Là bạn gái
Lâm Duyệt Vi từ trên giường bắn dậy: "Cái gì?!"
Nàng thiếu chút nữa tưởng mình bị mất trí nhớ, hay do nàng bận quá, quên mất phần ký ức này chăng.
Cố Nghiên Thu nói: "Em không mất trí nhớ, do chị vẫn chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào."
Lưu tiên sinh tra được quê quán của mẹ Cố Nghiên Thu - Thẩm Hoài Du ở Thôn Dương Thanh cách đây không lâu, vào khoảng thời gian khi Lâm Duyệt Vi đi tập huấn. Cố Nghiên Thu tới thành phố N gặp nàng, sau khi trở về ngày hôm sau liền nhận được điện thoại của Lưu tiên sinh.
Lưu tiên sinh đã quá quen với những vụ điều tra hiếm lạ cổ quái kiểu này, thời đại đã thay đổi, đối với việc điều tra về Thẩm Hoài Du anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lưu tiên sinh: "Tôi đã tra được, hơn nữa còn tìm được mấy người từng sống ở Thôn Dương Thanh vào thời điểm ấy, trong đó một người là thân thích của Thẩm gia, mong cô chọn thời gian tới đây, tôi sẽ kỹ càng tỉ mỉ nói với cô, trong điện thoại tôi chỉ có thể nói đơn giản."
Cố Nghiên Thu trầm mặc thật lâu, loại cảm giác bất an lại vây lấy mọi giác quan của, cô nói: "Anh gởi địa chỉ cho tôi, cuối tuần này tôi sẽ tới đó một chuyến."Cố Nghiên Thu không sợ gì, nhưng cô không thích trạng thái cái gì cũng không biết, cô lại không thể lập tức bay tới đó, nên đành phải kéo dài thời gian tìm ra chân tướng vài ngày.
"Cuối tuần?" Lâm Duyệt Vi nhớ lại, xem mấy ngày nay Cố Nghiên Thu nhắn cho nàng những gì, trong đầu nàng chỉ có diễn kịch nên nghĩ không ra được gì, bèn mở lịch sử trò chuyện ra xem, ngoài mấy tin nhắn đại loại như chào buổi sáng với chúc ngủ ngon ra, thì chỉ hỏi ăn cơm chưa, hoàn toàn không khác gì mọi hôm.
Lâm Duyệt Vi không cao hứng mà nói: "Chị đã biết rồi vì sao không nói với em?"
Cố Nghiên Thu: "Giống sự suy đoán của chị trước đó, nhưng đối với em mà nói có thể là một kết quả thật không thể tưởng tượng."
Lâm Duyệt Vi: "Cái gì kết quả không thể tưởng tượng? Chị thử nói em nghe một chút?"
Trải qua một tuần, Cố Nghiên Thu đã tiêu hóa đến không sai biệt lắm, bèn kể lại toàn bộ điều tra của Lưu tiên sinh cùng giả thiết lúc trước của cô với Lâm Duyệt Vi.
Cố Nghiên Thu nói: "Em còn nhớ rõ, ngày Cố Phi Tuyền tìm chị hợp tác, buổi tối trước khi chúng ta đi xem điện ảnh em từng buột miệng thốt ra câu nói kia không?"
"Nhớ rõ."
Lâm Duyệt Vi từng nói: Chị có từng nghĩ tới khả năng, mẹ chị lúc còn sinh thời biết tới sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân, hơn nữa giữa bọn họ còn có liên hệ.
Lâm Duyệt Vi híp mắt: "Cho nên những lời này......"
Cố Nghiên Thu nói: "Chị cảm thấy rất có lý, cho nên hôm đó sau khi trở về chị đã không ngủ cả đêm, lấy khả năng này làm tiền đề, suy luận ra liên tiếp nhiều kết quả. Chị chợt phát hiện một khi có tiền đề này, rất nhiều chuyện bỗng trở nên không còn phức tạp nữa, vì sao ba chị lại vội vã cưới Hạ Tùng Quân như vậy, có phải đây là di nguyện của mẹ chị hay không? Cố Phi Tuyền từng nói với chị, anh ta đã từng nhìn thấy ba chị giữa đêm khuya ôm di vật của mẹ mà rơi lệ. Chị không cho rằng ông yêu Hạ Tùng Quân, cho dù có áy náy, ba chị là một thương nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông danh lợi đều thành công, ông làm ra liên tiếp nhiều chuyện, như dứt bỏ thân phận chị là con gái ông, từ góc độ của những người bàng quan mà xem, thì thật ngu xuẩn. Chỉ có một giải thích duy nhất, đó chính là không cần thiết, không cần thiết phải tuyệt tình như vậy, tuyệt tình đến khiến người người lên án."
