Cao nhân đã hóa thành ánh sáng rời đi rồi mà mấy tên tinh quái yêu ma trên thuyền vẫn chưa dám đứng dậy.
Tiếng sấm vừa rồi dù chỉ nghe thấy thanh âm nhưng cũng quá mức đáng sợ, giống như thiên uy cuồn cuộn hóa kiếp hàng thân.
Đối với bọn chúng thì đây là một chuyện quá khinh khủng, mất một lúc lâu sau vẫn chưa thể lấy lại sức lực.
Kế Duyên đã đi, tinh hà xung quanh phi chu Huyền Tâm phủ cũng biến mất - vậy là đã chính thức thông báo Thái Âm thịnh yến tối nay kết thúc tại đây.
Tuy cánh buồm Âm Dương vẫn đang dẫn động Thái Âm chi lực, nhưng sau khi được chứng kiến tràng cảnh rầm rộ vừa rồi, một chút Thái Âm chi lực bây giờ cũng trông có vẻ như quá thưa thớt rồi.
Ở bên boong cuối đuôi thuyền, hai lão tu sĩ đã ngừng động tác thi pháp từ lâu.
Nhìn ánh sao tiêu tán trên bầu trời, sau đó quan sát pháp khí có hình dạng như chiếc bình trong tay, cảm nhận chuyển động lắc lư ra tiếng của vật này, hai người cứ có cảm giác như bên trong vừa được đổ đầy nửa bình nước vậy.
“Chỉ vẻn vẹn chưa tới một canh giờ lại thu hoạch được nhiều Thái Âm chân thủy như vậy.”
“Vận thế quả thật không tệ.
Cơ mà, không biết người vừa thi pháp kia là thần thánh phương nào, có quan hệ gì với Huyền Tâm phủ?”
“Cái này thì chịu rồi.”
Hai người vừa bàn luận, vừa nhìn chằm chằm vào pháp khí hình cái bình trong tay mình.
Sau đó, bọn họ sửng sốt liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong ánh mắt của đối phương.
“Cao nhân kia lấy đi cả tinh hà ư?”
“Hẳn là vậy...”
Mặc dù biết rõ tinh hà vừa rồi không phải là tinh hà thực sự, thế nhưng Nguyệt Hoa và tinh lực nồng đậm tạo thành Thái Âm chi lực không phải là giả.
Làm gì mà có thể giả mạo được toàn bộ cả cảnh tượng kỳ vĩ như thế trong nháy mắt cơ chứ?
...
Sau khi được Kế Duyên truyền âm, đám người Ngọc Hoài Sơn đều nhìn nhau, từ đó biết được tất cả mọi người đều nhận được truyền âm của hắn.
“Kế tiên sinh trở về bế quan.
Các ngươi có thể nhân lúc này tiếp tục tu luyện một lúc, hoặc là thưởng thức cảnh đêm cũng được.
Ta quay về hộ pháp cho Kế tiên sinh đây.”
Cư Nguyên Tử đứng lên.
Quần áo chỉ mới khẽ run, thân hình đã như ảo ảnh rời đi.
Đến khi Cư Nguyên Tử đi rồi, các đệ tử trẻ tuổi của Ngọc Hoài Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Nguyên Sinh khó nén vẻ hưng phấn trong khi nhìn sang sư phụ Cừu Phong của mình.
“Sư phụ, tinh hà đầy trời lúc nãy là do Kế tiên sinh làm ra à?”
Cừu Phong nhìn cậu bé bằng ánh mắt khá buồn cười, sau đó lại nhìn qua đám tu sĩ trẻ tuổi đang hiếu kỳ như những chú cún con xung quanh.
Gã khẽ cười, nhìn sư huynh Dương Minh và hai vị Chân nhân khác.
“Không phải Kế tiên sinh thì còn ai vào đây nữa, ngươi nghĩ là mấy đạo hữu của Huyền Tâm phủ làm ư? Mặc dù cánh buồm Âm Dương có khả năng tạo ra được thần thông như vậy, nhưng những tu sĩ trên thuyền này cũng không đủ đạo hạnh, ngay cả hai vị Tri sự cũng còn kém xa.”
Thấy đám đệ tử trẻ tuổi không kìm được cảm giác hưng phấn, cứ mãi miết bàn luận với nhau về cảnh tượng vừa rồi và những gì mình tu luyện được, Cừu Phong dặn dò một câu.
“Không được tùy ý để lộ chuyện này ra ngoài.
Những người biết Kế tiên sinh làm chuyện này cũng không nhiều, chỉ được nói với nhau thôi đấy.”
“Đệ tử biết rõ!” “Vâng!” “Đã biết, thưa sư thúc!”
Đúng lúc các đệ tử Ngọc Hoài Sơn đáp lời, Dương Minh và các Chân nhân khác của Ngọc Hoài Sơn bèn nhìn thấy mấy gã tu sĩ mặc pháp bào màu vàng đi đến.
Đó chẳng phải ai khác, ngoài các tu sĩ của Huyền Tâm phủ.
Giờ phút này, một người là Tri sự của phi chu Huyền Tâm phủ dẫn theo hai gã đệ tử đi tới khoang tàu mà đám người Ngọc Hoài Sơn đang ngồi.
