Lâm Dương lại một lần nữa trở về trường học, để tiện cho việc điều trị, lần này hắn không có trọ ở trường, Lâm mẫu đợt này cũng chưa từng quay về nông thôn, nói muốn ở thành phố chăm sóc a Dương, dù sao hắn cũng bị bệnh, Lâm Dương đối với việc này đương nhiên là rất vui vẻ, Lâm Nghiên chỉ cười cười không phản ứng, Lý Thành Hạo vẫn là ba hai ngày chạy tới đây, hảo cảm của Lâm mẫu đối với hắn ngày càng tăng lên gấp bội.
Thân thể Lâm Nghiên không tốt, tuy rằng Lâm mẫu mấy người không biết bệnh tình của y, nhưng từ một vài biểu hiện trong sinh hoạt hàng ngày vẫn phát hiện ra tình hình của y, điều này cũng làm cho Lâm Nghiên hưởng thụ thân tình mà rất nhiều năm chưa từng thấy qua. Lý Thành Hạo mỗi lần qua đều mang thuốc Đông y, thuốc bổ các loại, bảo Lâm mẫu nấu cho Lâm Nghiên uống, mà hết thảy những thứ này, đều bị Lâm Nghiên tự giác cho rằng Lý Thành Hạo không muốn cùng một người sắp chết ở trên giường, thậm chí các nhân viên ở tiệm đều không cho Lâm Nghiên vào cửa, lý do là bây giờ y nên nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Điều này làm cho tâm lý khô kiệt của Lâm Nghiên cảm nhận được một tia ấm áp.
Lâm Nghiên không muốn chết trước khi bước vào tuổi 40, bởi vậy y vẫn sẽ uống hết đống thuốc bổ này, đúng là uống xong sau, thân thể đã đỡ lên chút, nhưng Lâm Nghiên không thích cả ngày rãnh rỗi ở nhà không làm gì, nên chỉ nghỉ ba ngày liền quay về tiệm hỗ trợ.
Theo cách nói của Lâm mẫu, Lâm Nghiên chính là trời sinh mệnh lao lực.
Ban ngày mệt nhọc hơn nữa buổi tối còn phải làm chuyện kia, dần dần Lâm Nghiên cảm thấy có chút chịu không nổi, đóng cửa tiệm, vốn cho rằng nhất định người nọ sẽ xuất hiện, lại chậm chạp không có tới, đại khái là buổi tối có chuyện gì nên không tới đi? Trong lòng thở phào may mắn.
Đi qua một ngã rẽ, Lâm Nghiên lại bị người tới chặn lối đi, một bó hoa hồng đỏ dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng mê hoặc đưa tới trước mặt Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên buồn cười nhìn Trần Tử Long vẻ mặt trịnh trọng, “Cậu làm cái gì vậy?”
“A Nghiên, tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, lần trước hoa hồng dùng để theo đuổi anh, anh cũng không có nhận, lúc này không thể cự tuyệt, coi như… tặng cho bạn bè là được rồi.”
“Bạn bè có chuyện tặng hoa hồng sao?” Bất đắc dĩ thở dài, Lâm Nghiên không có nhận lấy, tuy y không biết thái độ của Trần Tử Long đối với y đến tột cùng là cái gì, thế nhưng y sẽ không cho hắn bất kỳ một tia hy vọng nào.
Trần Tử Long vẫn như cũ cười, nhưng cũng không giấu được thất lạc, “A Nghiên, thực sự không thể tiếp thu sao?”
“Như cậu nói, chúng ta chỉ là bạn bè mà thôi.”
Trần Tử Long không có nói thêm nữa, ném hoa hồng vào thùng rác ven đường, nói.
“Thế nào? đêm nay có rảnh không? Tôi mời anh đi ăn bữa cơm.”
Lâm Nghiên nhìn bó hoa hồng, suy nghĩ một chút, liền đồng ý.
So với các nhà hàng phương tây sang trọng và đẹp đẽ, nhà hàng Trung Hoa náo nhiệt và ấm cúng hơn, mang Lâm Nghiên đi tới bàn đã sớm đặt trước, Trần Tử Long nói, “Tôi nghĩ theo khẩu vị của anh, cơm Trung so với cơm Tây càng hợp với anh hơn.”