"Chị lần theo manh mối này, quay trở về suy nghĩ ban đầu, vậy mẹ chị vì sao lại muốn ông cưới Hạ Tùng Quân đây? Thứ nhất, ông ấy xác thật đã làm chuyện có lỗi với Hạ Tùng Quân; thứ hai, mẹ chị không yêu ba chị, không để bụng, hay do bà quá yêu ba chị, yêu đến không để bụng chuyện ông có người đàn bà khác bên ngoài, thậm chí để ông đền bù sai lầm năm xưa, sau khi bà chết có thể lập tức cưới người khác."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu hỏi nàng: "Em cảm thấy giữa hai loại giả thiết này loại nào có tính khả năng lớn hơn?"
Lâm Duyệt Vi không dám nói, nhưng trong lòng nàng đã có đáp án.
Giả thiết thứ nhất có khả năng hơn, dưới loại tình huống thứ hai, nếu thật sự yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thế này, trừ khi Thẩm Hoài Du là một thánh mẫu quên mình vì người, nếu bà thật là một thánh mẫu, vậy sao lúc còn sống không nhường lại địa vị Cố phu nhân cho Hạ Tùng Quân, mà phải đợi sau khi qua đời mới để lại di nguyện. Cố Hòa lập tức cưới người khác, cũng gián tiếp chứng minh di nguyện của Thẩm Hoài Du có bao nhiêu mãnh liệt.
Lâm Duyệt Vi không biết trên đời có còn loại người này hay không, dù sao nàng khẳng định không phải vậy. Nếu nàng biết Cố Nghiên Thu có tiểu tam bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ đánh cô một trận trước cho bỏ ghét, sau đó sẽ bắt cô "tịnh thân" rồi lăn đi càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời cô phải khốn khổ và thất vọng.
Cố Nghiên Thu rất bình tĩnh mà nói: "Chị cảm thấy khả năng đầu tiên, mẹ chị không yêu ba chị."
Lâm Duyệt Vi không tiện phát biểu ý kiến về chuyện nhà họ Cố, chỉ có thể nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng, cho Cố Nghiên Thu biết nàng còn đang nghe, để cô tiếp tục nói.
Cố Nghiên Thu nói: "Có ba chứng cứ chứng minh điều này, nhưng đều không được xác thực, suy đoán của chị chiếm đa số. Thứ nhất, chính là như chị vừa mới nói cùng em, mẹ chị rất có khả năng là người thúc đẩy ba chị cưới Hạ Tùng Quân; thứ hai, căn cứ theo những gì Cố Phi Tuyền từng nói, lúc còn là học sinh anh ta đã từng gặp mẹ chị, có khả năng rất lớn bà biết đến sự tồn tại của anh ta, đương nhiên cũng có khả năng bà đã sớm biết sự tồn tại của hai mẹ con Hạ Tùng Quân; thứ ba, ấn tượng của chị về mẹ trong nhiều năm qua, là một người rất...... Dùng lời hợp lý nhất chính là Phật, không phải thuận theo tự nhiên bởi vì những gì không chiếm được, mà do bà thật sự hoàn toàn không để bụng bất kỳ điều gì, một người sống trên đời có phải nên có hoặc nhiều hoặc ít tham vọng trần tục hay không, chị có, em cũng có."
