Đã quen biết Kế Duyên nhiều năm rồi, và cũng từng hiểu rằng hắn rất phi thường, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Ngôn Húc đến cửa thăm hỏi.
Càng lớn tuổi, càng có thể nhìn thấu đáo một số thứ.
So với trước đây, nhận thức hiện tại của Chu Ngôn Húc đối với Kế Duyên càng đặc biệt hơn.
Vẻn vẹn với việc ngồi nhìn Kế Duyên chậm rãi mài mực, tâm tình căng thẳng trước đó của lão cũng từ từ bình tĩnh lại, biên độ hô hấp càng lúc càng nhẹ nhàng hơn.
“Chu đại nhân, Kế mỗ vừa đun nước xong.
Vậy chúng ta sẽ mượn hoa hiến Phật, dùng luôn lá trà mà ngài mang đến để pha trà và cùng thưởng thức nhé?”
Kế Duyên sẽ vừa chấm mực, vừa ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Húc hỏi.
“Tất nhiên là được rồi.
Kế tiên sinh muốn uống trà Phong Tiêm của U Châu hay trà Vũ Tiền của Kê Châu chúng ta? Chu mỗ đã mang theo mỗi loại một ít, tất cả đều là trà ngon mà người thân và bạn bè tặng cho.”
“Trà Vũ Tiền nhé! Cũng nhiều năm rồi mà ta chưa được uống loại đó!”
“Được thôi!”
Chu Ngôn Húc cúi đầu, xoay người giở bao tải mà mình mang theo ra rồi tìm lấy một chiếc bình tre màu vàng.
Sau khi lắc nhẹ rồi mở nắp bình, một mùi hương trà nhẹ nhẹ dần tỏa ra.
Với khứu giác của Kế Duyên, đương nhiên hắn biết đây là loại trà thượng hạng, không hề kém cạnh hơn trà do Ngụy gia gửi đến.
Nhìn dáng vẻ của Chu Ngôn Húc lúc này, bàn tay cầm chiếc bình tre của lão ấy đã nhăn nheo cả rồi, dù da mặt vẫn hồng hào nhưng tóc mai đã điểm xuyết hàng loạt vết đồi mồi nhỏ.
Thay vì hình ảnh Chu huyện úy mạnh mẽ trong ký ức, giờ đây lão ấy chỉ còn giữ lại khoảng bảy phần thần thái của ngày xưa.
Kế Duyên nhận lấy chiếc bình tre từ tay Chu Ngôn Húc, sau đó bèn nói “chờ một lát” rồi bước vào nhà bếp.
Nhìn Kế Duyên rời đi trong chốc lát, sau đó Chu Ngôn Húc mới quan sát xung quanh Cư An Tiểu Các.
Chiếc giếng cách đó không xa được một phiến đá lớn đè lên trên, phòng ốc xung quanh trông đã vô cùng cũ kỹ rồi.
Sắc màu của lớp sơn cũng đã phai mờ và bong tróc, nhưng nhìn chung là vô cùng sạch sẽ.
Cây táo phía trên đỉnh đầu lớn hơn nhiều so với khi đứng nhìn từ phía ngoài mảnh sân.
Trông cây ấy như hình thành nên một tán lớn, bao phủ gần hết một nửa sân vườn của Cư An Tiểu Các, nhưng kỳ diệu ở chỗ ánh mặt trời mùa đông luôn có thể chiếu xuyên qua các cành cây.
Do đó, dù có bóng cây rất to nhưng khu vực bên dưới vẫn luôn sáng tỏ và ấm áp.
Nhìn lại mặt bàn, tấm bảng của Cư An Tiểu Các tại đây không phải là một loại bìa cứng nào đó, mà là một tấm ván gỗ với các cạnh được đánh bóng, mài nhẵn.
May mắn thay, do chất liệu gỗ tốt nên không bị nứt nẻ hay dính mấy vết lốm đốm vì côn trùng đục khoét.
Chỉ là, nét chữ bên trên đã bị bào mòn, mờ nhạt, khó mà nhìn ra nội dung gì.
Bởi vì bản thân cũng mang theo một nghiên mực thuộc hàng quý giá, thế nên ánh mắt của Chu Ngôn Húc dĩ nhiên sẽ nhìn vào văn phòng tứ bảo mà Kế Duyên đặt ở bên ngoài.
Đương nhiên, bây giờ không có giấy, cho nên chỉ có tam bảo mà thôi.
Loại mực này hẳn phải là loại mực cực tốt đấy, trong khi cây bút trên ống đựng bút bằng sứ cũng có vẻ rất đặc biệt.
Chu Ngôn Húc quan sát vật này qua vài góc độ khác nhau, sau đó cứ có cảm giác ngòi bút trước mặt sẽ ánh lên từng tia khúc xạ khác nhau mỗi khi ánh mặt trời chiếu vào, trông vô cùng bắt mắt.
Đây là lần đầu tiên mà lão có cảm giác này khi quan sát một cây bút đấy.
Nhưng về phần nghiên mực, dường như đây chỉ là một nghiên mực đen cũ kỹ phổ thông.
Chu Ngôn Húc tự tin rằng, nghiên mực mà mình mang theo có lẽ còn tốt hơn đấy.
Thế là, lão nghĩ mình nên mời mọc thêm trong chốc lát, ắt hẳn lúc nãy chỉ do Kế tiên sinh khách sáo mà thôi.
