Sau khi tiến vào vùng biển, vào một buổi sáng sớm nửa tháng sau.
Mặt trời nhô cao trên mực nước biển.
Ánh ban mai chiếu rọi trên mặt biển khiến vùng biển phương xa trở nên vàng óng ánh rực rỡ.
So với khu vực có thấu kính trên khoang thuyền, Kế Duyên thích đứng ở boong thuyền và thưởng thức phong cảnh dọc đường hơn.
Tuy rằng với thị lực của hắn, ngoại trừ một vài đồ vật đặc thù thì những thứ khác đều mơ mơ hồ hồ.
Nhưng hắn đã sớm quen với trạng thái này rồi.
Hơn nữa, hắn còn có ý cảnh Sơn hà trong cơ thể; dưới một trạng thái huyền diệu nào đó, hắn có thể vận dụng ‘ý’ kết hợp với cảnh sông núi ở bên ngoài, từ đó mà tưởng tượng ra được cảnh vật thực sự, cũng giống với thực tế đến tám, chín phần.
Gió trời thổi tung tóc mai của hắn ra phía sau.
Lúc này, chứng kiến mặt trời đang từ từ nhô lên trên mặt biển, Kế Duyên lại lấy chiếc lông vũ màu vàng đỏ kia ra, bắt đầu dò tìm manh mối dưới ánh mặt trời.
Ánh dương phản chiếu lên chiếc lông vũ, làm cho màu sắc của nó càng thêm diễm lệ xán lạn.
Trong một khoảnh khắc, dường như ánh mặt trời tựa dòng nước chảy qua bề mặt lông vũ, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra đó chỉ là ảo giác.
Cư Nguyên Tử đứng bên cạnh Kế Duyên, cũng đang nhìn chăm chú lên chiếc lông vũ này.
Bây giờ nơi này chẳng có ai, hơn nữa cơ hội cũng phù hợp, rốt cuộc lão có thể hỏi Kế Duyên về nghi hoặc trong lòng mình.
“Kế tiên sinh, lúc mua chiếc lông này trên bến Đỉnh Phong, vẻ mặt của ngươi rất khác thường, cuối cùng thì chiếc lông vũ này có gì đặc biệt vậy?”
Kế Duyên truyền một chút linh khí và pháp lực vào trong chiếc lông kia, khiến cho một cỗ yêu khí tản mát ra ngoài.
Chỉ sau vài nhịp thở, Kế Duyên lập tức thu tay lại.
Sau đó, hắn quay đầu hỏi Cư Nguyên Tử.
“Cư đạo hữu có nhìn thấy gì không?”
Đương nhiên, Cư Nguyên Tử biết rõ Kế Duyên đã truyền linh khí vào trong chiếc lông vũ này, dù sao lão cũng thấy có nhiệt lực vừa mới tràn ra.
Nhưng lão chẳng nhìn thấy có điểm gì đặc biệt ở đây cả.
Vì vậy, Cư Nguyên Tử lắc đầu nói.
“Ngoại trừ có chút nhiệt lực tỏa ra, ta không phát hiện cái gì cả.
Kế tiên sinh nhìn thấy gì vậy?”
Kế Duyên có vẻ nghiêm túc gật đầu.
“Yêu khí, yêu khí đáng sợ cực kỳ nồng đậm...”
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm.
“Vừa ảo vừa thực.”
“Yêu khí ư?”
Cư Nguyên Tử hơi sững sờ, lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ.
Vừa rồi có Yêu khí? Hư hư thật thật nữa ư?
Phản ứng của Cư Nguyên Tử cũng là điều mà Kế Duyên có thể đoán được.
Lúc trước vì hắn quá sợ hãi nên sức phán đoán bị quấy nhiễu một chút.
Bây giờ nghĩ lại, hắn cũng đã hiểu rõ rồi.
Yêu khí này thật ra không phải là một tồn tại thật sự, mà nó tồn tại ở phương diện “Ý”.
Bởi vì pháp nhãn của hắn đặc biệt, lại có ý cảnh đặc thù, cho nên lúc yêu vũ này bị kích phát mới có thể dẫn động đến yêu khí đáng sợ như vậy.
Nhưng đây chắc chắn không phải là do Kế Duyên nhìn thấy ảo giác.
Cư Nguyên Tử biết rõ Kế Duyên sẽ không lừa gạt lão, nhưng dù lão đã dùng hết thủ đoạn quan sát, hơn nữa còn truyền linh khí pháp lực vào chiếc lông vũ để cảm nhận, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Sau khi thử cả buổi, lão cũng đành buông tha cho nó.
Trả lại chiếc lông vũ cho Kế Duyên, Cư Nguyên Tử mới tò mò dò hỏi.
“Tiên sinh có biết đây là lông vũ của yêu thú nào không?”
Đáp án của câu hỏi này vẫn là một ẩn số.
Tuy trong lòng Kế Duyên cũng có một suy đoán to gan nhưng cũng chỉ gói gọn trong suy đoán mà thôi.
“Ta cũng không biết, có lẽ là một dị thú có thiên phú năng lực đặc thù, có lẽ...”
