Ông cậu ba phảng phất như rơi vào trong hồi ức, nước trong cốc cũng nguội dần.
"Ông cậu ba?" Cố Nghiên Thu nhắc nhở.
"Ừm." Ông cậu ba buông cốc nước, lắc đầu nói, "Khi đó không có di động như bây giờ, sau khi ta về nhà mới phát hiện đại ca đại tẩu không có ở nhà, hỏi hàng xóm xem có từng gặp hai người không, bọn họ cũng nói không biết, ngược lại còn nói bóng nói gió muốn hỏi thăm ta về những gì xảy ra trong bữa tiệc hôm nay, ta cảm thấy rất phiền, sau đó thì không hỏi nữa.
"Cả một đêm ta không ngủ, trong lòng luôn cảm thấy bất an, dường như đã xảy ra chuyện gì. Ngày đầu tiên đại ca đại tẩu không về, ngày hôm sau cũng không thấy về, nhưng có một người ta không quen biết tới tìm, nói đại ca đại tẩu đã gặp tai nạn giao thông. Đại ca qua đời dù bác sĩ đã cố gắng cứu chữa, đại tẩu thì vẫn còn nằm trong bệnh viện.
"Ta tới bệnh viện, lãnh di thể của đại ca về, còn ký nhận khoảng tiền bồi thường sau vụ tai nạn, sau khi đại tẩu khỏe lại, ta đã đưa cho chị ấy toàn bộ số tiền, chị ấy về nhà ở không bao lâu thì lén lút rời khỏi Thôn Dương Thanh, không nói với bất kỳ ai, ta cũng không biết chị ấy đã dọn đi đâu."
Ông cậu ba thở dài: "Ta biết chị ấy vì sao phải đi, chồng không có, con gái cũng chẳng còn, trong thôn lại vì tò mò chút nhiệt náo mà có vô số lời đồn đại, đi rồi cũng tốt, đi tới một nơi không ai biết chị ấy, thì có thể bắt đầu lại từ đầu."
......
Lâm Duyệt Vi nghe xong thì trầm mặc thật lâu, trong lúc nhất thời nàng bỗng mất đi ngôn ngữ.
Cố Nghiên Thu nói: "Em còn nhớ vết seo trên đùi bà ngoại không?"
Lâm Duyệt Vi "Còn" một tiếng.
Cố Nghiên Thu nói: "Chính là do tai nạn năm ấy."
Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói: "Cho nên bà ngoại mới có thể hận mẹ chị như vậy, nếu không phải bởi vì mẹ chị, hết thảy mọi chuyện năm ấy sẽ không xảy ra."
Lâm Duyệt Vi không dám hé răng, đột nhiên nàng đặc biệt muốn ôm Cố Nghiên Thu vào lòng.
Lâm Duyệt Vi gửi lời mời trò chuyện video cho cô, Cố Nghiên Thu tiếp nhận, vẫn nụ cười hơi mỉm trên khuôn mặt cô mọi khi, chẳng ai hay trong lòng cô bộn bề suy tư thế nào.
"Không cần giả vờ trước mặt em." Lâm Duyệt Vi đơn giản mà trực tiếp nói.
Nụ cười trên môi Cố Nghiên Thu dần tắt, thở dài một hơi.
Lâm Duyệt Vi nói: "Xoa xoa đầu."
Cố Nghiên Thu nghiêng đầu, bày ra tư thế như được người vuốt ve.
Cô nói: "Chị muốn đi tìm em."
Lâm Duyệt Vi nhìn nhìn đồng hồ: "Khuya rồi, nhưng nếu chị thật sự rất muốn tới, thì em sẽ tới đón chị."
Cố Nghiên Thu cười cười, nói: "Được rồi, ngày mai chị còn phải đi làm."
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, thời gian vẫn sẽ chiếu qua tất cả.
Lâm Duyệt Vi cũng cười, nói: "Có ngày nghỉ em sẽ lập tức bay về gặp chị."
"Chị nghỉ phép bay qua vẫn tương đối đáng tin cậy hơn." Cố Nghiên Thu không lịch sự chút nào chỉ ra sự thật.
