Ở Chu phủ, Chu Thừa vẫn còn lo sợ cha mình nổi giận, sợ mình làm chậm trễ đại sự của cha.
Kết quả là lúc Chu Ngôn Húc trở lại, toàn bộ Chu gia phát hiện ra tâm tình của Chu lão đầu rất tốt, mà ngay cả cách nói chuyện cũng ôn hòa hơn bình thường đôi chút.
Tại Cư An Tiểu Các bên kia, đợi Chu Ngôn Húc đi mất bóng, Kế Duyên mới quay trở lại nội viện, tiếng ồn ào trong hậu viện nho nhỏ bắt đầu bùng nổ dần.
“Phù...!Cuối cùng cũng đi!” “Đúng vậy, đúng vậy, người này còn nán lại nữa chứ!”
“Đúng rồi, ngồi tới lúc mặt trời lặn luôn!” “Ông lão không mời mà tới!”
“Ai ôi!!! Đúng là nghẹn chết ta mà!” “Cũng nghẹn chết ta luôn!”
“Ngươi mà nghẹn gì.” “Thúi lắm, ta mới nghẹn đây!”
“Lão mang bánh ngọt gì á?” “Miếu Ngoại Lâu đấy, Đại lão gia thích nhất loại này.”
“A a, rất có tâm nhỉ!” “Là một vị quan đấy!” “Hoa Điêu nè, còn có Hoa Điêu nữa kìa!”
“Hoa Điêu thì tính là cái gì, sao bằng rượu trong Thiên Đấu Hồ của Đại lão gia chứ.”
Một đám líu ra líu ríu xông ra ngoài từ cây táo lớn, vì Chu Ngôn Húc đến thăm nên đám chữ nhỏ này phải nín lặng cả nửa buổi chiều nay rồi.
Kế Duyên khẽ vuốt trán, cũng không quát tháo bọn chúng.
Hắn đi vào nội viện nhìn tác phẩm chiều nay của mình.
Nét mực trên bốn chữ đã khô; người thường lúc đầu nhìn vào sẽ cảm thấy chữ rất đẹp, ngay cả người hiểu thư pháp cũng sẽ cảm thấy kinh diễm, còn nếu nhìn kỹ hơn thì thực ra cũng không nhìn ra cái gì.
Bởi vì, mặc dù bốn chữ này có môn đạo bên trong nhưng thần vận nội liễm, thu mà không lộ.
Chẳng qua, tấm biển này quả thực không đơn giản như vậy.
Bây giờ, nửa phần đầu quan trọng nhất của Thiên Địa Diệu Pháp đã thành, việc tu hành của Kế Duyên dường như cũng nhờ vậy mà biến chuyển hoàn chỉnh.
Trong khoảng thời gian này, việc quan sát đám chữ nhỏ cũng xem như đã mang lại lợi ích rất lớn cho hắn trong đạo viết chữ.
Vì vậy, mặc dù bốn chữ này không phải pháp lệnh, cũng không phải sắc lệnh có lực lượng lớn, nhưng nó không chỉ là tên của một ngôi nhà với mảnh sân nhỏ, mà còn là một phần của nó.
Cầm lấy bảng hiệu, Kế Duyên lại đưa nó tới cửa sân, một tay nâng bảng hiệu lên.
Mộc bài tự động bay lên, đặt vào đúng vị trí ban đầu của nó.
“Đúng vậy, diện mạo mới hẳn!”
Hắn khẽ cười, đi vào nội viện rồi đóng cửa sân lại.
Sau đó, Kế Duyên ngồi trước bàn đá, bắt đầu xem một chồng thư tín kia.
Trong những lá thư này quả nhiên có hai phong thư của hòa thượng Tuệ Đồng, Lục Thừa Phong gửi một lá thư, Đỗ Hành có tới ba cái; Doãn đại nhân có nhiều hơn, khoảng hai mươi lá thư.
Nội dung thư của hòa thượng Tuệ Đồng thì hắn đã biết lúc đến Đại Lương tự rồi.
Hắn đảo mắt nhìn qua một cái rồi đặt sang một bên.
Về phần những lá thư còn lại thì Kế Duyên phải mở ra xem, bên trong cũng không phải đại sự gì, có kiến thức cần giải đáp, hơn nữa còn có một ít chuyện nhà.
Hắn vừa đọc thư vừa mỉm cười.
Tất nhiên là mỗi lá thư không thể kể hết tất cả mọi chuyện trong cuộc sống được; nhưng khi đọc những lá thư này, dường như hắn có thể cảm nhận được những chuyện phát sinh, chứng kiến đứa con thứ hai của Doãn gia trưởng thành.
...
Trên bầu trời ở gần ngàn dặm bên ngoài núi Ngọc Thúy, một con hạc giấy ngự phong cấp tốc phi hành.
