PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, thao túng tâm lý để đạt được mục đích.
___________
Trong lúc Thiện Sơ làm tình nguyện viên, mười bữa nửa tháng cũng không nhìn thấy mặt bá tước Grey.
Tình cờ đến phòng làm việc một chuyến, bây giờ cậu đã trở thành trợ lý riêng bên cạnh bá tước Grey, số lần đến văn phòng chấm công ít đi, mà đến trang viên của bá tước Grey càng ngày càng nhiều hơn.
Phong cảnh trang viên rất đẹp, Thiện Sơ cũng vui vẻ mà đi, thuận tiện uống trà chiều cùng bá tước Grey.
Bá tước Grey nói chuyện với cậu, nhưng câu chuyện đều rất nhạt nhẽo, giống như chỉ muốn dụng tâm thưởng thức phẩm vị của trà.
Có lúc Thiện Sơ hoài nghi bá tước Grey giống với mình, bên ngoài non nớt bên trong ẩn chứa linh hồn của một vị đại nhân nào đấy.
Dù sao, thoạt nhìn bá tước Grey quá chững chạc, nhiều lúc thậm chí còn thành thục hơn cả Thiện Sơ.
Bá tước Grey nói chuyện không nặng không nhẹ, bất kì chuyện gì cũng suy xét hoàn hảo, phong độ như người từng trải dãi dầu sương gió trên thương trường.
Chỉ có điều không giống một thiếu niên hào hoa phong nhã.
Thiện Sơ nghi hoặc trong lòng, tay vô thức đung đưa thìa cà phê làm từ bạc tinh khiết, chạm phải thành tách trà bên cạnh, phát ra tiếng leng keng.
Quản gia đứng ở kế bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Thiện Sơ băn khoăn, ngẩng đầu lên.
Quản gia chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.
Bá tước Grey nói với quản gia: "Ông gọi người mang khăn mới lên đây."
"Vâng, bá tước." Quản gia đáp ứng, rời khỏi phòng trà.
Thời điểm phòng trà chỉ còn lại hai người, bá tước Grey mới nghiêng người về phía trước, mỉm cười với Thiện Sơ: "Khi uống trà chiều, rất nhiều người khuấy thìa trong tách hoặc gõ miệng tách ------ chuyện này bình thường.
Nhưng cách dùng thìa chính thống không phải là khuấy xoay tròn mà là đảo từ trước ra sau.
Đồng thời chúng tôi tránh chạm thìa vào thành tách để không phát ra tiếng vang."
Thiện Sơ ngẩn ra, mới hiểu được tại sao vừa nãy lão quản gia lại ho khan.
Lão quản gia muốn nhắc nhở Thiện Sơ đừng thất lễ trước mặt bá tước Grey.
Mà bá tước Grey hiểu rõ Thiện Sơ căn bản không biết mình đang thất lễ, sau khi để quản gia rời đi, mới nhắc nhở.
Thiện Sơ ở cùng bá tước Grey một thời gian dài, cảm thấy hắn là một thiếu niên quý tộc bình dị, gần gũi.
Cậu nghiêng nghiêng đầu, lớn mật hỏi: "Bá tước Grey sẽ để ý những lễ nghi phiền phức này sao?"
Bá tước Grey mỉm cười trả lời: "Tôi để ý những lễ nghi này sẽ gây phiền phức cho cậu."
Thiện Sơ nâng cằm, cười nói: "Không sai, không sai, tôi còn phải học tập nhiều từ bá tước đại nhân."
Nói đến đây, Thiện Sơ bỗng nhiên thắc mắc: "Nếu như tôi gõ ly trà đến vang dội, bá tước đại nhân sẽ cảm thấy bị mạo phạm sao?"
Bá tước Grey nói: "Cậu có thể thử xem, nói không chừng còn rất dễ nghe."
Thiện Sơ cười khanh khách, trong đầu chợt lóe một tia kì lạ: Rõ ràng đều là thiếu niên như nhau, một người trưởng thành như mình lại có cảm giác được người khác bao dung.
