Sau lần đó, bệnh cũ của Lâm Nghiên lại nghiêm trọng hơn, cứ ho mãi, mà hễ bắt đầu ho là ho cả nửa ngày, thậm chí có khi ho ra máu nữa, đi bệnh viện khám thì bác sĩ nghiêm trọng cảnh cáo y không được cố ho như vậy sẽ tổn thương khí quản, còn nói một đống từ ngữ y học, nói chung là hiện trạng của y rất nguy hiểm, thân thể cũng rất tồi tệ, phải bảo dưỡng thật tốt.
Tất cả những chuyện này y chưa nói với bất cứ ai, chuyện ngày đó bị Lâm Nghiên giấu rất kỹ, không có người thứ 3 biết, Lâm Nghiên tưởng sự kiện kia coi như qua rồi.
Thế nhưng, khiến Lâm Nghiên không nghĩ tới là, Lý Thành Hạo vốn không dự định buông tha y.
Khi thấy những tấm ảnh đại diện cho tội ác kia thì Lâm Nghiên hoàn toàn sụp đổ.
“Lý Thành Hạo, rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Y cũng không giấu được sự yếu ớt của mình nữa, nức nở lên tiếng, đáy mắt ướt át một mảnh.
Ảnh chụp rơi lả tả ở trên sàn nhà, là bộ dạng của y lúc ở trong hẻm nhỏ đêm đó, hình ảnh rất dơ dáy, rất xấu xí, đè nặng lên trái tim kiệt quệ của y. Lý Thành Hạo nhìn nam nhân cực kỳ thống khổ, giọng nói không mang chút tình cảm nào, “Không muốn tôi đem những hình này cho a Dương và mẹ chú nhìn, thì chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.”
“Cậu muốn tôi làm như thế nào? Hả? Cậu muốn cái gì? Không phải tôi đều đã cho cậu tất cả rồi sao?! Cậu đều ném hết, không phải sao?” Lâm Nghiên khóc nức nở.
“Rất đơn giản, tôi đối với thân thể của chú còn có hứng thú, theo tôi lên giường, thẳng đến khi tôi chán ghét chú mới thôi.”
“Tại sao lại muốn ép tôi? Tại sao?” Lâm Nghiên không ngừng rơi lệ, tuyệt vọng nhìn người đàn ông lần lượt sát muối lên vết sẹo của mình hết lần này tới lần khác.
Y đã rất đau rồi, tại sao còn không chịu buông tha cho y? Tình cảm, hắn đã ném, giờ đây, ngay cả thân thể, hắn cũng muốn đẩy tàn đến chết mới bằng lòng bỏ qua hay sao?
Lý Thành Hạo hơi nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng chỉ nói, “Tôi biết mấy hôm trước chú muốn bán tiệm hòng một mình bỏ đi, đừng bao giờ làm chuyện giống vậy nữa, bằng không hậu quả tự gánh.”
Sau khi nói xong, Lý Thành Hạo cất bước chuẩn bị rời đi.
“Lý Thành Hạo, tôi hận cậu.” Lâm Nghiên khàn khàn nói.
Thân hình đối phương khựng lại một chút, sau đó cười lạnh nói, “Chú vẫn nên quản cho tốt chính mình đi, dưỡng thân thể tốt chút, tôi cũng không muốn cùng một người như sắp chết ở trên giường.”
Lâm Nghiên ngồi dưới đất như mất hồn, nước mắt đã không thể chảy thêm nữa, lòng bàn tay là một mảnh thủy tinh lạnh lẽo, có chút ấm áp, chính là những mảnh vỡ của tách trà vừa mới bị ngã vỡ, vì Lâm Nghiên nắm chặt mà lòng bàn tay máu me bê bết. Lâm Nghiên nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên, bất ngờ rạch lên cánh tay một vết, máu chảy đầm đìa.
Lâm Nghiên không có dừng lại, dù sao cũng sẽ tiếp tục, thẳng đến cả cánh tay đều chảy máu đầm đìa, Lâm Nghiên che mặt thấp cười ra tiếng, “Một chút… cũng không đau.”
…
Ánh nắng chiếu sáng, lại một ngày mới bắt đầu.
“Ba, ba đang làm gì vậy?”
Cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra, Lâm Dương nhảy vào trong phòng, tò mò nhìn động tác trong tay Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên kéo hắn qua, cười nói, “Sao lại lỗ mãng như vậy, cẩn thận té ngã.”
“Nào có dễ dàng như vậy a.” Lâm Dương hừ nhẹ hai tiếng, sau lại hỏi, “Ai, này gấp chính là… hạc giấy?”
“Đúng vậy, dù sao cũng buồn chán, nên cùng tiểu Mỹ học.” Lâm Dương thả con hạc giấy màu xanh trong tay xuống, để cho nó đứng yên trên bàn gỗ màu rám nắng, ánh dương quang lưu lại một hình bóng tuyệt đẹp dưới thân nó.
“Tay của ba thật đúng là có kỹ xảo a, nấu ăn quét tước cái gì cũng làm được, còn kinh doanh tiệm thức ăn nhanh tốt đến như vậy.”
“Ha ha, sao bây giờ con hay nói mấy lời ngon ngọt này nha.”
“Nào có, con nói là sự thật mà.” Lâm Dương trừng mắt lên, cả giận.
“Được được được, là nói thật, nói thật.” Lâm Nghiên dỗ dành xong sau, còn giả bộ lơ đãng nhắc, “Đúng rồi, a Dương, các con dự định khi nào xuất ngoại?”
“Ba còn không biết sao?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Cái gì?” Lâm Nghiên có loại dự cảm xấu.
“Thành Hạo sợ con không quen với cuộc sống ở nước ngoài, nên đã mời bác sĩ tới trị bệnh cho con, như vậy con có thể cùng ba và bà nội, không cần đi nữa, bài vở cũng có thể tiếp tục hoàn thành.”
“Cái… gì…?”
Một tia hy vọng cuối cùng nơi đáy lòng Lâm Nghiên cũng tan vỡ, y nhìn Lâm Dương cười nói không ngừng, trong lòng đột nhiên dâng lên bi thương, y nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Lâm Dương, nói, “A Dương, nói với ba, con rất yêu… Lý Thành Hạo đi?”
Trên mặt Lâm Dương ửng hồng, “Sao ba lại hỏi cái này?”
“Yêu không?”
Lâm Dương rũ mắt xuống suy nghĩ rồi nói, “Thành Hạo, từ khi con nhập học tới nay anh ấy vẫn luôn đối với con rất tốt, giống như một người anh săn sóc, sau lại, Thành Hạo thổ lộ với con, lúc đó tuy rằng rất hoang mang, nhưng cũng rất hạnh phúc, chỉ là vì thể diện nên vẫn không đáp ứng anh ấy, mà tên ngu này lại còn rất cố gắng theo đuổi con…”
Lâm Dương từ tốn nói rất nhiều những hồi ức vui vẻ khi bọn họ ở bên nhau, có cả sự dịu dàng của Thành Hạo khi hắn cáu kỉnh, còn có ước định giữa hai người họ, Lâm Nghiên vẫn cười, nụ cười miễn cưỡng ban đầu chẳng biết