Quỷ thành này cũng có một cái tên, người ở đây được gọi nó là Lao Dương Quỷ Thành.
Trong thành tất nhiên không thể có phủ thành náo nhiệt như ở Lao Dương phủ, thậm chí nơi đây còn vắng vẻ hơn Vô Nhai Quỷ Thành mà Kế Duyên từng đi qua rất nhiều.
Lan Ninh Khắc đi hết phố lớn hẻm nhỏ trong quỷ thành, muốn tìm một tên quỷ nào đó hỏi đường cũng có chút khó khăn, vì trên đường có rất ít quỷ đi lại.
Gã cảm thấy mình đã đi rất lâu, chắc cũng mấy vòng quanh thành nam rồi.
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, gã tìm một nhà dân trong thành xem có con quỷ nào không để hỏi thăm một chút.
Chẳng qua, mấy căn nhà trong thành này rất cổ quái, nhiều nơi trống huơ trống hoác.
Sau khi tìm mấy chỗ, cuối cùng gã cũng nghe thấy tiếng cười đùa trong một con ngõ nhỏ.
Lan Ninh Khắc vội vàng sải bước, gõ cửa ở trước một viện tử.
"Cốc cốc cốc...!Có người, ách, có ai ở nhà không?"
Một lát sau, cánh cửa kêu "Két~~" một tiếng rồi mở ra.
Lan Ninh Khắc sững người, chỉ thấy trước mắt là một người giấy biểu cảm rất quỷ dị.
Phải nói thật rằng, gã cũng là một con quỷ nhưng vẫn có chút hoảng sợ.
Người giấy mở cửa ra nhưng không nói gì, cũng không thay đổi biểu cảm.
Trên khuôn mặt vẫn là một nụ cười vui vẻ, bởi vì biểu cảm ấy được vẽ lên.
Má hồng và ánh mắt cực kỳ khoa trương khiến người ta sợ hãi.
Sau đó, Lan Ninh Khắc nhìn vào trong nội viện.
Tổng cộng có tám người đang ngồi chơi mộc bài, vừa vặn có bốn nam bốn nữ, hơn nữa ai cũng già cả rồi.
Tất cả đều là người già?
Lan Ninh Khắc lại sững sờ, sau đó mới kịp nhớ ra.
Nơi này là nơi nào chứ, là quỷ thành của Lao Dương phủ.
Đa số mọi người đều chết già nên chẳng phải tất cả bọn họ đều là người lớn tuổi sao.
"Ơ, một chàng trai trẻ à, lúc ngươi chết chắc vẫn là thanh niên nhỉ."
"Ài, đáng tiếc, còn trẻ vậy mà đã chết rồi!" "Ừ!"
Mấy ông bà lão nhìn thấy dáng vẻ Lan Ninh Khắc đều bàn tán xôn xao.
Gã cũng cố gắng lễ phép hành lễ hỏi thăm mọi người.
"Các vị có biết âm trạch của Đổng thị Lao Dương ở đâu không?"
Đổng gia là hộ nhà giàu ở Lao Dương phủ nên chỉ cần là người bản địa thì có lẽ đều đã từng nghe qua.
"Đổng gia? Đổng gia luyện võ ư?"
Một ông lão hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là Đổng gia đó ạ!"
"Nếu ngươi muốn hỏi âm trạch của Đổng lão gia thì nơi đó hoang vắng lắm rồi.
Chỉ là, cách đây mấy năm, nghe nói thiếu gia Đổng gia còn trẻ tuổi mà mất sớm.
Mấy người trẻ tuổi như các ngươi mà chết thật đáng tiếc.
Nghe đâu vị thiếu gia Đổng gia kia vốn chưa tới lúc chết, nên âm thọ của y cực kỳ lớn.
Chắc là y đang sống ở chỗ sâu trong rừng cây âm mộc, chính là nơi có một cánh rừng vây quanh ấy."
Trong lòng Lan Ninh Khắc hiểu rõ, khó trách gã đi vòng đi vèo vẫn không tìm được, thì ra ở trong rừng.
Sau khi nói cám ơn, gã vội vàng rời đi.
Nửa khắc sau, rốt cuộc gã đã tới bên cạnh khu rừng.
Loại cây âm mộc này giống cây hòe, nhưng thân cây đen kịt, lá màu tối, thoạt nhìn cũng chỉ có Âm phủ hoặc nơi có âm khí nặng mới có.
Một thành trì bình thường sẽ không có một cánh rừng lớn tới như vậy, nhưng ở quỷ thành trống trải này thì cũng không thấy kỳ lạ lắm.
Dù sao đại đa số mọi người đều có âm thọ ngắn hơn dương thọ rất nhiều nên quỷ hồn trong quỷ thành cũng rất thưa thớt.
Tiến sâu vào rừng khoảng chừng trăm bước, từ xa Lan Ninh Khắc đã nhìn thấy một tòa nhà tráng lệ, thậm chí còn có thể nhìn thấy có người giấy cầm chổi quét sân dù nơi đó vốn đã rất sạch sẽ.
Lúc này, tâm tình Lan Ninh Khắc khá phức tạp.
