Khuất Tuyết Tùng: "Em tin sao?"
Lâm Duyệt Vi theo bản năng từ bỏ giãy giụa: "......"
Nếu nàng nói Tôi tin, tin chị bị bệnh tâm thần, thì đối phương có thể đại phát từ bi buông tha nàng hay không?!
Khuất Tuyết Tùng cùng nàng nhìn nhau trong chốc lát, Lâm Duyệt Vi vẫn không nói gì, Khuất Tuyết Tùng buông nàng ra, xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh quen thuộc, phủi tay rời đi.
Vương Viên Viên vội vàng chạy lại, "Vi Vi, em không sao chứ?"
"Không có việc gì." Lâm Duyệt Vi nhìn theo bóng dáng Khuất Tuyết Tùng, lòng còn sợ hãi mà nói, "Thật không thể hiểu được."
"Chị ghi lại hết tất cả rồi, không sợ bọn họ giở trò." Vương Viên Viên chỉ chỉ di động trong tay, giúp nàng sửa lại cổ áo.
Lâm Duyệt Vi: "Em thật sự không hiểu, chị ta rốt cuộc muốn làm gì? Có phải em nên đi hỏi Trần tỷ một chút không."
Vương Viên Viên nói: "Muốn hỏi thì hỏi đi, nhưng Trần tỷ hẳn cũng không biết."
Lâm Duyệt Vi cũng nghĩ vậy, nàng lo sợ mà trở về ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bé của mình, kêu Vương Viên Viên tùy thời bảo hộ xung quanh nàng, Khuất Tuyết Tùng mà còn đến như thế lần nữa, nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được phải đánh trả.
Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám nắm cổ áo nàng như xách một con gà con đến vậy, nếu không phải đang ở trong giới thân bất do kỷ, Lâm Duyệt Vi đã sớm cho đối phương một quyền rồi.
Khuất Tuyết Tùng tản bộ rồi quay về phòng nghỉ riêng, trợ lý sau lưng nhắm mắt theo đuôi rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tuyết Tùng, hôm nay như vậy có phải hơi quá đáng không?"
"Quá đáng chỗ nào?"
"Tuy rằng người ta là người mới, nhưng dù sao cũng là người của giải trí Trái Cây, người đại diện Trần Huyên của cô ấy cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì, đều là người trong giới cả, nói không chừng ngày nào đó sẽ đụng phải nhau."
"Vậy à, tôi làm gì?" Khuất Tuyết Tùng ngồi vào ghế trang điểm, nhấc một chiếc lược lên từ bàn trang điểm, chải sơ lại mái tóc dài của mình bị gió bên ngoài thổi rối loạn, vui vẻ nói.
"Mình làm gì mà không biết sao?"
"Không biết a, cô thấy gì à?"
"Tôi thấy cái gì, hiện trường nhiều người như vậy đều thấy hết." Trợ lý bốc hỏa, nói, "Tôi còn thấy trợ lý Lâm Duyệt Vi dùng di động ghi lại toàn bộ quá trình, đến lúc đó mua người nói cô ở đoàn phim chơi đại bài, ức hiếp người mới --"
Khuất Tuyết Tùng dùng tay ra hiệu ngăn câu chuyện của người nọ lại, nghiêng đầu nhìn qua, trợ lý vừa thấy biểu tình của nàng đã tự động im miệng.
Khuất Tuyết Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nói đi, sao không nói tiếp?"
Trợ lý nhấp môi, không dám nói tiếp.
Khuất Tuyết Tùng làm bộ làm tịch mà thở dài, nhìn người bằng nửa con mắt, nói: "Phương Văn, có phải cô ỷ anh mình là người đại diện của tôi, nên cho rằng mình cũng có chút quyền hạn hay không?"
Trợ lý co rúm lại một chút: "...... Tôi không có."
"Vậy à?" Khuất Tuyết Tùng ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, "Tôi thấy cô cũng quản rất nhiều đấy, đừng nói là cô, cho dù anh cô có ở đây đi nữa, tôi thích làm gì thì làm, còn chưa tới phiên cô nhiều lời."
