Chỉ là ngay sau đó, Kế Duyên suy nghĩ lại, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân có lẽ không mang theo tiền đồng, thậm chí cũng chẳng có bao nhiêu bạc vụn.
Lão sống ở trong cung đã lâu, cũng không cần xài tiền vào cái gì cả.
Cho dù thỉnh thoảng lão muốn tiêu tiền thì cũng sẽ dùng ở những nơi xa hoa.
Với thỏi bạc lớn như thế, quán trà này chắc chắn không thể có tiền bạc mệnh giá lớn để trả tiền thừa rồi.
"Ài, đi chung với Hoàng đế và đại thái giám mà Kế mỗ còn không kiếm được một bữa trà!"
Kế Duyên bất đắc dĩ nói.
Hắn chỉ có thể lấy hai đồng Ngũ thông bảo và hai đồng lẻ trị giá một văn tiền từ trong tay áo ra, giao cho chưởng quỹ.
"Chủ quán nhận lấy, mười hai văn."
Dương Hạo vội vàng nói.
"Tiên sinh yên tâm.
Cô, ách, tại hạ nhất định sẽ mời tiên sinh ăn đủ loại sơn hào hải vị!"
"Đúng đúng, tiên sinh yên tâm."
Lúc Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân còn đang hứa hẹn với Kế Duyên một phen, vị chưởng quỹ vui vẻ hớn hở thu tiền lúc này lại lên tiếng.
"Ách...!Khách quan, đồng tiền này của ngài..."
Chưởng quầy quán trà nhận tiền, nhíu mày cầm lấy đồng tiền có trọng lượng lớn kia, nhìn kỹ hơn một chút.
"Cái này là...!Nguyên Đức thông bảo?"
Đồng Ngũ thông bảo của Đại Trinh có giá trị tương đương với năm văn đồng lẻ.
Chẳng những mệnh giá, ngay cả trọng lượng cũng phải chính xác.
Mỗi thời đại Hoàng đế đều đổi một bộ khuôn mẫu khác nhau.
Đồng tiền mà Kế Duyên có đầu tiên chính là Hồng Nguyên thông bảo.
Còn Nguyên Đức thông bảo là ấn chế của Hoàng đế đời trước.
Bây giờ có lẽ đã là Hồng Vũ thông bảo.
Nhưng tất cả đều có thể lưu thông.
"Ba vị khách quan là người nơi khác đến sao? Đồng tiền này có tỉ lệ rất tốt, sức nặng cũng chuẩn, nhưng không phải là tiền của triều ta.
Tiểu nhân chỉ là người buôn bán nhỏ, đi tìm người đổi thì sẽ bị hao hụt.
Nếu không xin khách quan cho thêm hai văn được không ạ?"
Kế Duyên không nói gì, lại lấy ra hai đồng tiền trong túi giao cho chưởng quỹ.
"Lấy đi.
Hai vị, chúng ta phải đi rồi."
"Đa tạ khách quan thông cảm!" "Ài!"
Kế Duyên khẽ gật đầu với chưởng quầy quán trà, sau đó cùng Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân đứng dậy, vòng qua bàn rời khỏi quán trà.
Khi đi xa vài bước, Kế Duyên lại quay đầu nhìn về phía quán trà, chưởng quầy kia hình như đang cân lại phân lượng của đồng tiền.
Điều này làm Kế Duyên khẽ nhíu mày.
Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân tự cho là đoán được tâm tư của Kế Duyên, ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Tiên sinh, mặc dù đồng tiền có trọng lượng đủ, nhưng tội danh đúc tiền xu tư nhân không nhỏ.
Thường thì dân chúng bình thường sẽ tìm người để đổi tiền, nên sẽ có chút chênh lệch."
"Ừm, Kế mỗ không phải đang nghĩ tới cái này.
Được rồi, hai vị đi theo ta.
Trước tiên, chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh."
Kế Duyên dứt bỏ ý nghĩ trong đầu, dẫn Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân bước nhanh về phía trước.
Đây là một thành trấn khá quy mô, nhưng đường phố và nhà cửa cũng không thể xem là sạch sẽ, kiến trúc cũ thì nhiều mà mới thì ít.
Nhìn tổng thể rất thiếu quy hoạch, dẫn đến sự phân bố kiến trúc lộn xộn.
Ngoại trừ các đường phố chính, những nơi khác hầu như không phải đường lát đá phiến.
Ba người bước xuyên qua thành trấn này một lát, rất nhanh đã lách qua dòng người, đi đến một nơi cực kỳ vắng vẻ.
Thấy Kế Duyên dừng lại, Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân tất nhiên cũng không dám đi nữa.
Cả hai tò mò chờ Kế Duyên nói tiếp.
Kế Duyên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân, sau đó mới nói.
"Tam công tử chắc hẳn đã lâu không có vi phục xuất tuần.