Gã có thể ghen ghét, phẫn hận những người kia, nhưng đối mặt với Đổng Tất Thành lại khác.
Bởi vì, Đổng Tất Thành còn chết sớm hơn gã rất nhiều năm, xem như là người xui xẻo nhất trong chín người bọn họ.
Còn chưa đến gần, Lan Ninh Khắc đã cao giọng nói.
"Đổng huynh, Lan Ninh Khắc đến chơi, không biết Đổng huynh có nhà không?"
Lúc Lan Ninh Khắc vừa bước tới trạch viện, một nam tử mặc cẩm bào khoảng chừng ba mươi tuổi đang vội vàng đi từ trong nhà ra.
Người này đúng là Đổng Tất Thành.
Thấy Lan Ninh Khắc, lúc đầu Đổng Tất Thành có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức trở nên hưng phấn.
Y nhìn kỹ một lượt mới xác thực trước mắt mình là Lan Ninh Khắc.
Tuy dáng vẻ hơi khác với trí nhớ nhưng phải vậy mới đúng.
"Lan huynh, sao ngươi cũng chết lúc còn trẻ tuổi vậy? Hơn nữa, đây là Qủy thành của Lao Dương, chẳng lẽ huynh cũng chết ở Lao Dương phủ sao, bị bệnh hay có lý do khác, hay là chuyện giang hồ? Đi nào đi nào, vào uống trà, vào uống trà!"
Ở quỷ thành rất ít khi có người tới thăm, bằng hữu lại càng không có ai.
Nhìn Lan Ninh Khắc, Đổng Tất Thành dĩ nhiên rất vui vẻ, nhưng biết đối phương có lẽ còn đang buồn vì vừa mới chết nên y không dám thể hiện sự vui mừng ra mặt, chỉ có chút hưng phấn mời khách vào nhà.
"Được được, quấy rầy, quấy rầy!"
"Ài, Lan huynh còn nhớ tới ta, có thể tới gặp mặt là Đổng mỗ đã cảm kích lắm rồi.
Đừng khách khí.
Mỗi năm cha mẹ ta đều cúng trà ngon, hôm nay mời huynh nếm thứ vũ tiền trà của Lao Dương phủ nhé!"
Thấy Đổng Tất Thành vừa quan tâm vừa nhiệt tình, chẳng hiểu sao Lan Ninh Khắc có chút xấu hổ, nhưng vẫn không quên yêu cầu của Lục Sơn Quân.
Hai con quỷ ngồi xuống, có nha hoàn người giấy tiến lên chuẩn bị trà nước.
Lan Ninh Khắc cũng hỏi một câu.
"Trước khi Đổng huynh vào quỷ thành có trải qua đau khổ gì không, âm thọ còn lại bao nhiêu?"
Câu hỏi này thật sự rất có trình độ.
Đối với con quỷ đi vào quỷ thành, chỉ cần biết hai điểm này thì cơ bản có thể biết lúc còn sống con quỷ đó là hạng người gì.
"Có lẽ nhờ tổ tiên Đổng gia tích đức nên ta cũng không chịu chút đau khổ nào, chỉ bị Phán Quan lão gia răn dạy mấy câu rất nhẹ nhàng.
Có thể do ta chết sớm nên âm thọ tới hơn sáu mươi năm.
Trước kia ta còn nghĩ đây là chuyện tốt, nhưng giờ thấy sống ở âm phủ chẳng thú vị gì cả."
"Chết tử tế vẫn tốt hơn sống khổ."
Lan Ninh Khắc chỉ có thể an ủi một câu như vậy.
Nghe Đổng Tất Thành nói xong, gã cũng biết khi còn sống hai người bọn họ không chung một đường.
"Đúng rồi Lan huynh, huynh còn chưa kể ta nghe tại sao huynh qua đời?"
Lan Ninh Khắc lúng túng, chưa kịp nói thì một thanh âm đã vang lên.
"Tất nhiên là do gã làm nhiều việc ác nên gặp báo ứng, rồi bị ta nuốt sống!"
Lời vừa nói ra, một hồi sương mù thoát ly ra khỏi quỷ thể của Lan Ninh Khắc, hóa thành dáng vẻ Lục Sơn Quân.
"Ngươi là?"
Đổng Tất Thành không quá kinh ngạc.
Y từng thấy rất nhiều quỷ pháp thần kỳ của một vài lão quỷ, ngay cả bản thân y cũng biết một chút.
Vì vậy Đổng Tất Thành cũng chỉ nghĩ Lục Sơn Quân là một con quỷ lợi hại mà thôi.
Lục Sơn Quân chắp tay nói.
"Ta tên là Lục Sơn Quân.
Năm xưa ở trước miếu Sơn Thần ở Ngưu Khuê Sơn, ta và chín vị thiếu hiệp đã lập ước định.
Bây giờ, ta đặc biệt tới đây thực hiện lời hứa, chỉ là số mệnh của ngươi cũng không tốt, vậy mà đã chết rồi!"
Đổng Tất Thành có chút sững sờ, cũng nhớ tới chuyện xưa.
Nhưng khác với mấy người trước, y là