Con ngựa thuần khiết đột nhiên không kịp phòng ngừa ở trong đầu Lâm Duyệt Vi cất vó, nàng thay đổi dáng ngồi, nghiêm chỉnh thần trí đang dao động.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng chị chưa từng thấy, chưa từng thấy bà bởi vì chuyện này chuyện kia mà kích động bao giờ, công ty của ba chị kiếm lời được thùng tiền đầu tiên, hay góp vốn thành công, chị thi đậu vào trường chuyên, trong mọi chuyện, dường chỉ mỗi mình ba chị cao hứng, còn mẹ chị...... Cũng không phải thờ ơ, bà cũng sẽ vui vẻ vì cả nhà, nhưng loại cảm giác ấy tựa như, ba với chị là người một nhà, còn bà thuộc về một nơi khác, ngay cả sự vui vẻ cũng cách xa nhau.
"Bà không có cuộc sống riêng tư, không có người nhà không có bạn bè, cũng không giống mẹ em ở bên ngoài có hội chị em để tâm sự, cùng trượng phu ân ái có thừa, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Ba chị mỗi lần muốn dẫn bà ra ngoài hẹn hò, chị từng nghe ông mời rất nhiều lần, nhưng thông thường mời mười lần bà mới đáp ứng một lần, em cảm thấy đây là yêu sao?
"Còn nữa, nếu nói một suy đoán chỉ do trùng hợp, nhưng nhiều sự trùng hợp đến vậy sẽ vẫn là trùng hợp sao? Ít nhất cũng có xác suất 70-80% kết luận đây là sự thật."
Trong đầu Lâm Duyệt Vi bỗng xuất hiện một vấn đề, đang nghĩ xem nàng có nên hỏi hay không, thì Cố Nghiên Thu đã đưa ra cùng một câu hỏi.
"Nếu người bà ấy yêu không phải ba chị, vậy thì rốt cuộc bà yêu ai?"
"Cũng có khả năng bà không yêu ai."
"Bà xác thật không yêu ai."
"Cái gì?" Lâm Duyệt Vi vì giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô mà giật mình, đó không phải mẹ cô sao? Sao lại đột nhiên trở nên vô lễ vậy.
"Người chết như đèn tắt, còn nói yêu hay không yêu, thật quá hư ảo, không phải sao?" Cố Nghiên Thu bổ sung.
"...... Phải." Lâm Duyệt Vi nghĩ, hẳn còn điều gì khác.
Chưa cho nàng thời gian tự hỏi ra kết quả, Cố Nghiên Thu lại nói: "Em còn nhớ bà ngoại chị không? Lần trước khi bà ngã xuống khỏi xe lăn."
"Nhớ rõ."
"Em còn nhớ lúc ấy chúng ta đang làm gì không?"
"Làm gì?"
"Em cố nhớ lại một chút."
Cố nhớ lại một chút.
Lâm Duyệt Vi nheo mắt. Lúc ấy Cố Nghiên Thu vào phòng trong tìm album ảnh, nàng phụ trách ở bên ngoài với Cao lão thái thái, sau đó Cố Nghiên Thu bước ra, nàng mới vừa đi qua chỗ Cố Nghiên Thu, còn chưa kịp nói hai câu, Cao lão thái thái đã té ngã ở cách đó không xa.
"Làm gì......" Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm, nghĩ đi nghĩ lại về đoạn ký ức ấy, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, "Chẳng lẽ bởi vì hai chúng ta?"
"Chị không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
"Vì sao?"
"Chị nghĩ, có phải bà đã tưởng tượng hai chúng ta thành người khác hay không, hoặc giả một màn này đã từng xuất hiện trước mắt bà, mà để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bà, tạo thành một bóng ma tâm lý." Cố Nghiên Thu nói, "Còn nữa, em từng nói khi bà ngoại ngã xuống, từng nói mấy chữ đứt quãng."
"Không, ở, không, ba. Mấy chữ này."
"Chữ duy nhất chúng ta có thể đại khái khẳng định chính là, chữ ba , hẳn chỉ ông ngoại đã qua đời, chử thứ ba không đoán được, nhưng nếu suy nghĩ theo hướng của hai chữ đầu, thì dễ hiểu hơn."
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhanh trí, bình tĩnh mà nói ra: "Không thể ở bên nhau."
"Giống những gì chị nghĩ."