Trong mắt trợ lý bỗng hiện lên một tia tàn nhẫn, rũ mi xuống.
Khuất Tuyết Tùng rũ mắt nhìn móng tay vừa làm, nói: "Có phải lại tính quay đầu lại tìm anh cô cáo trạng a~? Nói tôi tùy ý làm bậy, không nghe công ty an bài, tôi khuyên cô không cần uổng phí sức lực ấy đâu."
Khuất Tuyết Tùng đứng lên, dùng lược chỉ vào bả vai người nọ, "Bây giờ tôi sẽ trực tiếp gọi cho anh cô, cô bị đuổi việc."
"Khuất Tuyết Tùng!" Trợ lý nâng mắt lên, không che dấu sự chán ghét trong mắt mình chút nào.
"Lộ nguyên hình rồi à?" Khuất Tuyết Tùng vẫn nở nụ cười không đau không ngứa, "Trước khi cô bị đuổi việc, nói cho cô nghe một đạo lý làm người, nhìn mình đừng nhìn đến quá cao, nhìn người khác cũng đừng nhìn đến quá thấp."
Trợ lý cả giận nói: "Cô bất quá chỉ là kẻ mà ai cũng có thể làm chồng --"
Khuất Tuyết Tùng ra tay như điện dùng lược cho cô nàng một cái tát.
Trợ lý ngốc ra, tận đến khi cơn đau rát trên mặt kéo tới.
Khuất Tuyết Tùng chưa cho cô nàng cơ hội nói chuyện, chỉ tay ra cửa: "Cút!"
Trợ lý nhìn nàng vài lần, ủy khuất mà bụm mặt đi ra ngoài.
Khuất Tuyết Tùng an vị chờ trong phòng hóa trang, vừa đọc kịch bản vừa chờ, ước chừng qua gần một giờ, di động của nàng mới vang lên, điện báo biểu hiện người đại diện Phương Lâm.
Khuất Tuyết Tùng nhận điện thoại, nhàn nhạt nói: "Phương Văn nói với anh hết rồi à?"
Phương Lâm: "Ừm."
Khuất Tuyết Tùng: "Vậy anh có gì muốn nói với tôi sao?"
Phương Lâm cười nói: "Không, chỉ xin em bớt giận, con nít không hiểu chuyện, có đôi khi không biết chừng mực."
Khuất Tuyết Tùng buông tay vuốt một góc của kịch bản, nhíu mày nói: "Tôi không thích có người cả ngày ở bên tai kêu vo ve như muỗi nhắc mãi một chuyện."
"Tôi biết tôi biết, tôi đã giáo huấn nó, để tôi phái người khác qua chỗ em."
"Làm phiền anh, anh Phương."
"Không phiền, em đóng phim đi, chú ý thân thể."
"Ừm."
"Tôi bận chút việc, tối nay lại gọi điện thoại cho em."
"Ừm."
Khuất Tuyết Tùng cúp điện thoại, ngã mình ra ghế dựa, nhắm mắt lại chợp mắt.
***
Vương Viên Viên dùng ngón tay chọc chọc bả vai Lâm Duyệt Vi, nói: "Em xem đó là ai?"
Lâm Duyệt Vi nhìn theo tầm mắt cô, "Đó không phải trợ lý của Khuất Tuyết Tùng sao? Sao không ở cạnh nghệ sĩ của mình?"
Phương Văn đi dạo quanh phim trường, thỉnh thoảng thì xem di động trong tay, biểu tình thoạt nhìn như vừa ăn phải chuyện ủy khuất nào đó. Vương Viên Viên nói: "Nhìn dáng vẻ như là vừa bị đuổi ra ngoài?"
"Em cũng thấy vậy." Lâm Duyệt Vi quay mặt, nói, "Mặc kệ đi, đâu có liên quan tới chúng ta. Này --"
Vương Viên Viên nói: "Chị qua đó hỏi thăm xíu."