Người còn chưa đến mà đã hành lễ trước.
“Ra mắt chư vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn!”
Mặc dù biết Kế Duyên chắc chắn không còn ở đây nhưng vị Tri sự này vẫn nhịn không được mà phải đến gặp nhóm người Ngọc Hoài Sơn một lần.
Đám người Dương Minh, Cừu Phong đứng dậy, cùng các đệ tử đáp lễ.
“Ra mắt các vị đạo hữu Huyền Tâm phủ, không biết mấy vị tới tìm chúng ta có việc gì?”
Vị Tri sự kia sửa sang lại pháp bào của mình, sau đó mới khẽ lắc đầu rồi cười, nói.
“Dương đạo hữu không cần giả vờ hồ đồ, không biết mấy vị Chân nhân có thể sang một bên nói chuyện không?”
Một vị Chân nhân Ngọc Hoài Sơn bèn lên tiếng.
“Cừu sư huynh, Dương sư huynh, ta dẫn đám vãn bối quay về phòng khách trên khoang thuyền trước.
Các huynh cứ nói chuyện với mấy vị đạo hữu Huyền Tâm phủ đi nhé.”
“Được, làm phiền Vương sư đệ rồi.”
Đám người Huyền Tâm phủ vội vàng chắp tay hành lễ với Vương Chân nhân.
Sau khi người sau đáp lễ, bọn họ đưa mắt nhìn đối phương dẫn đoàn người dần đi xa.
Tiếp theo, Tri sự của Huyền Tâm phủ mới quay đầu lại, trịnh trọng nói.
“Các vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn, chẳng hay Kế tiên sinh bây giờ đã trở về khách xá chưa?”
Dương Minh và các sư đệ của mình đồng loạt quan sát lẫn nhau, cuối cùng mới đáp.
“Kế tiên sinh thấy mệt nên đã sớm quay lại khách xá nghỉ ngơi rồi.”
Gã cũng không nói Kế Duyên phải đi bế quan, chỉ nói mệt mỏi mà thôi.
Mà các tu sĩ của Huyền Tâm phủ cũng không nghi ngờ chuyện này.
Vị Tri sự quay đầu nhìn về phía cánh buồm Âm Dương.
“Kế tiên sinh pháp lực thông huyền, không phải là tu sĩ của Huyền Tâm phủ chúng ta, vậy mà có thể dẫn động cánh buồm Âm Dương thi triển ra diệu pháp kinh thế hãi tục như vậy.
Giây phút tinh hà hạ xuống kia đủ khiến người ta mê mẩn...”
Nói đến đây, vị Tri sự nhìn đám người Cừu Phong, nhỏ giọng nói.
“Các vị đạo hữu, Kế tiên sinh là cao nhân của Ngọc Hoài Sơn ư?”
Nếu người ta đã hỏi thẳng như vậy, đám người Dương Minh và Cừu Phong chỉ có thể thành thật trả lời.
“Kế tiên sinh có giao tình khá tốt với Ngọc Hoài Sơn chúng ta, nhưng không phải là tu sĩ Ngọc Hoài Sơn.”
“Vậy các ngươi có biết sư môn của Kế tiên sinh ở nơi nào không?”
Cừu Phong lắc đầu trả lời.
“Tiên sinh chưa từng kể về sư môn của người, mặc dù có lúc ngài ấy cũng không hiểu nhiều về Tiên phủ.”
“À...”
Vị Tri Sự của Huyền Tâm phủ do dự một chút, đắn đo một hồi mới hỏi tiếp.
“Các vị đạo hữu nhất định biết rõ đạo pháp nền tảng mà Kế tiên sinh đang tu luyện, đúng không? Ách, ý tại hạ là, không biết ngày mai hoặc là một lúc nào đó, Kế tiên sinh có muốn dẫn động tinh lực tu hành nữa không nhỉ? Nếu là như vậy, chẳng hay có thể báo cho chúng ta biết thời gian đại khái, tốt nhất là báo trước một tiếng, chúng ta sẽ bố trí trận đồ thật tốt, mở trận pháp phi chu ra tối đa, cũng có thể giúp tiên sinh một tay!”
“Ha ha ha.
.
.”
Mấy vị Chân nhân của Ngọc Hoài Sơn đều mỉm cười.
“Chúng ta đều hiểu tâm tư của đạo hữu.
Chỉ là từ trước đến nay, Kế tiên sinh đều thích tự do tiêu sái, làm việc tùy tâm sở dục.
Những người thô thiển như chúng ta căn bản chẳng thể nào biết được huyền pháp ảo diệu của tiên sinh, càng không biết có thể nhìn thấy ngài dẫn động tinh lực lần nữa không.
Đạo hữu, tinh tượng rầm rộ như vậy - chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
“Ài, chúng ta làm sao có thể không biết chứ.
Cho nên chúng ta mới phải nói gần nói xa với các vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn đây.
Đúng rồi, các vị đi tới Bắc Cảnh Hằng Châu phải không, vậy là đi đại hội Tiên Du nhỉ?”
“Đúng vậy!”
“Kế tiên sinh cũng đi?”
“Kế tiên sinh cũng đi!”
Nghe vậy, vị Tri sự của Huyền Tâm phủ lại chắp tay.
“Vậy, không dám quấy