Ra khỏi phòng tắm, Lâm Nghiên thấp thỏm bất an mở cửa, sắc mặt Lý Thành Hạo hơi uể oải ảm đạm, còn có dấu vết xanh nhạt, hiển nhiên là ngủ không được ngon giấc, trong tay bưng một chén cháo và một đĩa dưa muối nhỏ, Lâm Nghiên bảo hắn đi ra, còn bản thân y thì im lặng ngồi ở trên giường nhìn chân mình.
“Chú Lâm, đói bụng rồi phải không? Vì hôm qua chú mới phát sốt, không thể ăn nhiều dầu mỡ, nên mới mang mấy thứ này lên.” nói xong còn thêm một câu, “Là sáng sớm cháu ra ngoài mua, nhân lúc còn nóng chú ăn nhanh đi.”
Lâm Nghiên thấp giọng đáp, múc lên từng muỗng từng muỗng ăn, có điều trong đầu hoang mang rối loạn, ngay cả trong miệng là cái gì cũng không nếm ra được.
Bên tai vang lên một tiếng thở dài, Lý Thành Hạo đoạt lấy chén cháo gắp một chút dưa muối bỏ vào mới đưa lại cho y, Lâm Nghiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
“Chú Lâm, cháu… sau khi cơm nước xong, cháu sẽ nói ra suy nghĩ của mình.”
Lâm Nghiên biết, chuyện kế tiếp nhất định là một vấn đề, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, có chút chua xót, có chút đau đớn, còn có chút sợ, cụ thể là cái gì… rồi lại không biết là gì.
Ăn xong chén cháo, Lý Thành Hạo cũng không có trực tiếp mở miệng, mà là kéo người vào trong chăn cẩn thận bọc lại, mới chậm rãi nói.
“Chú Lâm, tối hôm qua giữa chúng ta đã xảy ra chuyện đó.”
Lâm Nghiên không nói gì, Lý Thành Hạo lại đột nhiên mỉm cười.
“Tuy rằng chú say, nhưng cháu cũng không hối hận lợi dụng lúc sơ hở của người khác, có thể trong lòng chú cho rằng, đó là do rượu, thế nhưng, tối hôm qua người say chỉ có mình chú, mà cháu vẫn tỉnh táo.”
Lâm Nghiên chợt ngẩng đầu, không dám tin nhìn Lý Thành Hạo.
“Tại sao?” Hắn nói không sai, Lâm Nghiên đúng là vẫn cho rằng hai người uống say mới… Thế nhưng, nếu không say tại sao phải làm? Tại sao? Tại sao?!!
Trong mắt xông lên một dòng nhiệt, họng Lâm Nghiên có chút phát khô, lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Lý Thành Hạo cẩn thận bế y từ trong chăn ra, ôm y thật chặc, giọng Lý Thành Hạo rút đi sự phóng túng tùy ý trước đây, thấp giọng nói: “Chú tin không? Chú Lâm, cháu thích chú, tối qua là một cái ngoài ý muốn, vốn cháu muốn từ từ sẽ đến, thế nhưng cháu… nhìn thấy chú say rượu sau, thật sự nhịn không được mới có thể như vậy.”
Hắn nói rồi dừng lại, cũng không chờ Lâm Nghiên đáp mà cứ tiếp tục nói.
“Cháu biết chú nhất định sẽ trách cháu, cháu biết, thế nhưng, cháu thực sự rất thích chú, chú Lâm, cho cháu một cơ hội được không? Cháu sẽ bảo vệ chú, yêu thương chú, thật đó.”
Lâm Nghiên không thể ức chế đôi môi khẽ run, cằm bị dùng sức nâng lên, chống lại hai mắt thâm tình của người kia, tựa như một đại dương mênh mông muốn nhấn chìm y vào trong đó.
“Chú Lâm, đáp ứng cháu đi, cháu thật sự thích chú.”
Y không biết trả lời như thế nào, lý trí nói cho y biết, bây giờ y phải lập tức cự tuyệt, tình cảm như vậy là không đúng, thế nhưng y lại chần chờ, thậm chí còn có chút mừng rỡ, lẽ nào… y thích hắn? Cái kết luận này khiến cho Lâm Nghiên sợ hãi không biết làm sao, không, này là không đúng, Lâm Nghiên, không đúng! Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, vừa vặn thân thể lại cứng còng vô pháp cử động.
