Tống Thế Xương đi vào Cư An Tiểu Các, vô thức nhìn miệng giếng trong nội viện rồi không khỏi hồi tưởng đến thứ tà vật ở trong giếng này lúc trước, sau đó mới nhìn cây táo trong nội viện.
“Cây táo này quanh năm có linh khí hội tụ, gió linh vờn quanh, lại còn có thể gột rửa trọc khí.
Cư An Tiểu Các của tiên sinh thật đúng là không đơn giản.”
Kế Duyên đóng cửa sân rồi cười đáp.
“Là cây táo này không đơn giản, chứ không phải Cư An Tiểu Các không đơn giản.
Mời lão Thành Hoàng ngồi, ta và ngài có thể vừa ngắm sao cùng cộng ẩm.”
“Khà khà, Kế tiên sinh đã mời, Tống mỗ không dám không nghe lệnh!”
Tống Thế Xương đứng trước bàn đá, đợi Kế Duyên đóng cửa quay lại rồi mới ngồi xuống bàn cùng với hắn.
Kế Duyên đã thay chén rượu nhỏ cho Tống Thế Xương, rót một ly rượu Hoa Điêu đậm đà.
“Mời Tống Thành Hoàng!” “Mời Kế tiên sinh!”
Sau khi cùng uống một chén, cảm giác khẩn trương của Tống Thế Xương thoáng biến mất.
Kế Duyên vẫn là Kế Duyên, ngược lại chính bản thân mình có chút hồi hộp rồi.
“Mấy chục năm nay, huyện Ninh An gió êm sóng lặng, ngoại trừ Dương gian ổn định, việc trông coi Âm phủ cũng rất trọng yếu.
Lão Thành Hoàng đúng là có công lao rất lớn.”
“Chuyện này, chỉ có Dương thì không thành, chỉ có Âm thì không thọ.
Cho tới bây giờ, hai thứ vẫn hỗ trợ lẫn nhau.”
Lão Thành Hoàng khiêm tốn nói thế trước khi cầm một khối bánh ngọt lên nhâm nhi thưởng thức.
Ngược lại, Kế Duyên không nắm rõ lý do vì sao hôm nay lão Thành Hoàng đến thăm.
Dù gì đi nữa, lão cũng không phải là thường nhân, quan niệm về thời gian cũng khác.
Hơn hai mươi năm không gặp cũng không có gì.
Chẳng qua, hắn cũng không vội, dù sao cũng sẽ biết mục đích đến đây, còn nếu lão không nói ra thì đây thật sự chỉ là một lần viếng thăm mà thôi.
Hai người tùy ý hàn huyên vài câu, Tống Thế Xương nói huyện Ninh An không thay đổi quá nhiều, Kế Duyên thì chọn nói về một vài kiến thức cũng không quá khoa trương.
Đợi đến lúc thời gian bất tri bất giác đến nửa đêm, Tống Thế Xương ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, loáng thoáng có thể cảm nhận được thiên tinh lực đang đổ xuống.
Trong thoáng chốc, lão có thể cảm nhận được trên thân Kế Duyên có tinh huy vờn quanh, nhưng vận khởi pháp nhãn nhìn kỹ thì lại không có gì đặc biệt.
“Kế tiên sinh, huyện Ninh An của ta an phận ở một góc.
Thân là Thành Hoàng của huyện, Tống mỗ tầm mắt nhỏ hẹp, kiến thức nông cạn, thiên địa rộng lớn là thế nhưng ta lại biết rất ít.
Tất cả mỹ lệ lộng lẫy chỉ thấy được một điểm sáng nhỏ.
Ngài chính là người có thần thông quảng đại nhất mà Tống mỗ quen biết.”
Kế Duyên cũng không phản bác lời này, cũng không cần quá khiêm tốn, vì đây chính là sự thật.
“Lần này tống mỗ tới đây, thật ra muốn thỉnh giáo Kế tiên sinh một chuyện.”
“Mời Tống Thành Hoàng cứ nói!”
“Ừm!”
Tống Thế Xương khẽ gật đầu, chậm rãi nói.
“Tống Thế Xương ta ở huyện Ninh An, thời gian làm Thành Hoàng cũng không ngắn.
Dù tiền triều đã diệt vong nhưng ta may mắn vẫn còn tồn tại.
Bây giờ cũng đã hơn ba trăm năm, tuy tu vi nông cạn nhưng cũng thấy thỏa mãn.
Có thể che chở một cõi Âm Dương của huyện Ninh An chính là nguyện vọng của Tống mỗ.”
“Thành Hoàng đại nhân thật cao thượng!”
Kế Duyên chắp tay biểu đạt kính ý.
Tống Thế Xương không dám nhận lễ này, lập tức đứng dậy đón lấy phần lễ của Kế Duyên.
“Tiên sinh khen nhầm rồi.
Trách nhiệm của Thành Hoàng không phải như vậy sao? Ta nói những lời này không phải để nói Tống mỗ như thế nào, mà chỉ muốn bàn luận về năm tháng.
Làm Thành Hoàng mấy trăm năm, mắt thấy sinh tử của vô số người, cũng chứng kiến vô số quỷ hồn tiêu tán...!dần dần, trong lòng ta chợt nảy sinh một điều nghi hoặc.”