"Vậy tuần này chị bay tới đây đi?" Lâm Duyệt Vi nhướng mày.
"Tuần này thì không được, chị có chính sự."
"Chính sự gì?"
"Về Cố gia ăn cơm."
"Hỏi ba chị?"
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Lâm Duyệt Vi không có tính tình đùa nghịch, nàng và Cố Nghiên Thu có thể ở bên nhau thì cũng có thể cho nhau khoảng không gian riêng tư, cả hai đều là người đặc biệt độc lập, độc lập đến khiến người ngoài nhìn vào, sẽ cảm thấy hai người không giống một đôi tình nhân, nhưng cả hai đều rất thích mối quan hệ thế này.
Cố Nghiên Thu lặng yên một lát, lại nói: "Có một điểm đáng ngờ."
"Điểm đáng ngờ?"
"Ông cậu ba nói sau đó ông không gặp lại mẹ chị nữa, em tin sao?"
"Dựa theo những gì Trình Dũng và những gì gì chủ nhiệm Phương từng nói, mấy năm trước mẹ chị rốt cuộc đã tìm được nơi Cao lão thái thái chuyển nhà tới, chứng minh bà chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm lại ba mẹ. Vì vậy nên sau này, bà nhất định đã từng về Thôn Dương Thanh, cho dù lúc đó Thôn Dương Thanh đã bị san bằng, hay tất cả mọi người đã rời bỏ thôn, nhưng khi đó lượng lưu động của dân cư tương đối nhỏ, những hộ gia đình đông người hẳn vẫn sẽ ở lại thành trấn gần xung quanh, thời gian cũng chưa lâu lắm, ngay cả chị cũng tìm được ông cậu ba, bà muốn tìm được hẳn cũng không khó." Lâm Duyệt Vi nói. Chỗ ông cậu ba ở hiện tại cách không xa Thôn Dương Thanh trước đây, lái xe cũng chỉ hơn một giờ.
"Ngay từ đầu ông đã nói mẹ chị lạc đường biết quay lại, đi vào chính đạo, còn có chị. Cho dù chị rất giống mẹ, nhưng đi vào chính đạo, lạc đường biết quay lại phân lượng của mấy chữ này, chỉ đại tựa hồ lại khẳng định sự thật. Cho nên chị nghĩ......"
Trong màn hình, Lâm Duyệt Vi nhíu nhíu mày, với ánh mắt chắc chắn bật thốt lên: "Ông cậu ba chẳng những từng gặp qua mẹ chị, còn gặp qua ba chị."
Khóe môi Cố Nghiên Thu trong nháy mắt hiển hiện ý cười, giọng trầm thấp mà dễ nghe: "Em nói đúng."
Lâm Duyệt Vi không hiểu có chút ngượng ngùng, cúi đầu sờ lên mũi của mình.
Cố Nghiên Thu nói: "Cho nên chị muốn về hỏi ông ấy một chút, có một số việc vẫn phải kiểm chứng, hơn nữa trực giác nói cho chị biết chuyện này chỉ là bề nổi của tảng băng chìm."
Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút, cũng híp híp mắt theo.
Cố Nghiên Thu gập đốt ngón tay lên, gõ lên mặt bàn thành tiết tấu, nói: "Mẹ chị từng thích một cô gái, hơn nữa rất có thể giữa hai người bọn họ không chỉ nảy sinh tình yêu đơn thuần, với một lý do như vậy, đáng cho ông dốc sức, mất công mà che lấp sao?"
Cố Nghiên Thu cong môi nói: "Ở trong mắt ông ấy, chị là một người có năng lực chịu đựng tâm lý yếu đến vậy sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Chị cảm thấy còn vì gì nữa?"
"Chị không biết." Cố Nghiên Thu trầm ngâm nói, "Chị luôn cảm thấy còn có một bí mật lớn hơn nữa mà chị không biết, hẳn có liên quan tới chuyện xảy ra ba mươi năm về trước, chị đã nhờ Lưu tiên sinh tiếp tục điều tra, cho dù có phải đào ba thước đất, chị cũng phải tìm ra được chân tướng sự thật."
