Trần Kiến Thành sau khi bàn xong công việc định trở về, vừa bước ra hỏi phòng đập vào mắt anh là bóng hình thân quen không thể nhầm lẫn được.
Là cô gái tối hôm qua anh nâng trong lòng bàn tay, cô lúc này đang bị hai gã đàn ông giữ chặt lấy.
Vẻ mặt cô đầy ấm ức, vừa uất hận mà nhìn đến thanh niên trước mặt.
Nhìn thấy cô bị ức hiếp lòng anh khó chịu không thôi, anh chỉ tay hướng tên thiếu niên kia hỏi Chu Mạnh.
"Ông Mạnh, đó là con trai ông à?"
Chu Mạnh nhìn sang thấy thằng con trời đánh của mình mình vội gật đầu.
"Đúng rồi cậu Thành, kia là thằng con không ra gì của tôi".
Trần Kiến Thành chỉ tay về hướng Uyển Như, xoay mặt lại nhìn Chu Mạnh, sắc mặt anh đã khó coi đến mức khiến những người ở đó cũng cảm thấy sợ hãi.
"Còn kia là bạn gái của tôi".
Chu Mạnh nhìn theo hướng anh chỉ, ông thấy thằng con trai mình cho người bắt con gái người ta còn đang ức hiếp nữa.
Trùng hợp cô gái này lại là bạn gái của chủ tịch Trần Kiến Thành - người ông đang khổ sở cầu xin đâu tư.
Mặt ông như cắt hết máu, vội nhanh tiến về phía đó.
Càng đến gần càng nghe được những lời khó nghe mà Chu Lâm Khang nói.
Không khí toát ra khỏi người Trần Kiến Thành lúc này đã lạnh như Bắc cực.
Chứng kiến con trai mình bị cô gái nhỏ kia tát một cái ông lại thở phào, thà là bị tát.
Nếu thế lực của Trần Kiến Thành muốn gì con ông thì ông cũng không thể lên tiếng.
Thấy thằng con này đã phá hoại hết công việc của ông, ông liền tức tối mà đánh mắng nó.
Trần Kiến Thành dìu Uyển Như ra khỏi nơi đó, cô không còn sức lực mà dựa hẳn vào người anh, cô cứ khóc thút thít không muốn dừng.
Hai người chờ trước cửa thang máy không nói gì, Trần Kiến Thành chỉ lau nước mắt trên mặt cô rồi xoa đầu cô.
Cửa thang máy mở ra, Minh Kiên định đi ra thấy hai người Trần Kiến Thành và Uyển Như cũng giật mình.
"Như đi đâu vậy?" Minh Kiên hỏi.
"Mỹ Kim đâu?" Uyển Như không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Tôi để Kim nằm ngủ trong xe, khóa cửa xe cẩn thận rồi mới dám bỏ đi".
Uyển Như gật đầu, Minh Kiên nhìn cô nước mắt giàn giụa cũng không hỏi tiếp, để hai người vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, Uyển Như càng khóc lớn hơn, cô quay sang ôm cổ Trần Kiến Thành, ôm rất chặt, nghẹn ngào nói.
"Khi nãy, khi nãy em định đi ra, thì, thì có người bắt em lại, họ giữ em chặt quá em không cử động được".
Trần Kiến Thành vẫn như trước dùng một bàn tay to lớn đặt vào lưng cô, che đi vùng lưng đang lộ ra, tay còn lại thì ấn đầu cô dựa vào lòng ngực mình.
"Không sao, bây giờ tôi đi cùng em, không ai ức hiếp em được hết".
Trần Kiến Thành dùng giọng điệu nhỏ nhẹ