Do đã bảo lưu việc học nên Lê Uyển Như đã chuyển từ công việc bán thời gian thành công việc toàn thời gian.
Do nhà hàng cô làm cũng là nhà hàng cao cấp nên lương cũng ổn định,
Giờ làm việc của cô bắt đầu từ lức bảy giờ sáng và kết thức lúc năm giờ chiều.
Hôm nay Uyển Như đang làm thì gặp lại cô bạn Thảo My hôm qua ở nhà hàng
"Ủa Như, Như còn làm ở đây hả?" Thảo My hỏi.
Uyển Như không trả lời cô, chuyện tâm vào công việc.
"Quý khách muốn dùng gì?"
"Cho mình một combo VIP nha!"
"Quý khách chờ một chút, thức ăn sẽ lên ngay!" Uyển Như định quay người trở vào.
"Ơ Như, mình nghe nói Như bảo lưu rồi hả?" Thảo My níu tay cô lại vội hỏi.
Cô nhíu mày thoát ra khỏi cái níu tay của Thảo My, cô gật đầu nhẹ rồi nói: "Đúng rồi!"
"Sao vậy? Như thiếu tiền hả?"
Mặt Uyển Như đen lại, cô thắc mắc nhìn dáng vẻ của cô hiện tại có thể nhìn ra đang thiếu tiền hay sao mà ai cũng biết vậy?
"Có chuyện gì không Thảo My? Có thì nói nhanh tôi còn phải làm việc".
Cô không thích bị lôi kéo như thế.
"À,...! Không phải, chỉ là nếu Như thiếu tiền thì mình có thể giới thiệu việc làm cho Như.
Vì chổ mình có người vừa nghỉ việc nên mình hơi cực một chút, nếu rủ được Như đi làm chung thì mình cũng bớt cực thôi à".
Thảo My vụng về giải thích.
Uyển Như nhìn dáng vẻ vụng về bây giờ của Thảo My lại nhớ đến cảnh lén lút từ quán bar đi ra của cô ta hôm qua thì lờ mờ hỏi.
"Thảo My làm việc ở quán bar à?"
Thảo My nghe vậy gương mặt liền trở nên xanh xao, khó khăn mà thừa nhận.
"Ừ, nhưng mà mình chỉ làm phục vụ thôi.
Vì mình cũng thiếu tiền học như Như vậy đó, tiền lường bồi bàn trong quán bar cũng cao hơn nên mình mới chịu khó mà làm thôi".
"Không phải My chơi cùng tụi Trà My hả? Tụi đó cũng là nhà giàu tại sao My lại thiếu tiền?"
"Nhà tụi nó giàu nhưng nhà mình thì không có, mình vô tình bị tụi nó kéo vào nhóm, mình muốn tách ra nhưng tụi nó không đồng ý.
Mình thiếu tiền học nên phải lén lút đi làm việc ở đó như hôm qua Như thấy rồi đó, nhưng mà mình có thể vừa làm vừa đóng tiền học phí luôn đó Như, không cần bảo lưu đâu, Như thử không?"
Nhìn vẻ mặt cũng rất chân thật của Thảo My, lòng Uyển Như cũng trở nên mơ hồ.
Cô lại chợt nhớ hôm qua chạm mặt gã điên Lâm Khang ở đó thì bừng tỉnh.
"Không, tôi không muốn chạm mặt với tên Lâm Khang hay bất cứ loại người nào như cậu ta cả".
Thảo My lắc đầu ngay lập tức.
"Không có đâu Như, Lâm Khang nếu đi thì cậu ta chỉ ở tầng VIP thôi, còn mình làm ở tầng thường, không chạm mặt những người như vậy, hơn nữa Như có thể làm bán thời gian vào buổi tối mà, tầm 4 tiếng thôi cũng được kha khá tiền rồi đó".
"Mục đích của cô nói với tôi những chuyện này là gì?" Uyển Như đánh thắng vào trọng tâm.
Thảo My nghe vậy cũng ấp úng một hồi lâu.
"Không giấu gì Như, giờ rủ được Như vào làm thì mình được tiền giới thiệu thôi, cũng khoảng 2 hoặc 3 triệu gì đó".
Thảo My cười ngô nghê hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đang che giấu điều gì.
Thảo My quyết định không nói thêm nữa, chỉ lấy một mảnh giấy có ghi số điện thoại của mình đưa cho Uyển Như.
"Số