Lý Thành Hạo cũng không gấp, lẳng lặng chờ y đáp lại, hơn nửa ngày, Lâm Nghiên mới khó khăn phát ra tiếng.
“Cậu… Thành.. Thành Hạo, chúng ta… Không nên, chúng ta đều là đàn ông.”
“Vậy thì thế nào?”
“Chúng ta… tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều lắm, tôi đã sắp 40 rồi.”
“Cháu không để bụng.”
“Cậu là bạn a Dương, mà tôi là ba nó, chúng ta như vậy, tại sao có thể?” Lâm Nghiên có chút sợ hãi nói.
Đáy mắt Lý Thành Hạo dường như hiện lên cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn ôm chặt lấy nam nhân đang run rẩy, dịu dàng nói, “Cháu không quan tâm, không để bụng gì cả, Chú Lâm, đáp ứng cháu đi, có được không?”
“Tôi sắp 40…”
“Không sao cả, thật đó, chú Lâm, để cho cháu yêu chú đi.” Giọng Lý Thành Hạo giống như một bài hát ru, khiến kiên trì nơi đáy lòng Lâm Nghiên một lần nữa sụp đổ.
Có thể chứ? Lâm Nghiên, thực sự có thể chứ? Có thể… Có thể thử một lần, người khác rất khó nói, nhưng Thành Hạo không phải là người tùy tiện, không phải sao? Ngươi hiểu hắn, là hắn nói, hẳn là có thể, hẳn là có thể chứ?
“Chú Lâm, cháu thích chú.”
Lâm Nghiên bất ổn mở môi ra, còn chưa kịp nói gì thì lời cũng đã biến mất giữa môi hai người…
***
Chỉ cần là người tính ý, đều có thể phát hiện biến hóa gần đây của Lâm Nghiên, sắc mặt hồng nhuận, thường xuyên cười khúc khích chẳng biết suy nghĩ cái gì, hơn nữa bình thường cũng không ở tiệm thức ăn nhanh, trái lại hàng đêm đều về nhà, các nhân viên ở tiệm thức ăn nhanh đều cho rằng, ông chủ đang yêu!
“Ông chủ cũng sắp 40, định tìm mùa xuân thứ hai sao?” Đây là nhân viên bán hàng tiểu Lý.
“Tìm mùa xuân thứ hai thì sao? Ông chủ tuy lớn lên không được đẹp lắm, nhưng đôi mắt kia rất đẹp a, chỉ bằng mấy người các người, chậc chậc, không nhìn ra được hàng tốt.” Đây là tiểu Mỹ.
“Xuống địa ngục đi, tôi chỉ là ngạc nhiên thôi, ai bảo ông chủ…”
“Ai ai ai, ông chủ ra kìa, nếu không thì ai trong các người đi điều tra tình hình thử đi?”
Lâm Nghiên thật vất vả lật xem xong quyển sách liền chuẩn bị xuất môn, ngoài cửa đã có một chiếc xe quen thuộc đang đậu, thấy vậy y không khỏi nở nụ cười, từ khi hẹn hò tới nay, vô luận y tan tầm trễ thế nào, chiếc xe kia cũng sẽ đúng giờ chờ ở nơi đó.
Bước nhanh vừa tới cửa đã bị nhân viên tiểu Mỹ chặn lại, tiểu Mỹ chống lại ánh mắt hồ nghi của Lâm Nghiên, cười hắc hắc, do dự mà nói: “Ông… ông chủ đây này là muốn về nhà sao? Cậu chủ nhỏ hôm nay đã về rồi sao?”
“A, không có, bất quá cũng sắp rồi, hai ngày nữa mới về, sao lại hỏi tới a Dương vậy?” Lâm Nghiên tâm tình tốt nói.
“Ai.. thực sự là.., ông chủ ngài nghĩ đi đâu vậy, tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Tiểu Mỹ đỏ mặt khẽ lẩm bẩm.
Lâm Nghiên cười đang định nói tiếp, chợt nghe thấy điện thoại trong túi quần bỗng reo lên, liếc nhìn tên người gọi tới, tình cảm ấm áp nơi đáy mắt Lâm Nghiên không thoát được ánh mắt của tiểu Mỹ, thậm chí cô còn mơ hồ thấy được sự ngọt ngào bên trong.
Lâm Nghiên không có tiếp mà nói với tiểu Mỹ.
“Để sau hẵng nói, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Tiểu Mỹ nhìn bóng lưng rời