Ánh mắt hắn lại chậm rãi nhìn về phía ánh mặt trời.
Cư Nguyên Tử cũng dõi theo tầm mắt của hắn, nhưng lão không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Kế Duyên đang vô thức nhìn ngắm ánh dương mà thôi.
“Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều rồi.
Tóm lại, chiếc lông vũ này không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
Kế mỗ sẽ nghiên cứu kỹ hơn một chút.”
Thực ra, Kế Duyên rất muốn dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt thử chiếc lông vũ, nhưng hắn chỉ có một chiếc này thôi, ngộ nhỡ nó không chịu nổi rồi hóa thành tro bụi thì hắn đi đâu để tìm chiếc lông thứ hai đây?
Nhưng một trong những thứ cấu thành Tam Muội Chân Hỏa chính là Dương Muội Chân Hỏa đấy.
Nếu chỉ lấy nó ra thì khẳng định không đủ trình độ để đạt đến Thái Dương Chân Hỏa trong truyền thuyết.
Nhưng nếu hắn mượn nhờ lực lượng Tam Muội Chân Hỏa toàn vẹn để chuyển hóa thành Cực Dương, nói không chừng có thể mô phỏng một chút.
‘Có nên thử không đây....Có khi đốt xong là mất luôn đấy...’
Lúc hắn đang cố tìm một phương pháp thích hợp, lý trí khiến cho hắn cứ phải do dự mãi như vậy.
“G r à o o o “
Một thanh âm rõ to từ phương xa truyền đến.
Tất cả các tu sĩ trên thuyền, kể cả Kế Duyên, đều nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh đó, để rồi trông thấy phương xa có hình ảnh một đầu rồng dài thật dài hiện ra.
“Rồng ngâm? Giao Long?”
Phi chu cũng không có ý định thay đổi phương hướng, cứ bay thẳng vào đám mây phía trước.
Ở bên kia, Giao Long vẫn lăn lộn trong đụn mây, phát ra từng đợt rồng ngâm.
Lúc gần nhất, hai bên chỉ cách nhau chưa đến trăm trượng.
Giao Long kia dài khoảng vài chục trượng, kích thước lớn bằng một cái vại đựng nước; bốn bộ vuốt của Giao Long chộp vào đụn mây giống như không phải đang cầm lấy mây, mà là đang ôm một mảnh đất mềm giữa bầu trời vậy.
“G r à o o o “
Đối lập với phi chu của Huyền Tâm phủ, con Giao Long này có vẻ như rất bé nhỏ.
Những người đứng trên thuyền đều nhìn thấy nó, có người hiếu kỳ, có người thán phục, cũng có người sợ hãi.
Mà con Giao Long kia cũng đang nhìn chiếc phi chu của Tiên nhân có cánh buồm vàng rực rỡ trước mặt.
Nó biết thứ này không dễ chọc vào.
“Sư phụ, con Giao Long kia đang làm gì vậy, sao lại vừa ôm đụn mây vừa phát ra tiếng rồng ngâm?”
Có tu sĩ hỏi trưởng bối của mình như vậy.
“Chắc hẳn là nó đang tìm bạn đời đấy.
Có câu nói rằng, bản tính của rồng vốn phóng đãng.
Tuy không thể quơ đũa cả nắm khi bao hàm Giao Long vào đấy, nhưng loài rồng đúng là yêu vật rất để ý đến việc tìm bạn đời, lại càng dễ dàng tầm hoan khắp nơi.
Ừ thì bọn chúng cũng rất thích sinh con.
Thực ra cái này không liên quan đến sự hưng thịnh của Long tộc.”
“À...”
Nghe thấy thanh âm nói chuyện của hai thầy trò xa lạ cách đó không xa, Kế Duyên không khỏi cười cười.
Hắn nghĩ thầm, đó là do các ngươi chưa từng gặp lão Ngưu.
Gã không dám xưng là đệ nhất tầm hoan lưu tình trong Yêu tộc, nhưng chắc chắn cũng phải nằm trong ba hạng đầu tiên đấy.
“Chư vị đạo hữu chú ý, phi chu sắp đi vào vùng gió lốc Thiên Cương phía trước.
Xin đừng tùy ý bay ra khỏi phạm vi bảo hộ của trận pháp trên phi chu.”
Tu sĩ Huyền Tâm phủ truyền âm đến tất cả các nơi trên thuyền, nhắc nhở về nguy hiểm có thể xảy ra.
Định nghĩa về khái niệm bản đồ Tứ Hải ngày nay thật ra cũng không phải đến từ tiên nhân, mà là tới từ Long tộc.
Trước kia, ngoại trừ vị trí có gió lốc Thiên Cương và dòng chảy của Hoang Hải, những vị trí khác trên bản đồ đều rất mơ hồ.
Hơn nữa, có khi sẽ có Long tộc đánh nhau chỉ vì khu vực cai quản trên bản đồ.
Vì vậy, khoảng một ngàn mấy trăm năm trước, một vài Chân Long trong Tứ Hải mới gặp nhau, đưa ra giới hạn cho Tứ Hải.
Giờ đây,