Lâm Duyệt Vi nhéo nhéo ấn đường, nói: "Đau đầu thay chị."
Chuyện nhà Cố Nghiên Thu phức tạp đến độ khiến não nàng sắp bị quá tải.
Cố Nghiên Thu nói: "Lần tới gặp chị sẽ giúp em xoa bóp."
"Chị xoa bóp cho chính mình trước đi, đừng khiến chính mình mệt mỏi đến hỏng." Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói.
"Sẽ không, sức khỏe chị rất tốt." Cố Nghiên Thu nói, "Em có phải học kịch bản không?"
Lâm Duyệt Vi ngồi khoanh chân trên giường, nhướng mày nói: "Chị đuổi em à?"
Cố Nghiên Thu cong cong mắt: "Không phải, là quan tâm công tác của em."
"Thế em phải học tập cho tốt~." Lâm Duyệt Vi cố ý kéo dài giọng điệu..
"Chị không nỡ cúp máy a~." Cố Nghiên Thu thở dài nói.
Lâm Duyệt Vi quỷ dị mà nhìn chằm chằm cô.
Cố Nghiên Thu cũng nhìn chính mình: "Em làm gì nhìn chị như vậy?"
Lâm Duyệt Vi chặc lưỡi một tiếng, nói: "Có phải gần đây chị lại tu tập mấy bảo điển nói lời âu yếm gì không, vì sao miệng lưỡi trở nên ngọt ngào như vậy?"
Cố Nghiên Thu nói: "Vậy em có muốn nếm thử không?"
Tim Lâm Duyệt Vi nhất thời đập lỡ một nhịp, rõ ràng là muốn cái mạng già của nàng, Cố Nghiên Thu khẳng định đã trộm học bù, nàng bèn lên mặt nói: "Đọc cái gì, mau thành thật khai báo, bằng không em sẽ giận."
Cố Nghiên Thu bật cười nói: "Thật không đọc gì mà."
"Chị thề đi!"
"Chị thề." Cố Nghiên Thu chỉ ngón tay lên trời, "Tuyệt đối không xem bảo điển nói lời âu yếm."
Lâm Duyệt Vi hồ nghi mà nói: "Vậy vì sao chị đột nhiên có thể nói chuyện như vậy?"
Cố Nghiên Thu: "Hả?"
Lâm Duyệt Vi: "Khai mau."
Cố Nghiên Thu nói: "Đại khái bởi vì nhớ em, cho nên không tự giác được mà muốn nói lời dễ nghe dỗ em vui vẻ."
Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy vì sao lúc chúng ta ở bên nhau chị không dỗ em vui vẻ."
Cố Nghiên Thu nói: "Nếu cứ nói lời dễ nghe, em không cảm thấy chị miệng lưỡi trơn tru sao?"
Lâm Duyệt Vi nói: "À không."
Cố Nghiên Thu nói: "Nhưng trong lòng em không phải vẫn nghĩ vậy à, bởi vì thiếu lời âu yếm nên mới trân quý, không thể lạm dụng, nếu không sẽ mất đi tính hiệu quả của nó."
Biểu tình cô nghiêm trang, Lâm Duyệt Vi lại lần nữa tin tưởng Cố Nghiên Thu đã biến tình yêu thành một môn học vấn nghiêm túc trong sự nghiệp kinh doanh, không thể nói thái độ cô như vậy không tốt, nhưng luôn mang lại cho Lâm Duyệt Vi một loại cảm xúc khắc chế được tính toán tỉ mỉ, tựa như ấn tượng khi Lâm Duyệt Vi mới gặp cô lần đầu, một cỗ người máy được lập trình tinh vi, cho dù điều này rất hợp với vẻ ngoài của cô.
Mấu chốt ở chỗ sách lược yêu đương cô dày công tính toán, nhưng vì sao lại muốn nói ra hết với nàng? Lâm Duyệt Vi cảm thấy rất khó hiểu.
Tâm tình phức tạp khiến Lâm Duyệt Vi quyết định tạm thời kết thúc đề tài này, ngón tay nàng đặt trên nút ngắt kết nối, lưu luyến mà nói: "Em phải tập kịch bản rồi."
