngủ nghe giọng Cố Nghiên Thu đang gọi nhà hàng đặt chỗ - đây là giọng nói điển hình