"Trình Dũng ở huyện Cao Sơn từng nói, anh ta từng thấy mẹ chị tới tìm bà ngoại, nhưng bà ngoại đã đuổi mẹ chị đi, lúc ấy trên mặt mẹ còn nước mắt; chủ nhiệm Phương ở viện dưỡng lão cũng từng nói, cứ cách nửa năm lại tới thăm bà ngoại một lần, có lúc rất tốt, nhưng đại đa số thời gian đều sẽ khiến bà ngoại tức giận, lão thái thái động một chút thì sẽ ra tay, chị vẫn luôn không nghĩ ra phải có thâm cừu đại hận thế nào mới có thể khiến mẹ con trở mặt thành thù. Trong lòng một người phụ nữ, ai sẽ quan trọng nhất?"
"Chồng và con cái."
"Đúng vậy, chồng và con, ông ngoại chị đã qua đời, lại không biết qua đời như thế nào, Trình Dũng từng hỏi qua, nhưng bà ngoại đối với chuyện này giữ kín như bưng. Bà đối với cái chết của chồng giữ kín như bưng, về chuyện bà có con gái cũng ngậm miệng chưa từng đề cập tới, đây là vì lý do gì? Có một ngày con gái bỗng tới thăm, người mẹ lại nổi giận đùng đùng, thậm chí không chịu nhận con, trực tiếp đuổi ra khỏi nhà, em cảm thấy, đây lại vì lý do gì?"
"Cái chết của chồng có liên quan tới con gái?" Lâm Duyệt Vi nhíu mi. Ngoại trừ có thể lý giải như vậy, nàng nghĩ không ra bất kỳ liên hệ nào khác, hai người đều là chí thân chí ái, bỏ rơi bên nào cũng không đành lòng, nếu cả hai đều không nhận, vậy hoặc do chồng và con gái đứng chung một trận tuyến, làm gì đó khiến bà tức giận, hoặc do một người tổn thương người còn lại, hoặc có khả năng rất lớn một người là nguyên nhân dẫn tới cái chết của người kia. Nếu như trường hợp một, lão thái thái sẽ không lưu giữ di ảnh của ông ngoại Cố Nghiên Thu, ngày ngày cung phụng.
Cố Nghiên Thu không trả lời vấn đề này, đề ra một vấn đề khác: "Em cảm thấy chuyện gì sẽ khiến một người mẹ canh cánh trong lòng hơn suốt hai mươi năm không thể tiêu tan, tùy tiện hơi thổi gió lay cỏ đều sẽ khiến bà phản ứng rất lớn? Bà vì sao phải kiên quyết mà nói không thể ở bên nhau như vậy? Bà một thân một mình dọn đến huyện Cao Sơn khi đã ngoài năm mươi tuổi, vì sao lại muốn mạo hiểm lớn như vậy ở tuổi xế chiều mà rời xa quê hương, cuộc sống thất vọng sau đó của bà, rõ ràng nói lên rằng bà xa rời quê hương vì bị ép buộc."
Liên hệ tới những gì Cố Nghiên Thu nhắc tới lúc trước, Cao lão thái thái do nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện trước mắt, phản ứng mới lớn như vậy, cho nên......
Đồng tử Lâm Duyệt Vi bỗng chốc co lại.
Chẳng lẽ là......
Màn đối thoại với cô gái phục vụ viên ở quán lẩu huyện Cao Sơn cũng đồng thời khắc họa dưới mi mắt nàng.
- Tôi cũng có bạn gái, nhưng người nhà tôi không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.
- Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa đã hai năm rồi, bọn họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, nói cái gì nam với nữ mới là thiên kinh địa nghĩa, nữ cùng nữ chính là đại nghịch bất đạo, ảnh hưởng nhân luân, sau này xuống hoàng tuyền sẽ phải xin lỗi tổ tông.
Cố Nghiên Thu thở ra một hơi dài: "Điều này trước đó đều do chị suy đoán."
Lâm Duyệt Vi chờ cô nói tiếp.
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng những gì Lưu tiên sinh tra được lại nói với chị rằng, đây không còn là suy đoán nữa, mà là sự thật. Ngoại trừ việc điều tra mẹ con Hạ Tùng Quân không có tiến triển ra, những suy đoán trước đó đều là sự thật."
Vậy nên Cố Nghiên Thu đã tới thăm Thôn Dương Thanh năm ấy -- hiện tại đã