"Đi đi."
Lâm Duyệt Vi đè xuống, sau hai tiếng tút tút thì videocall kết thúc.
Lâm Duyệt Vi nhặt kịch bản đang đặt ở bên cạnh, một hàng chữ vừa đập vào mắt, đã khiến nàng giống như nhập thiền định.
Sau khi Cố Nghiên Thu kết thúc trò chuyện, vừa cắm sạc di động, màn hình nhắc nhở bỗng sáng lên, Lâm Duyệt Vi gởi lời mời videocall lại xuất hiện lần nữa trên giao diện.
Cố Nghiên Thu: "???"
Cô ấn chuyển tiếp: "Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Duyệt Vi đầy mặt như muốn nói lại thôi.
Cố Nghiên Thu càng hoài nghi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mà em lại có biểu tình này?"
Lâm Duyệt Vi tạm dừng chừng ba giây, nói: "Chị vừa nói mẹ chị từng yêu một người phải không? Người ấy còn là nữ."
"Đúng vậy." Cố Nghiên Thu nhíu mày, đây là chuyện hai người đã nói ngay từ đầu, hơn nữa còn nhắc tới vài lần, sao Lâm Duyệt Vi lại đột nhiên hỏi như vậy, cô bèn hỏi, "Có phải em nghĩ được gì không?"
"Không có gì, em học." Lâm Duyệt Vi nhanh chóng cúp videocall.
Cố Nghiên Thu: "???"
Đây rõ ràng chính là có cái gì.
Cố Nghiên Thu click mở khung chat, gởi một đống dấu chấm hỏi, đánh chữ nói: 【 là chuyện không thể nói với chị? 】
【 Hai chữ Mộc: Chờ em kiểm chứng rồi sẽ nói với chị sau】
【 Tây Cố: Ừm, đừng quá nhọc lòng, buổi tối ngủ sớm một chút 】
【 Hai chữ Mộc: Ừm】
Ngồi ở trên giường Lâm Duyệt Vi quả thực tâm phiền ý loạn, một giây sau khi tắt videocall, nàng như điện quang hỏa thạch nghĩ tới một người, mẹ nàng, Nhiễm Thanh Thanh.
Nhiễm Thanh Thanh ở trong lòng Lâm Duyệt Vi đã sớm tạo thành mối nghi ngờ rất lớn, bà vì sao lại đối tốt với Cố Nghiên Thu, còn để bụng vì chuyện của Thẩm Hoài Du như vậy, bất quá chỉ là một người gặp qua vài lần mà thôi, vậy mà có thể khiến bà nhớ mãi tới tận bây giờ, hơn nữa mấy ngày nay Nhiễm Thanh Thanh mỗi lúc một khác thường hơn: Sau khi Thẩm Hoài Du qua đời bà thường xuyên phát ngốc đến không thể hiểu được, mất hồn mất vía; thái độ bà đối với ba nàng có biến hóa vi diệu, trong dĩ vãng bà rất trân trọng quà do ông tặng, nhưng đối với chiếc đồng hồ kia rõ ràng không chỉ coi khinh mà còn mất kiên nhẫn; cố chấp bắt nàng mua thêm bất động sản, còn nhất quyết phải viết tên nàng, tên ai khác cũng đều không chịu.
Đây tựa hồ đã tỏ rõ một sự thật: Trong lòng bà có tâm tư riêng, hay nên nói rõ ràng hơn là bà xuất quỹ.
Lâm Duyệt Vi là con gái, vốn dĩ không nên quản chuyện tư của ba mẹ, nhưng nếu đã suy đoán đến sự thật này, Lâm Duyệt Vi vẫn phải vì giữ gìn ổn định gia đình, mà lựa chọn cách ám chỉ với mẹ nàng, để bà không làm ra chuyện gì có lỗi với ông.
Không có cô gái nào nguyện ý nhìn thấy gia đình mình lâm vào tình trạng đổ vỡ.
