Sau khi về đến nhà, dưới sự cưỡng ép của Lý Thành Hạo, Lâm Nghiên đi tắm nước nóng, nói cái gì là không tắm sẽ có thể bị cảm này kia. Lúc đi ra, Lý Thành Hạo đang ở trong phòng bếp bận tới bận lui, thấy hắn nhếch miệng cười, bưng tô mì đặt xuống bàn nói: “Chú Lâm, mau tới nếm thử tay nghề của cháu đi.”
Lâm Nghiên cười đi tới, một tô mì nước lèo trong veo thêm mấy cọng cải trắng cùng một quả trứng gà, nhìn mùi vị rất ngon, đương nhiên, có lẽ chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
“Thành Hạo, làm phiền cậu rồi.”
“Chậc, chú Lâm lại khách khí nữa rồi, xem ra sự cố gắng của cháu còn chưa đủ a.” Lý Thành Hạo giả vờ áo não nói.
Lâm Nghiên liếc mắt trừng hắn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười, gắp một miếng mì bỏ vào miệng, lại húp một muỗng nước lèo, ừm, có hơi… ngọt, xem ra là nhìn đường ra muối rồi đây, bất quá Lâm Nghiên cũng không có nói ra, trái lại khen: “Ừm, mùi vị không tệ.”
“Thật sao?!!” lấy được sự khẳng định của Lâm Nghiên, mắt Lý Thành Hạo sáng lên chạy vào trong bếp bưng thêm một tô mì khác đi ra, không chút nghĩ ngợi liền dùng đũa gắp lên một ngụm lớn cho vào miệng, không quá ba giây liền ói ra.
“Phi phi phi phi, chú Lâm.” Lý Thành Hạo phun mì ra ngẩng đầu liền thấy biểu tình buồn cười của Lâm Nghiên, nhất thời hiểu rõ nói: “Chú cố ý?!”
Lâm Nghiên liền vội vàng xua tay nói: “Không có không có, tôi thực sự cảm thấy mùi vị cũng được, chẳng qua hơi nặng chút thôi.”
Nói xong còn há to miệng ăn mấy đũa để tăng sức thuyết phục, Lý Thành Hạo giận dỗi ngồi trở lại trên ghế.
“Được rồi được rồi, chú Lâm, chú đừng ăn nữa, cháu biết trù nghệ của cháu không thể cứu được.”
Nhắc tới cũng kỳ quái, Lý Thành Hạo tên này từ trong ra ngoài đều là một dạng người đàn ông ưu tú, cái gì cũng có thể học rất nhanh, nhưng chỉ có ở phương diện nấu ăn này là như thế nào cũng không thể tiến bộ. Cũng không phải Lâm Nghiên chưa từng dạy cho Lý Thành Hạo, nhưng vừa mới dạy hôm nay xong thì hôm sau liền không phân biệt được, thế mà hết lần này tới lần khác Lý Thành Hạo lại cực kỳ thích nấu ăn.
Lâm Nghiên chỉ có thể thở dài, người này thật không phải cái gì cũng có thể làm được a.
“Con trai không biết nấu ăn thì có gì lạ.” Lâm Nghiên an ủi.
“Cũng không thể nói như vậy a.” Lý Thành Hạo thu lại nụ cười, ánh mắt có chút u sầu, Lâm Nghiên nhìn hắn như vậy thì đáy lòng chẳng biết sao lại rất không thoải mái.
Không biết nên nói cái gì, Lâm Nghiên không thể làm gì khác hơn là một mực ăn mì, bất tri bất giác cư nhiên đem tô mì ‘Ăn ngon’ này ăn đến sạch sẽ, chép miệng một cái vị ngọt bên trong, liếc nhìn Lý Thành Hạo đang ngây người, Lâm Nghiên chỉ nói một câu ‘tôi đi rửa chén’ liền vào bếp.
Rửa chén xong đi ra ngoài, thấy Lý Thành Hạo đang cầm một chai rượu đỏ ở trên ban công uống, Lâm Nghiên đi tới đứng sóng vai với hắn, nhìn thành phố đêm cách đó không xa, cảm nhận làn gió đêm nhè nhẹ.
“Đúng rồi, Thành Hạo, sao hôm nay cậu lại đi ngang qua đây?”
Nói đến lúc đó Lý Thành Hạo không khỏi nghĩ tới chuyện vừa rồi, tức giận nói: “Chú không nói suýt nữa cháu quên ni, lần sau đi đường nhất định phải nhìn xe cộ có biết không?! Thật là.. Cháu chỉ là thuận tiện đi ngang qua đây làm một số chuyện mà thôi.”