Bá tước Grey đột nhiên hỏi: "Ngày hôm đó ở trang viên, ca khúc cậu đàn tên gì?"
Thiện Sơ trả lời: "《 Lương Chúc 》là bài hát Trung Quốc, kể về một đoạn tình yêu bi kịch."
"Nói nghe một chút đi." Bá tước Grey cảm thấy có chút hứng thú.
Nhưng Thiện Sơ cảm thấy, bá tước Grey cũng không có nhiều hứng thú đến vậy.
Có lẽ hắn thấy nhàm chán, không dấu vết bắt đầu một câu chuyện.
Ở chung với bá tước Grey càng nhiều, Thiện Sơ càng đồng ý với lời nhận xét của Brighton: "Những lời nói của bá tước Grey đều không thật lòng như nhau."
Thiện Sơ lại không có lựa chọn nào khác, đành phải giảng giải chuyện xưa của《 Lương Chúc 》, cậu suy nghĩ về sự khác biệt văn hóa, tóm tắt nói: "Ở thời cổ đại Trung Quốc, có một cô gái tên Chúc muốn được đến trường, liền giả trang thành nam sinh tiến vào trường học vốn chỉ giành cho nam.
Ở trường, cô ấy và một bạn học nam tên Lương nảy sinh tình cảm..."
"Cho nên Lương là gay sao?" Bá tước Grey hỏi.
"..." Thiện Sơ cứng họng.
Bá tước Grey tiếp tục nói: "Vì cuối cùng Lương phát hiện Chúc là nữ, nên chuyện tình mới trở thành một hồi bi kịch sao?"
"Không, không phải..." Thiện Sơ nuốt nước miếng, nghĩ thầm: Cái tên thiếu niên tự phụ này não bổ nhiều thế!
Bá tước Grey nhìn bộ dạng nhịn cười của Thiện Sơ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cầm lấy đàn violon trên giá, bắt đầu diễn tấu theo giai điệu của 《 Lương Chúc 》, du dương uyển chuyển, vô cùng động lòng người.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lấp lánh trên mái tóc vàng óng thượng hạng tung bay phong trần, khiến hắn càng sinh ra vài phần thánh khiết.
Trong phút chốc, trái tim Thiện Sơ đánh rơi vài nhịp, âm thầm cảm thán: Sống hai đời, chưa từng thấy người nào xinh đẹp đến vậy.
Không thể không nói, thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp của phương Tây đều cực kì mỹ lệ, giống như búp bê tây dương tinh xảo, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay, chỉ hận không thể đem về nhà giấu đi.
Thiện Sơ khó giải thích được mà cảm thán, chỉ là thời kì nở hoa của mỹ nhân phương Tây ngắn ngủi hơn mỹ nhân châu Á rất nhiều.
Mái tóc vàng nhạt đẹp đẽ của tuổi hai mươi sau này chắc chắn sẽ biến thành màu cây đay, thậm chí là màu nâu.
Trong lòng Thiện Sơ nhúc nhích, càng sinh lòng hiếu kỳ: Không biết thời điểm bá tước Grey bằng tuổi cậu ngày trước, tóc sẽ là màu gì? Con ngươi màu lam vẫn trong suốt hay vẩn đục? Khóe mắt có vết chân chim không?
Trong khi Thiện Sơ còn thất thần, bá tước Grey đã diễn tấu xong, đem cung đàn gác lại.
Thiện Sơ hồi phục tinh thần, có chút quẫn bách mà nhìn bá tước Grey: "Ngài đàn rất nhuần nhuyễn! Cho nên...!không phải ngài đã rất quen thuộc với ca khúc và cố sự sau lưng sao?"
"Đại khái có biết một ít." Bá tước Grey cười trả lời.
Thiện Sơ có cảm giác bị trêu đùa: ""Vậy ngài còn hỏi tôi chuyện xưa để làm gì chứ?"
"Bởi vì muốn nghe cậu nói", Bá tước Grey đáp, "Cậu nói rất có ý vị."
Thiện Sơ cúi đầu, nghĩ thầm: Cái tên này đang đùa giỡn mình hả?