Vương Viên Viên là trợ lý, Phương Văn cũng là trợ lý, tuy rằng nghệ sĩ của hai người có địa vị lớn nhỏ kém rất xa nhau, nhưng cho dù hai người thân nhau người khác cũng sẽ không chú ý.
Phương Văn liên tiếp gọi ba bốn cuộc điện thoại, nhưng anh họ Phương Lâm đều không chịu nhận, trong lúc cô đang phiền lòng, thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng một người: "Văn Văn tỷ, sao chị lại ra đây?"
Lâm Duyệt Vi xem xong tuồng kịch trước mặt, Vương Viên Viên cũng vừa lúc trở về.
Vương Viên Viên dán vào tai nàng hồi báo tin tức.
"Phương Văn không chỉ không có đầu óc, còn có tính hay nổi nóng, dẫn dụ một hồi là nói ra hết. Vừa rồi Khuất Tuyết Tùng không phải đối với em không được tốt sao, ở đây có không ít người đều thấy được, cô ấy đi khuyên hai câu, Khuất Tuyết Tùng bèn đuổi cổ ra ngoài, còn muốn kêu cô ấy cuốn gói."
Lâm Duyệt Vi tấm tắc một chút.
Nàng đột nhiên nhớ tới, hỏi: "Như vậy có được tính là chơi đại bài không?"
Vương Viên Viên trả lời: "Không tính, cùng lắm chỉ được tính tính tình không tốt thôi, Khuất Tuyết Tùng cũng không trút giận giữa phim trường, hơn nữa ai đúng ai sai còn chưa biết đâu."
Vương Viên Viên nói: "Đúng rồi, người đại diện của Khuất Tuyết Tùng, Phương Lâm là anh họ Phương Văn, cô ấy đang gọi điện thoại muốn cáo trạng với anh họ, em nói xem cô ấy có ngốc hay không ngốc, trừ khi Phương Lâm cũng không có đầu óc giống cô ấy, cho dù cô ấy cáo trạng hay nói trắng gì cũng được, nếu thật có bản lĩnh, đã có người anh họ lợi hại như thế thì không chỉ làm một trợ lý quèn, rõ ràng chỉ tùy tiện giao công tác cho cô ấy làm đại."
Khuất Tuyết Tùng cùng Phương Lâm là gì chứ, là đối tác, cả hai đều có giá trị lợi dụng vô cùng lớn, Khuất Tuyết Tùng nương theo sự sắp xếp của Phương Lâm một đường nổi danh, Phương Lâm cũng bởi vì tạo ra một hoa đán nổi tiếng như Khuất Tuyết Tùng mà giá trị con người tăng gấp bội, hai người hỗ trợ lẫn nhau, sao có thể bởi vì một kẻ hèn mọn như Phương Văn mà tổn thương hòa khí hai bên.
Lâm Duyệt Vi cười nhạo nói: "Nói không chừng Phương Lâm còn phải xin lỗi Khuất Tuyết Tùng, mong chị ta đừng nóng giận."
Vương Viên Viên nói: "Chính là đạo lý này."
Hai người thấy có người nhìn qua chỗ mình, bèn giảm âm lượng vốn dĩ từ cực nhỏ thành không còn nghe thấy gì. Nói đến cùng, những việc này cũng không liên quan tới Lâm Duyệt Vi, nàng chỉ có thể bổ sung thêm một ít ấn tượng về Khuất Tuyết Tùng -- Cái tôi lớn, càng không thể chọc vào người này.
Sau đó mấy ngày liền Lâm Duyệt Vi càng tránh càng xa Khuất Tuyết Tùng, sau khi nàng báo cáo chuyện này với Trần Huyên, Trần Huyên nghe nói Vương Viên Viên đã ghi lại video, bèn nói gởi video qua cho cô xem.
Lâm Duyệt Vi nhạy bén hỏi: "Video này có tác dụng gì sao?"