Giờ này, hạc giấy vỗ cánh cực nhanh mang theo từng đợt tàn ảnh, tốc độ này đã đạt đến đỉnh phong đối với bản thân hạc giấy hiện nay.
Khi đi đến một tầng sương mù vờn quanh trên núi Ngọc Thúy, hạc giấy mới giảm tốc độ, tần suất vỗ cánh cũng trở lại trạng thái bình thường.
Hạc giấy lơ lửng trên không, nhìn lại phía dưới, có một mảng rất rộng lớn gần như trắng xóa.
Nhưng hạc giấy đã đến đây một lần nên biết rõ, đây chính là cửa vào mê trận của Ngọc Hoài Thánh Cảnh.
Nó hạ thấp độ cao, bay vòng quanh mảng sương mù mấy lần.
Sau đó, hạc giấy không tiến vào vị trí trung tâm của sương mù, mà đi vòng qua một nơi nào đó ở vùng rìa rồi chui đầu vào trong sương mù từ phía dưới, tựa như đụng vào một miếng kẹo đường cực lớn.
Không giống như những người đi trên núi bình thường rất dễ bị lạc, quỹ đạo bay của hạc giấy cực kỳ rõ ràng.
Nó rẽ Đông rẽ Tây, bay thẳng một hồi rồi chuyển hướng, tóm lại là không bay thẳng một đường thẳng tắp.
Mê Trận của Ngọc Hoài Sơn trước mắt giống như thùng rỗng kêu to, ít nhất thì chức năng mê hoặc của nó là như vậy.
Khoảng nửa canh giờ sau, con hạc giấy nhỏ đã thoát khỏi nơi có lớp sương dày đặc nhất, tiến vào một vùng có sương mù khá mỏng manh.
Hạc giấy đáp xuống một tảng đá lớn, vặn vẹo người, ngẩng đầu quan sát bầu trời chung quanh.
Nó không thấy gì cả nên nghiêng đầu nhìn tới nhìn lui bốn phía.
Cuối cùng, nó cúi đầu thật thấp, nhìn tảng đá lớn dưới chân.
“Cốc..
thùng thùng...!Cốc...thùng...thùng...”
Một thanh âm lúc thì chói tai lúc thì thanh thúy truyền ra từ trong sơn cốc.
Có khi thanh âm rất nhỏ, khi lại rất lớn, lúc đứt quãng lúc liên tục, rất có quy luật.
“Cộp...Cộp...”
Tiếng hạc trên bầu trời truyền đến rất rõ ràng, vài tiếng vang lên ở phía chân trời rồi lại đi xa.
“Cốc...thùng thùng...đang đang đang...”
Thanh âm kỳ quái vẫn tiếp tục không ngừng.
Không lâu sau, một nữ tử dịu dàng mặc vũ y bước ra từ trong sương mù, nhanh chóng nhìn sang bên này.
Sau khi tìm kiếm một hồi, rốt cuộc nàng phát hiện ra trên một tảng đá lớn có một con chim giấy nhỏ đang liên tục mổ lên tảng đá, hơn nữa còn đục được một cái lỗ sâu chừng một ngón tay.
“Chẳng lẽ là con hạc giấy đó?"
Tiên hạc này chính là người bạn cố tri nào đó của Ngụy gia lúc trước.
Tiên hạc trông coi trên núi đều luân phiên thay nhau làm việc, tuy thời gian trôi qua rất nhanh nhưng lúc này lại đúng lúc tới lượt nàng.
Hạc cô chẳng xa lạ gì với con chim giấy kia.
Tuy không biết có phải là con chim lúc trước không nhưng chắc hẳn nó chính là hạc giấy được tạo thành từ diệu pháp của vị cao nhân có đại thần thông khó lường kia.
Vì vậy, con hạc giấy này đại biểu cho một ý nghĩa phi phàm.
Thấy rõ hạc giấy, hạc cô không dám thờ ơ, vội vàng hiện thân đi ra.
Nàng bước vài bước đến gần tảng đá lớn.
Nhìn thấy hạc cô đi đến, con hạc giấy cũng ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hạc cô chắp tay với hạc giấy, dò hỏi.
“Xin hỏi, ngươi đặc biệt đến Ngọc Hoài Sơn của ta sao?”
Con hạc giấy khẽ gật đầu, vỗ cánh bay lên, rồi đáp xuống vai hạc cô.
Nó quay đầu nhìn nàng một cái rồi đứng yên bất động.
Hạc cô xem chừng ý tứ chắc hẳn là muốn nàng mang nó vào Ngọc Hoài Thánh Cảnh.
Hạc cô cũng hơi dò xét một chút, sau khi không phát hiện ra trên người nó có bất kỳ tà khí gì bèn lập tức bay lên trời, mang theo