Chui đầu vào lưới cũng cần một kế sách hay.
Lục Sơn Quân sẽ không ngốc nghếch tới mức để Lan Ninh Khắc đi thẳng vào Quỷ môn quan.
Mặc dù gã không chịu nổi một kích trước mặt Âm sai nhưng ác quỷ tự tiện xông vào không giống như một ác quỷ bị bắt từ ngoài vào.
Đến lúc đó sẽ kinh động mấy vị quỷ thần chủ quản Âm Ti, còn có thể bị đưa đi điều tra thương thảo, lúc ấy chuyện sẽ trở nên phức tạp và tốn nhiều thời gian hơn.
Còn nếu Lan Ninh Khắc giả bộ vô ý gặp Âm sai, sau đó bị bắt về, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Dựa theo trình tự, gã sẽ trực tiếp đến chỗ Phán quan.
Sau khi đoạn thiện ác, gã có thể đi Phạt Ác Ti, nói đơn giản là chỗ dùng cực hình.
Rồi tiếp tục xem có sống nổi hay không, nếu chết thì thôi, còn chưa chết thì dẫn đến quỷ thành.
Khoảng giờ Tý đêm hôm đó, sắc mặt Lan Ninh Khắc âm trầm, trong lòng nặng trĩu đi lại ngoài thành.
Tuy gã rất căng thẳng nhưng vẫn phải diễn kịch.
Đến một tường thành ở phía Bắc Lao Dương phủ, ma cọp bay phiêu đãng dọc theo tường thành, từng bước đi đến đầu tường, sau đó nhảy vào trong thành.
Sau khi nhìn quanh một hồi, gã đi tới một nội viện kín đáo trong một gia đình, rất nhanh đã xuyên qua cửa vào bên trong.
Lúc này, cả nhà bọn họ đang ngủ say, hai người lớn và một đứa bé đều ngủ trên một cái giường lớn.
Mới lại gần hai bước, trên thân những người đang ngủ say thoát ra mấy tia lửa hư nhược.
Từng đợt nhiệt lực bao phủ đầu giường khiến Lan Ninh Khắc cảm thấy khó chịu.
Gã không rõ tình huống này lắm nhưng nếu Kế Duyên ở đây thì hắn sẽ nhận ra.
Sau khi một người ngủ say, họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi những nhân tố đáng sợ, khiến cho nhân hỏa khí của người đó tự bốc lên.
Với những người có tu vi thì có thể hình dung là nguyên thần hoạt động còn thức thần nghỉ ngơi.
Tuy người bình thường không gọi là nguyên thần, nhưng tình huống cũng không khác biệt lắm.
Ở một mức độ nào đó, khi ý thức tâm tình như một gã đồng đội heo đi ngủ, thân thể sẽ không còn sợ tai họa nữa.
Đối với người biết võ, đây cũng là một loại trợ giúp.
"Thần" ở đây chính là tinh thần, thần niệm, kết quả của hệ ý thức tinh thần, mà không phải là nhân-thân-thần chân chính sản sinh ra thần linh huyền bí ở bên trong con người.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói tương đối mà thôi, mọi thứ đều có giới hạn của nó.
Ít nhất thì điểm hỏa khí đó tuy không làm Lan Ninh Khắc chán ghét nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn lên ma cọp như gã.
Gã đưa tay chạm vào ngực của một nam tử trên giường, quỷ khí đậm đặc quấn quanh người kia.
Một lát sau, Lan Ninh Khắc rời đi hai bước, khẽ vẫy tay.
Một hư ảnh từ trên người của nam tử kia bay ra, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một sợi tơ như có như không nối với thân thể.
Đây chính là linh hồn của con người.
Lan Ninh Khắc lập tức rời khỏi gia đình đó, còn linh hồn mơ mơ màng màng kia cũng đi theo, rất nhanh đã ra tới đường phố.
"Ồ, sao ta lại ở trên đường cái rồi?"
Một câu hỏi nghi hoặc vang lên, chứng tỏ linh hồn của người này đã thoát khỏi trạng thái đần độn, có lẽ đã thanh tỉnh hơn một chút.
"Ài, chúng ta ra ngoài dạo chơi nhưng không phải trên đường cái đâu.
Lần trước chúng ta đã nói xong rồi mà, cùng nhau đi tìm mấy việc vui vui, khó có khi nào được ra ngoài một lần, đi nhanh lên!"
Lan Ninh Khắc đi tới cười nói một câu.
Linh hồn của nam tử kia sửng sốt, nhìn kỹ lại Lan Ninh Khắc, rõ ràng y không quen người trước mắt.
Nhưng nghe gã nói thì cũng cảm thấy quả thật có việc đó, vì thế cũng bắt đầu sinh ra ảo giác mình biết người này.
Đây là thái độ bình thường của người trong giấc mộng.
Trong cơn mơ, có đôi khi sẽ mất ký ức, tập tính của bản thân cũng bị xáo trộn, hiếm ai có thể giữ được tự chủ.
Lúc linh hồn ly thể, thân thể vẫn ở trạng thái nghỉ ngơi.
Mà bây giờ, ý thức của linh hồn cũng chưa đủ thanh tỉnh, hoặc nói là tuy có ý thức nhưng nửa mê nửa tỉnh.
Nếu thức thần tỉnh thì thân thể cũng sẽ tỉnh lại.