Nhưng sau khi nghe thấy quá khứ về Thẩm Hoài Du, nàng bỗng giống như bị một bàn tay chỉ dẫn, không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này, hơn nữa còn tự nhiên mà kết nối mối quan hệ giữa hai người thành một.
Nếu người năm đó cùng Thẩm Hoài Du ở bên nhau chính là mẹ nàng, nhưng mẹ nàng lại gả cho ba nàng, Thẩm Hoài Du gả cho Cố Hòa, hai người đều kết hôn sinh con. Như vậy thì có thể giải thích những thái độ khác thường gần đây của bà, bà xem trọng Cố Nghiên Thu, có tình cảm khác với Thẩm Hoài Du; Thứ hai điều này có thể giải thích vì sao năm ấy Thẩm Hoài Du lại kiên định gả cho người, và vì lý do gì đó mà hai người chia tay.
Giả thiết chân tướng sự thật như vậy, thì mối quan hệ giữa nàng và Cố Nghiên Thu sẽ trở nên rất phức tạp, mẹ hai người đã từng yêu nhau, mà Thẩm Hoài Du cửa nát nhà tan còn gián tiếp bởi vì Nhiễm Thanh Thanh.
Như vậy xem như có thù oán sao?
Lâm Duyệt Vi tâm loạn như ma.
Lý trí nói cho nàng biết Cố Nghiên Thu không phải loại người như vậy, nhưng nếu đổi lại vị trí tự hỏi, hẳn ai cũng sẽ có khúc mắc giữa tình huống này, nếu Lâm Duyệt Vi là Cố Nghiên Thu, nhất định sẽ có tâm tình phức tạp trong một đoạn thời gian.
Nhưng vấn đề này không phải điểm mấu chốt nhất, mà điểm mấu chốt nhất chính là bên chỗ Nhiễm Thanh Thanh, Lâm Duyệt Vi không biết nên nhắc tới chuyện này với bà ra sao.
Buổi sáng hôm sau Vương Viên Viên vừa nhìn thấy Lâm Duyệt Vi đã hoảng sợ, kinh hô: "Đêm qua em làm gì vậy?"
Lâm Duyệt Vi thất thần mà nhét bữa sáng vào miệng nói: "Làm trộm."
Mắt nàng sưng như hai con tằm no đủ, thức một đêm mà hiển hiện rất rõ ràng, lúc trang điểm quầng thâm dưới mắt đen y như gấu trúc.
Vương Viên Viên biết nàng không muốn nói, thuận miệng bịa chuyện, khuyên nhủ: "Sau này đừng tùy tiện thức đêm, em như vậy rất dọa người."
"Em biết rồi." Tròng mắt Lâm Duyệt Vi toàn là tơ máu, chỉ căng hai mí mắt chớp chớp mà đã ứa lệ, nói, "Chờ lát nữa em ngủ bù trên xe."
"May mà Trần tổng không ở đây, nếu không chị ấy khẳng định sẽ giáo huấn em."
"Vậy em đành quỳ xuống xin lỗi."
"Cũng vì chị ấy không ở đây, nên em mới dám nói vậy." Vương Viên Viên vạch trần nàng, nói, "Mau uống sữa bò ăn trái cây, bổ sung Collagen một chút."
"Không cần bổ sung, mặt em đầy Collagen." Lâm Duyệt Vi dùng hai tay vỗ mặt chính mình, cười khanh khách nói.
Đang đắc ý, Khuất Tuyết Tùng bỗng từ chỗ cách đó không xa đi tới, sau lưng chỉ dẫn theo một trợ lý tùy thân, nghe tiếng cười thì ánh mắt lạnh băng bỗng nhìn về phía Lâm Duyệt Vi, khiến nụ cười trên môi Lâm Duyệt Vi đông cứng, những gì nàng vừa rồi khẳng định đã bị Khuất Tuyết Tùng nghe thấy.
Hai mươi hai tuổi, Lâm Duyệt Vi trên mặt tràn ngập Collagen, ở trước mặt Khuất Tuyết Tùng đã ba mươi tuổi, gương mặt xuống dốc sau nhiều năm, có thể nói là "Thất phu vô