Trần Huyên nói: "Gởi qua trước đi, tạm thời chưa cần dùng tới, chuyện này em không phải lo lắng, em đóng phim cho đến nơi đến chốn là được rồi, tôi nghe đạo diễn nói em cũng rất nghiêm túc."
"Sao em dám không nghiêm túc." Lâm Duyệt Vi nói.
"Học hỏi thêm, mấy ngày nữa tôi tới gặp em." Trần Huyên nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói, "Tôi phải qua hải quan, có việc WeChat cho tôi."
"Ok."
"Bye."
"Bye."
Lâm Duyệt Vi đảo người ra sau, phần lưng chạm vào chăn đệm mềm mại, vớt di động trên đầu giường vừa đặt xuống, mới phát hiện hôm nay đã là thứ bảy. Đóng phim không có ngày nghỉ, nếu không phải cố ý xem, căn bản sẽ không chú ý tới chuyện này.
【 Hai chữ Mộc: Về Cố gia chưa? 】
Lâm Duyệt Vi đã gởi tin nhắn cho Cố Nghiên Thu, nhưng cô không lập tức trả lời.
【 Hai chữ Mộc: Xử lý xong nhắn tin cho em】 lại gởi thêm một tin, Lâm Duyệt Vi bèn vội làm chuyện của mình.
***
Buổi chiều ngày thứ bảy Cố Nghiên Thu tới Cố trạch, trong nhà chỉ có mình Cố Phi Tuyền, hơn nữa Cố Phi Tuyền còn nói Cố Hòa đã cùng Hạ Tùng Quân ra ngoài dạo phố.
Từ sau lần trước đạt thành hợp tác, mối quan hệ giữa Cố Nghiên Thu và Cố Phi Tuyền đã nảy sinh một chút biến hóa vi diệu, loại biến hóa này mắt thường khó mà phát hiện ra, nhưng về mặt tâm lý, cả hai người đều cảm giác có thứ gì đó trong lòng đang dần đổi thay.
Cố Phi Tuyền từ trên lầu bước xuống đứng bên sô pha, hỏi: "Cô về phòng hay ở phòng khách ngồi chờ?"
"Phòng khách đi, có thể gặp ngay."
"Vừa hay tôi cũng muốn gặp." Cố Phi Tuyền ngồi xuống trước, không để lộ vẻ anh cố ý muốn lưu lại, làm như vậy sẽ giống Cố Nghiên Thu học theo anh.
Cố Nghiên Thu hồ nghi mà liếc nhìn anh.
Cố Phi Tuyền làm bộ không phát hiện ra ánh mắt này, kêu dì giúp việc rót hai hai cốc nước mang lại đây.
Cố Phi Tuyền: "Muốn xem TV không?"
Nếu là trước đây, Cố Nghiên Thu có khả năng sẽ cho rằng Cố Phi Tuyền cố ý chèn ép cô, đánh phủ đầu cô, nhưng bây giờ, cô lại dùng một loại biểu tình một lời khó nói hết với Cố Phi Tuyền, không nói gì.
Cố Phi Tuyền phản ứng lại, ngượng ngùng mà im lặng.
Nơi này là chỗ Cố Nghiên Thu sống qua hơn hai mươi năm, Cố Phi Tuyền bất quá chỉ ở đây có mấy tháng thôi, mà đã tự nhiên như xem chính mình thành chủ nhân, tiềm di mặc hóa [1]thật sự đáng sợ.
[1] Tiềm di mặc hóa: Thay đổi một cách vô tri vô giác.
Hai người uống nước của chính mình, đối diện không nói gì trong chốc lát.
Dì giúp việc ở trong phòng bếp làm một ít điểm tâm, người hầu đều không ở vòng quanh phòng khách, Cố Nghiên Thu mở miệng hỏi Cố Phi Tuyền đang trầm mặc: "Chuyện lần trước tôi nhờ anh......"
Cố Phi Tuyền lắc lắc đầu.
Cố Nghiên Thu: "Anh chưa hỏi, hay có vấn đề gì?"