Lúc đó, thường thì linh hồn sẽ lập tức bị kéo trở về.
Vì vậy, Lan Ninh Khắc chỉ nói dẫn dắt vài câu, vị nam tử vẫn còn đang "nằm mơ" liền cảm thấy người trước mặt rất quen nhưng "không nhớ tên", quả thật cũng có chuyện "đã hẹn từ trước".
"Nhanh lên, ta có mang theo bạc, ngươi chỉ cần đi theo là được!"
Lan Ninh Khắc lại hối thúc, nam tử nghe xong cũng đuổi theo.
"À vậy tốt rồi, đi đi..."
Chẳng qua, lúc linh hồn này sải bước, dù làm cách nào cũng nhấc chân không lên, chạy cũng không nổi.
Có lẽ do thức thần và thân thể còn đang ngủ nên bước chân rất nhỏ.
Vì vậy, Lan Ninh Khắc tiến lên, trực tiếp lôi kéo nam tử, đi một đường thẳng tắp về phía tường thành.
Nam tử trong mộng chẳng nghi ngờ tại sao mình lại có bằng hữu võ nghệ cao cường, lại có thể dẫn mình đi qua bức tường được.
Tuy gã rất hưng phấn nhưng vẫn nghĩ đó là chuyện phải làm.
Sao còn chưa tới?
Thấy sắp ra khỏi thành, Lan Ninh Khắc thầm nghĩ, chợt gã nghe thấy tiếng rít nho nhỏ.
Cao thủ võ công rất nhạy bén nên gã ngay lập tức quay đầu, sau đó xoay người.
Một bóng đen thật dài gần như quét qua phần lưng.
"Ầm"
Chỉ trong nháy mắt, dưới chân tường bỗng nhúc nhích giống như sóng nước.
"Ầm"
Lại có thanh âm vang lên, cánh tay Lan Ninh Khắc đau đớn, đành phải buông bàn tay nam tử kia ra.
"Ai ai ai, ta sắp té, ta sắp té rồi!"
Bởi vì y được Lan Ninh Khắc kéo đi dọc bờ tường, nên bây giờ Lan Ninh Khắc buông tay, y lập tức loạng choạng, tay chân vung vẫy một hồi vẫn không thể ngăn được việc mình đang rơi xuống.
"Cứu ta..."
Quá trình linh hồn rơi xuống khiến y rất sợ hãi.
Nhưng nghe tiếng gọi mà âm sai ở nơi xa vẫn thờ ơ.
Một khắc sau, linh hồn còn chưa chạm đất, trên thân hơi sáng lên.
Xoát một cái, toàn bộ linh hồn hóa thành một đạo ánh sáng yếu ớt, biến mất không thấy nữa.
Ở căn nhà trong thành, một gã nam tử đang ngủ say đột nhiên run lên, tỉnh lại mà lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ài..
Phù phù...!Chỉ là mơ..."
Nam tử nhìn hai bên một chút.
Vợ mình vẫn còn đang ngủ say.
Gã bình ổn tâm tình, lau mồ hôi rồi lại uống chút nước, sau đó mới nằm xuống lần nữa.
Mà ở bên tường thành phía Bắc của Lao Dương phủ, Lan Ninh Khắc căng thẳng tột độ, nhìn hai "người" mặc trang phục quan sai màu đen, đội mũ cao đang đứng cách gã mười trượng.
Quanh thân hai người có một tầng âm sát khí nhàn nhạt, khuôn mặt lộ ra ánh sáng màu xanh, nhìn còn giống ác quỷ hơn cả Lan Ninh Khắc nữa.
Nhưng đây đúng là Âm sai.
Một người cầm trường tiên, một người cầm đao.
"Tiểu quỷ ở đâu mà dám dẫn hồn người đi? Mấy thứ yêu ma này, ngươi học từ đâu?"
"Nói nhảm với gã là gì, cứ bắt lại đi rồi biết."
Nghe xong lời này, Lan Ninh Khắc nhanh chóng nhảy lên tường, bỏ chạy điên cuồng ra ngoài thành.
Đây không phải là diễn, mà gã thật sự rất sợ hãi.
Ác quỷ vừa chạy đi, hai tên âm sai dường như cùng lúc hóa thành một trận âm sát mơ hồ, cùng nhau ra khỏi thành.
Một người còn vung cây trường tiên lên.
"Muốn chạy à? Đứng lại!"
Trường tiên giống như một con rắn chộp tới Lan Ninh Khắc.
Gã vô thức xoay người, tung quyền đánh trả cây roi, sau đó mượn lực phản chấn tiếp tục chạy trốn.
"Thì ra là một con quỷ biết võ công."
Âm sai còn lại nói một câu, trong chốc lát đã tiến xa hơn mười trượng.
Vào lúc lực đạo trên cây trường tiên trút lên người Lan Ninh Khắc, gã không kịp cảm nhận cánh tay đau đớn như bị thiêu đốt, ánh mắt đã nhận ra âm sai kia xuất hiện ngay trước mắt mình.
Trong khoảnh khắc hai bên va vào nhau, Âm sai lặng lẽ rút đao ra chém.
"Phốc..." "A..."
Ánh đao sáng ngời chém lên ngực Lan Ninh Khắc.
Cùng lúc đó, tiếng kêu la thảm thiết của gã vang lên.
Sự đau đớn vì bị thiêu đốt như