Lúc này, Kế Duyên cũng đi ra từ trong bếp với một chiếc khay trên tay, bên trên khay là tách trà và một ấm trà đã pha sẵn.
“Đã khiến Chu đại nhân chờ lâu rồi! Lâu quá không về nhà nên có đôi chút trễ nãi, đáng nhẽ phải pha trà trước khi khách ghé thăm mới đúng.”
Chu Ngôn Húc nhanh chóng đứng dậy hỗ trợ.
“Này này, Kế tiên sinh, là do Chu mỗ đến thăm quá vội vàng ấy mà, là đến quấy rầy tiên sinh đấy.”
Hai người rót trà, Chu Ngôn Húc thổi nhẹ, còn Kế Duyên đặt chén trà sang một bên để nước nguội bớt.
Thật ra, Chu Ngôn Húc không hề muốn cầu cạnh gì, nhưng khi nhìn thấy Kế Duyên thì chỉ muốn giao hảo thân thiết hơn mà thôi.
Nhớ đến năm đó, có lẽ lý do mà Doãn công siêng năng chạy qua chạy lại Cư An Tiểu Các như thế, ắt hẳn là vì nhận ra sự bất phàm của Kế tiên sinh.
Mặc dù Chu Ngôn Húc cũng hiểu rằng, chuyện Doãn công có thể bước lên địa vị ngày hôm nay là do tài năng học thuật và sự nỗ lực của bản thân ông, nhưng lão Chu buộc lòng phải tự hỏi rằng: liệu Kế tiên sinh có giúp đỡ ít nhiều gì hay không?
Vốn dĩ Chu Ngôn Húc là một người luyện võ, tuy không phải kẻ chất phác nhưng cũng rất kiệm lời.
Trước khi đến đây, lão cũng rất xoắn xuýt khi suy nghĩ về đề tài để tán gẫu với Kế Duyên; nhưng bây giờ, Chu Ngôn Húc đã có sẵn rất nhiều ý tưởng trong đầu, chỉ chờ để bật thốt ra miệng.
Lão thổi trà nóng, ngửi lấy hương trà nhưng chưa vội uống ngay.
Nhìn Kế Duyên lau sạch vết sơn đỏ còn sót lại trên ván gỗ, Chu Ngôn Húc xúc động nói.
“Tiên sinh đã hơn mười năm rồi không về đây à?”
Kế Duyên gật đầu trong khi dùng vỏ sò cạo mạnh tấm ván gỗ.
“Xem như thế đi.”
Chu Ngôn Húc nhấp nhẹ một ngụm trà, nhìn lên cành lá cây táo lớn khẽ đung đưa trên đầu rồi nhìn sang Kế Duyên.
“Chỉ trong nháy mắt, ta đã già rồi, nhưng Kế tiên vẫn giữ phong thái năm đó.”
Kế Duyên cười.
“Chu đại nhân quá khen! Đại nhân là càng cao tuổi, càng dẻo dai, đâu hề thua kém gì so với phong thái năm đó.
Có lẽ Trần đại nhân Trần Thăng cũng thế phải không?”
Nếu nói theo cách của Kế Duyên ở kiếp trước, hai người Trần Thăng và Chu Ngôn Húc có thể được ví von như “song hùng của huyện Ninh An”, là hai người mang đến ảnh hưởng sâu sắc nhất cho huyện lị này, sau đó mới tính đến Doãn Triệu Tiên bỗng dưng nổi tiếng.
Nếu không có hai vị quan phụ mẫu – một văn, một võ – này, huyện Ninh An vốn dĩ khốn khổ không thể nào có ngày hôm nay.
Thế nên, Kế Duyên cũng rất khâm phục hai người.
Ít nhất, hắn cũng thừa nhận rằng, có lẽ bản thân mình cũng không thể làm tốt hơn bọn họ nếu rơi vào trường hợp đấy.
Nhấp tiếp một ngụm trà, Chu Ngôn Húc hỏi dò một câu:
“Ta nghe đồn rằng, cây táo lớn ở Cư An Tiểu Các này không bao giờ nở hoa sau khi tiên sinh rời đi.
Bây giờ ngài trở về, liệu cây táo ấy có ra hoa hay không?”
Tuy ngày nay không có quá nhiều người ở huyện Ninh An còn nhớ kỹ, nhưng hương thơm đặc biệt của hoa táo này đã từng phủ kín gần một nửa huyện thành thời bấy giờ.
Mãi đến tận hiện thời, Chu Ngôn Húc vẫn còn nhớ như in.
“Nó có nở hoa hay không là dựa vào bản thân của nó, nhưng Chu đại nhân nói có lý đấy.
Nếu Kế mỗ vẫn ở lại đây cho đến mùa hoa nở năm sau, ắt hẳn cây sẽ ra hoa đấy.”
“Ồ, thì ra là thế, thì ra là thế!”
Kế Duyên không hề giả vờ trả lời qua loa với lão Chu, kể như hỏi gì đáp nấy.
Chu Ngôn Húc cũng tự biết rõ trong lòng, tạm thời không nói gì thêm nữa.
Thỉnh thoảng, lão nhấp một ngụm trà và quan sát cử động tay của Kế Duyên.
Thế nhưng trong lúc giữ chén trà trong tay, Chu Ngôn Húc có lúc siết chặt, rồi có lúc thả lỏng tay luân phiên, hiển nhiên là đang thầm do dự điều gì đó.
Khoảng một khắc sau, Chu Ngôn Húc uống