Lần trước Cố Nghiên Thu kêu Cố Phi Tuyền đi nghiệm chứng một chút, Thẩm Hoài Du đến tột cùng có biết sự tồn tại của Hạ Tùng Quân hay không, hơn nữa sau khi cùng Cố Hòa kết hôn còn từng liên hệ.
Cố Phi Tuyền: "Sau khi về nhà tôi đã cố nhớ lại mỗi ký ức từ nhỏ đến lớn một lần, xác thật không hề phát hiện bóng dáng khả nghi nào của mẹ cô. Tôi cũng từng hỏi mẹ tôi, nhưng mẹ tôi cô cũng biết rồi, oán hận của bà đối với mẹ cô chất chứa rất sâu, vừa nhắc tới tên mẹ cô, cảm xúc bà đã mất khống chế, nói không lựa lời mà chửi rủa, tôi cũng có nói bóng nói gió mà thử qua vài lần, mẹ tôi ngoại trừ phát giận ra, còn hỏi tôi có phải đã quên ăn tết phải về hai người, gia trưởng nhắc mãi, nghe nhiều thấy rất phiền, cô cũng biết mà."
Cố Nghiên Thu không biết, từ nhỏ cô đều không bị Thẩm Hoài Du nhắc nhở lần nào.
Cố Phi Tuyền: "Bà luôn thúc giục tôi tìm bạn gái, hôm tôi đi gặp cô bàn chuyện, vừa về nhà thay quần áo đã bị bà phát hiện, còn cho rằng tôi tìm được cô gái nào vừa ý rồi, một hai phải bắt tôi nắm chặt, aizz."
Cố Nghiên Thu trong một giây tìm được trọng điểm, nhíu mày nói: "Anh vì sao phải về nhà thay quần áo?"
Cố Phi Tuyền: "......"
Cố Phi Tuyền giải thích nói: "Ở công ty bị cà phê làm bẩn."
Cố Nghiên Thu gật đầu: "Àh."
Cố Phi Tuyền cường điệu một lần: "Tôi thật bị cà phê làm dơ áo sơ mi."
Cố Nghiên Thu kỳ quái mà nhìn anh: "Tôi nghe thấy mà." Vì sao phải lặp lại lần nữa?
Cố Phi Tuyền không hé răng, liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục uống nước.
Cố Nghiên Thu nghĩ: Không thể hiểu được.
Cô nói: "Có cơ hội, giúp tôi hỏi một chút đi."
"Tôi......" Cố Phi Tuyền suýt buột miệng thốt ra "Bằng vào cái gì kêu tôi giúp cô hỏi, lâu như thế rồi mà cô còn chưa chịu nói gì với tôi", lời đã vọt tới bên miệng, lại ma xui quỷ khiến mà nuốt trở vào, "Tôi sẽ tận lực."
Cố Nghiên Thu gật đầu một cái: "Làm phiền."
Cố Phi Tuyền thấp giọng nói câu: "Không cần khách khí."
Cố Nghiên Thu nghe vậy lại liếc nhìn anh một cái.
Cố Phi Tuyền ngồi ở đối diện cô chẳng những ngồi đến cả người không được tự nhiên, hơn nữa còn thỉnh thoảng bị cô nhìn qua với ánh mắt ấy làm anh tâm hoảng ý loạn, cảm giác như muốn nhìn ra thứ gì đó trên người anh, tuy rằng anh cũng không biết mình có gì có thể lộ ra.
Cố Phi Tuyền không thể nhịn được nữa mà đứng lên: "Tôi về phòng."
Cố Nghiên Thu: "Ừm, về đi."
Cố Phi Tuyền trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lên lầu.
Cố Nghiên Thu: "???"
Sao Lâm Duyệt Vi thích trừng cô, bây giờ đến ngay cả ông anh trai hờ cũng thích trừng cô.
Nói đến Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu bèn lấy di động từ trong túi ra giải khóa, nhìn ảnh tự sướng của Lâm Duyệt Vi được cô