Lâm Nghiên cười cười, đồ ăn rất nhanh đã được đem lên, có lẽ hắn biết hiện tại dạ dày Lâm Nghiên không tốt, nên chọn món ăn đều tương đối nhẹ, hai người vừa trò chuyện vừa ăn, bầu không khí thì lại rất hòa hợp, có lẽ sợ ảnh hưởng dạ dày Lâm Nghiên, hai người đều không uống rượu, chỉ gọi một bầu trà thơm rồi nhấm nháp.
“A Nghiên, chuyện tôi kể lần trước, còn nhớ không?”
Lâm Nghiên biết hắn chỉ cái gì, “Khắc sâu ấn tượng.”
Trần Tử Long lau miệng, “Như vậy anh nói xem, có người nào vì một chuyện gì đó mà từ bỏ kế hoạch của mình không?”
Lâm Nghiên theo tư duy suy nghĩ một chút, tiện đà cười, “Chẳng lẽ như mấy cái loại tiểu thuyết thô tục kia, vì tình yêu gì đó?”
Trần Tử Long hơi bỡn cợt nháy mắt mấy cái, “Nếu như tôi nói đúng thì sao?”
Lâm Nghiên không nói lời nào, chỉ là trên mặt rõ ràng viết ba chữ ‘Tôi không tin’.
“Có một số việc, không phải là không muốn làm cũng sẽ không làm, anh đoán không sai, tình yêu và vân vân có thể có, thế nhưng chúng không thể nào là toàn bộ mạng sống của con người.”
Lâm Nghiên cảm thấy Trần Tử Long nói lời này là muốn mơ hồ biểu đạt cái gì đó.
“A Nghiên, tôi thích anh.”
Trần Tử Long nói thật đột nhiên, khiến Lâm Nghiên không kịp đề phòng, chấn kinh mấy giây sau, Lâm Nghiên mới phản ứng lại được, nhưng Trần Tử Long lại như chưa từng nói gì, không có chờ câu trả lời của y, đưa qua áo khoác lịch lãm nói, “No rồi thì chúng ta đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”
Lâm Nghiên mân môi, cuối cùng vẫn không nói gì, theo người đi ra ngoài.
Gió đêm thật lạnh, mới từ nhà hàng Trung Hoa tràn đầy nhiệt khí đi ra, Lâm Nghiên rùng mình một cái, một chiếc áo khoác khoác ở trên người của y, Trần Tử Long mỉm cười nói, “Gần đây khí trời vẫn còn có chút lạnh, khoác vào đi.”
“Cậu không lạnh sao?” Lâm Nghiên hoài nghi liếc nhìn đối phương chỉ có áo sơmi đơn bạc.
“Khi bé tôi từng ở đông bắc một thời gian, nên không sợ lạnh.”
Giai điệu quen thuộc vang lên, Lâm Nghiên lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thoáng qua, liền để lại chỗ cũ, “Chúng ta đi thôi.”
Chờ đến cửa nhà thì điện thoại vẫn còn đang vang, cứ như muốn tỏ rõ sự chấp nhất của chủ nhân cú điện thoại này, Trần Tử Long cười nhận lại áo của mình, “Không cần tiếp cũng không sao chứ?”
“Không sao.”
Lời tuy nói là vậy, vừa vào cửa sau, Lâm Nghiên vẫn nhấn nút trả lời.
“Sao bây giờ chú mới nghe điện thoại?” Đầu kia Lý Thành Hạo nhịn không được nói.
Lâm Nghiên nhắm mắt, xem ra đêm nay vẫn chạy không thoát, không nói nhảm nhiều, y hỏi thẳng: “Ở đâu?”
Lý Thành Hạo biết ý tứ của y, yên lặng hai giây sau, nói ra một cái tên khách sạn, Lâm mẫu nghe thấy động tĩnh từ bên trong đi ra.
“Lâm Nghiên a, ăn cơm chưa? Sao lại còn đứng ở đây mà không vào?”
Lâm Nghiên cúp điện thoại, mỉm cười nói, “Mẹ, buổi tối con có chút việc, sẽ không trở về.”
“Sao gần đây cứ muốn đi ra ngoài vậy a, thật là.. a Dương trước đó cũng đi ra ngoài rồi, không biết là làm gì, giờ ngay cả con cũng muốn đi ra ngoài, chỉ lưu lại bà lão này một mình ở nhà a?” Lâm mẫu nói liên miên, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, Lâm Nghiên cũng không khỏi có chút hổ thẹn, Lâm Dương ban ngày có lớp, mà y lại luôn bận rộn, lưu lại một mình bà ở nhà, cũng