Mẹ nó, cư nhiên bị đùa giỡn.
Thiện đại tổng tài tôi đây biết giấu mặt đi đâu?
Mà loại cảm giác bị khống chế này đã lâu không gặp...!
Linh hồn Thiện Sơ là của một người đã ba mươi tuổi, là tổng tài của Thiện thị.
Kiếp trước, mười sáu tuổi cậu mắc bệnh trầm cảm, bị ép thôi học về nước.
Sau khi bà nội biết được, mắng Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều một trận rất to, còn nói: "Tôi không yên tâm khi giao cháu tôi cho mấy người!" Vì vậy, bà nội luôn giữ Thiện Sơ ở cạnh mình, dẫn cậu đi bác sĩ, kiên nhẫn đợi cậu khôi phục.
Thiện Sơ trải qua một năm an dưỡng kết hợp trị liệu, mới từng bước thoát ra.
Nhưng sau khi thoát được, cậu cũng đánh mất sự mềm mại trong tính cách.
Cậu vẫn muốn báo thù, muốn trở nên mạnh hơn.
Cuối cùng vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi hôm ấy, ôm di ảnh mẹ khóc lóc đau khổ, vì uống say nên không cẩn thận trượt chân rơi xuống bể bơi trong biệt thự của mình.
Sau đó ---------
Một lần nữa quay lại tuổi 16.
Sống lại một lần, Thiện Sơ đi theo con đường hoàn toàn khác trước đây.
Nhưng lại giống như trăm sông đổ về một biển.
Cậu có thể tiên đoán được: Tuy bây giờ nhìn lại không giống với ngày trước, nhưng qua mười mấy năm sau, cậu vẫn sẽ dùng quyền lực hất ngã cha ruột, ngáng đường mẹ kế, lên làm tổng tài Thiện thị, đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Nhưng lại vẻ vang đến nhàm chán, ôm trái tim vỡ nát xa hoa đồi trụy ngày qua ngày, chết trong hiu quạnh.
Vẻ mặt Thiện Sơ tang thương uể oải, rất không phù hợp với gương mặt còn toát lên sự non nớt.
Bá tước Grey buông đàn violon trong tay, ngắm nhìn cậu, đôi mắt màu xanh như bảo thạch lưu động ánh sáng.
Thiện Sơ phục hồi tinh thần, cũng ngược lại nhìn chằm chằm Grey bá tước: "Ngài nhìn tôi làm gì?"
Bá tước Grey nói: "Có lúc, tôi cảm thấy cậu không giống người ở độ tuổi này."
Trong lòng Thiện Sơ nhảy dựng, cũng cười nói: "Tôi cảm thấy cậu cũng vậy."
Bá tước Grey gật gù, nói: "Thật là kỳ diệu."
Thực sự rất kỳ diệu.
Nhưng chuyện kỳ diệu hơn đã xảy ra, phu nhân W và mẹ của Jeff vô tình gặp nhau ở yến hội, mẹ Jeff không cẩn thận hất ly rượu lên quần áo của phu nhân W.
Chuyện này vốn không phải việc lớn, nhưng phu nhân W ghi thù sự tình của Emily, nhân lúc có chuyện, trực tiếp chỉ trích mẹ của Jeff không hiểu lễ nghi.
Mẹ Jeff không thể nuốt giận vào bụng, châm biếm lại.
Cuối cùng, phu nhân W lớn tiếng quở trách Jeff bạo lực học đường bạn học, vu hại Emily.
Bà nói như vậy trước mặt mọi người, tất nhiên không thể cứu vãn sự tình.
Buổi tiệc rượu nhiểu người như vậy, miệng và lỗ tai cũng rất nhiều.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhận thức hành động của Jeff.
Chuyện như vậy gói gém hoàn hảo thì rất tốt, nhưng một khi đã lọt gió, bốn phía đều có gió thổi ra, tin đồn nhảm nhí bay đến mỗi góc một ít.
Sau khi Thiện Sơ biết được, hoài nghi phu nhân W cố ý.
Rõ