“Được được, tôi biết rồi.” Lâm Nghiên cười đến híp cả mắt, Lý Thành Hạo nhìn cũng ngẩn ra, ý cười cũng thu lại, đôi mắt trầm không thấy đáy nhìn Lâm Nghiên, chẳng biết đang nghĩ cái gì, Lâm Nghiên phát hiện không thích hợp, lại nói không nên lời là cái gì, chỉ đành không được tự nhiên quay sang.
“Nhìn… nhìn tôi làm gì?”
“Chú Lâm lớn lên rất dễ nhìn nha, đương nhiên muốn nhìn nhiều chút.” Lý Thành Hạo nói xong còn tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Lâm Nghiên, thẳng đến khi khiến cho Lâm Nghiên hoảng loạn, khuôn mặt đỏ thẫm.
“Cậu…” Lâm Nghiên phát ra một chữ ‘Cậu’ xong cũng không biết nên nói gì, dường như từ khi gặp Lý Thành Hạo sau, y thường bị.. đỏ mặt?
Cũng may Lý Thành Hạo dường như đã nhìn đủ vẻ quẫn bách của nam nhân, nên chốc lát sau đã thu lại đường nhìn, mở miệng nói, “Chú Lâm, kỳ thực a Dương đã từng đề cập với cháu về chú.”
Nhắc tới đứa con trai nhà mình, nhất thời tinh thần Lâm Nghiên tỉnh táo, ánh mắt lấp lánh trong suốt, như một đứa trẻ, “Thật.. thật sao? a Dương… ah.. nói tôi như thế nào?”
Lý Thành Hạo mím môi suy tư một lát liền cười, “Cậu ấy nói, từ khi cậu ấy còn nhỏ, chú vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa ở phòng khách vừa ở trong bếp, tuy rằng quê mùa chút, thế nhưng cậu ấy vẫn rất kính yêu người.”
“Thật sao? Nó thực sự nói như vậy?!”
“Đúng vậy, cháu còn có thể nói xạo sao?!” Nhìn khuôn mặt mừng rỡ vô cùng của Lâm Nghiên, Lý Thành Hạo đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.
Lâm Nghiên cười đến không ngậm được miệng, cho dù từ tận đáy lòng y biết, những lời này đều là lời nói dối, nhưng y vẫn rất vui vẻ, người có đôi khi phải tự lừa mình, không phải sao?
“Chú Lâm thật sự rất thương a Dương nha.”
Nghe câu cảm khái như thế, Lâm Nghiên cứ như nhớ tới điều gì đó liền hỏi: “Thành Hạo, cha mẹ của cậu đâu? Giờ đang ở nơi nào? Sao chưa từng nghe cậu nhắc qua.”
Lý Thành Hạo vừa nghe, tay đang ở phẩm rượu liền khựng lại, xoay đầu sang nơi khác, không để cho Lâm Nghiên thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lời hắn nói lại làm đáy lòng Lâm Nghiên tê rần.
“Bọn họ đã sớm qua đời, vào năm cháu 10 tuổi.”
Biết mình hỏi điều không nên hỏi, đáy lòng Lâm Nghiên hung hăng tự trách, miệng vội vàng giải thích: “Ah, xin lỗi, tôi không nên hỏi cái này, xin lỗi.”
So với Lâm Nghiên khẩn trương, Lý Thành Hạo lại tỏ vẻ không sao cả, “Không sao, Chú Lâm, cháu đã sớm buông tay, sống chết do mệnh, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.”
“Cũng đúng, cậu có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi, cha mẹ của cậu nếu còn trên đời, thấy cậu lớn lên xuất sắc như vậy, nhất định sẽ rất vui.” Lâm Nghiên ôn nhu nói.
“Thế nhưng… Chú Lâm, tâm trạng của cháu có chút rối loạn, cháu phải làm sao đây?” Lý Thành Hạo nói lời này, vừa nhìn biểu tình đã biết là giả bộ, nhưng Lâm Nghiên lại không có phát hiện, ngây ngốc tin, cho là mình đã thật sự nhắc tới chỗ đau của Lý Thành Hạo, không biết làm sao để tạ lỗi.
“A, xin lỗi, tôi…”
“Vì để bồi thường, chú Lâm cùng cháu uống hai ly là được.” Lý Thành Hạo chỉ vào một cái ly không ở một bên.
“A… Cái này, không uống có được không, tôi uống rượu vào sẽ… Nói chung không được.” Nói xong nửa ngày cũng không có nghe thấy Lý Thành Hạo lên tiếng trả lời, Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn lên liền chống