Tống Thế Xương nhìn dáng vẻ dần nghiêm túc của Kế Duyên, sắp xếp lại ngôn từ rồi tiếp tục nói.
“Người thường sau khi chết sẽ vào Âm Ti, có người nhà tế tự thì có thể yên tâm về âm thọ, nếu không có người nhà thì lại có chút thê lương.
Nhưng nếu không có tình huống nào đặc biệt, hồn phách sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán.
Hết âm thọ, phách sẽ tan biến ngay lập tức, ba hồn sẽ bị phân chia, nhân hồn bị chôn vùi, địa hồn xuống đất, thiên hồn lên trời, tiêu tan trong thiên địa.”
“Ừ.”
Kế Duyên gật đầu, khẽ ừ một tiếng để tỏ ý mình vẫn đang nghe.
Trên thực tế, hắn đang nghe vô cùng nghiêm túc.
Nếu nói về những tri thức chuyên ngành trước mặt, hắn nhất định không bằng lão Thành Hoàng Tống Thế Xương rồi.
Tống Thế Xương cũng không hỏi trực tiếp vấn đề muốn hỏi, mà chỉ kể những ví dụ về những hồn phách điển hình trong những năm gần đây và giảng lại một vài ghi chép của Âm Ti với Kế Duyên.
Trong đó có người ác, có người lương thiện, có người bình thường, thậm chí vẫn có không ít quỷ tốt, quỷ lại cuối cùng cũng khó mà tồn tại lâu dài.
Kế Duyên cũng là lần đầu tiên trò chuyện kỹ càng về hồn phách bình thường ở âm phủ với một quỷ thần của Âm ti.
Mặc dù người đã chết nhưng âm phủ vẫn là một xã hội.
Hơn nữa, trong cuộc sống lại rất ỷ lại vào dương thế, nhưng cuối cùng kết cục vẫn giống nhau.
Nói rất nhiều nhưng Kế Duyên vẫn rất kiên nhẫn, thậm chí nghe một lúc lâu hắn còn có thể mơ hồ cảm giác được vấn đề mà lão Thành Hoàng muốn hỏi.
“Hồn mất như đèn tắt, nhân hồn lụi tàn, hai thiên hồn và địa hồn trả lại trong thiên địa, lên trời hay xuống đất cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trong lúc vô tình, Tống mỗ phát hiện một chuyện: Thỉnh thoảng, cũng sẽ có thiên hồn mang theo khí tức nhân hồn còn sót lại đi cùng nhau!”
Kế Duyên ngồi nghiêm chỉnh, lần đầu mở miệng cắt ngang.
“Xin hỏi lão Thành Hoàng đã gặp chuyện như vậy mấy lần rồi?”
Tống Thế Xương nhớ lại rồi nói.
“Chuyện như thế cực kỳ hiếm thấy.
Hơn hai trăm năm trước, ta ngẫu nhiên nhìn thấy một lần.
Sau đó, Tống mỗ một mực lưu ý âm phủ quỷ hồn tiêu tán.
Thậm chí sau khi nhìn thấy lần thứ hai, ta phái hai gã Chủ quan thường trú ở quỷ thành chuyên môn giám sát việc này.
Tính luôn lần đầu tiên thì hơn hai trăm năm đã xảy ra bảy lần.
Đương nhiên, chúng ta cũng không dám nói mình có bỏ sót hay không.”
“Bảy lần.”
Kế Duyên nhíu mày suy nghĩ.
Hơn hai trăm năm, không biết đã chết bao nhiêu người, bao nhiêu quỷ.
Con số khổng lồ như vậy, lại được Âm Ti cố ý quan sát mà chỉ nhìn thấy bảy lần.
Điều đó nói rõ hiện tượng này thật sự là cực kỳ cực kỳ hiếm thấy.
“Thật ra cũng không chỉ như vậy.”
Tống Thế Xương lại uống cạn chén rượu trong chén; mùi rượu tiêu tán trong hơi nước, giống như có chút men say.
Sau đó, lão mới tiếp tục nói.
“Khoảng sáu mươi năm trước, ở miếu Thành Hoàng, Tống mỗ đã gặp một người.”
“Người tu hành ư?”
Nghe Kế Duyên hỏi như vậy, Tống Thế Xương mới lắc đầu trả lời.
“Cũng không phải, là một phàm nhân, còn là một thương nhân con buôn, lúc nào cũng cầu tài phú, bản thân cũng không có gì đặc thù.
Nhưng người này có phần hồn giống một linh hồn đặc biệt đã tiêu tan từ mấy chục năm trước...”
Tống Thế Xương dừng lại, nhìn về phía Kế Duyên, mà Kế Duyên cũng đã đoán được.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Tống Thế Xương không khác gì suy đoán của hắn.
“Thậm chí có tám chín phần tương tự; hoặc là nói, nếu không phải hai người có độ tuổi khác nhau thì có thể giống nhau đến mười phần!”
Con người có diện mạo, cũng có phần hồn.
Về phần diện mạo, người ta có thể dịch dung cải trang, cũng có thể như con giống cha, lớn lên giống nhau cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng phần hồn là đặc điểm có một không hai, cũng là một trong những thủ