Tuổi tác như vậy mà gọi là công tử cũng không đúng lắm, hơn nữa cũng không thích hợp du ngoạn bên này.
Để Kế mỗ dùng chút thủ đoạn nhỏ đi."
Kế Duyên dứt lời, vươn ngón tay cách không hướng về phía Dương Hạo.
Lão Hoàng đế chỉ cảm thấy trán hơi nóng lên, sau đó có dòng nước ấm đánh thẳng vào thái dương rồi trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, nhất thời có cảm giác gân cốt vô cùng ngứa ngáy.
Lý Tĩnh Xuân ở bên cạnh hơi há miệng, nhìn một màn trước mắt.
Lão quên luôn việc phải chú ý cách xưng hô.
"Hoàng thượng...."
Chỉ thấy thân thể Dương Hạo hơi gầy yếu bỗng trở nên cao ráo, mái tóc vốn hoa râm đều chuyển thành đen nhánh, xương cốt trở nên rắn chắc, thân thể trở nên cường tráng hơn.
Những nếp nhăn trên mặt của tuổi già đều biến mất.
Chỉ vẻn vẹn không tới hai hơi thở, Dương Hạo trước mắt đã khôi phục bộ dáng lúc còn trẻ của mình.
Dương Hạo còn chưa kịp phản ứng, biến hóa đã chấm dứt.
Y nhìn thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Lý Tĩnh Xuân, cảm nhận được cả người tràn đầy tinh lực.
Dương Hạo cúi đầu nhìn hai tay, có thể rõ ràng nhìn ra đây là một đôi tay của người trẻ tuổi, càng không nói đến mái tóc trên đầu đã đen nhánh.
"Lý Tĩnh Xuân, mau nói cho ta biết, hiện tại ta như thế nào?"
Lý Tĩnh Xuân lúc này mới hoàn hồn, vẫn còn kinh hãi, nói.
"Dáng vẻ hiện tại của Tam công tử, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.
Không, đây chính là khi Tam công tử ngài hơn hai mươi tuổi! Tiên pháp của tiên sinh quả nhiên khó lường thần kỳ!"
Kế Duyên nhìn bộ dáng lúc này của Dương Hạo cũng cảm thấy rất hài lòng, gật đầu cười nói.
"Không sai, tam công tử trẻ tuổi như vậy, Kế mỗ cũng chưa từng gặp qua.
Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi."
Trước kia có một đoạn thời gian Kế Duyên rất si mê nghiên cứu về đạo biến hóa, nhưng có lẽ do hắn học theo phương pháp biến hóa cực kỳ "phản nhân loại" của lão Long và cũng có lẽ là do Kế Duyên không có thiên phú ở phương diện này.
Hắn thành công nhất chính là biến thành Thanh Tùng đạo nhân, nhưng vẫn chỉ dùng một ít Chướng nhãn pháp thô thiển như trước đây.
Bởi vì bản thân Kế Duyên vô cùng đặc thù, có thể lừa người, nhưng chưa chắc có thể lừa được người quen.
Kế Duyên rõ ràng rất không hài lòng, nhưng đáng tiếc là sau này cũng không có tiến triển gì.
Tinh lực cũng bị những chuyện khác phân tán bớt.
Thật ra Kế Duyên vẫn chưa mất hết hy vọng với biến hóa chi đạo.
Chỉ là, pháp môn này cũng thuộc loại trăm hoa đua nở nhưng khó có thể lọt vào mắt Kế Duyên.
Hắn thấy đại đa số pháp này cũng chẳng khác Chướng nhãn pháp là bao.
Thần kỳ nhất vẫn là mặt nạ năm đó Đồ Tư Yên thi triển.
Nhưng Kế Duyên bỗng nhiên ngộ ra, nếu kết hợp Du Mộng thuật và Thiên Địa Hóa Sinh, ở trong thế giới hóa ra này, Kế Duyên có thể nửa thật nửa giả thi triển ra thuật biến hóa mà mình vừa ý.
Hơn nữa không phải dùng cho hắn, đây là dùng cho người khác, mà còn là trực tiếp biến thành.
Cái này không giống việc lừa gạt giác quan, có thể nói là Dương Hạo gần như đã quay lại thời trẻ tuổi trong thời gian ngắn, tuy rằng loại trẻ tuổi này phải duy trì dựa vào pháp lực Kế Duyên.
Cho nên thực ra Kế Duyên cũng không bình tĩnh như bề ngoài mà Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân nhìn thấy.
Sau khi biến cho Dương Hạo xong, hắn lại nhìn về phía Lý Tĩnh Xuân.
"Lý công công cũng nên thay đổi một chút."
Nói xong, Kế Duyên chỉ về phía Lý Tĩnh Xuân, người sau cũng lập tức thay đổi ngược thời gian.
Chỉ là không khoa trương như Dương Hạo, vị Lý công công này khôi phục đến khoảng bốn mươi tuổi.
"Ha ha ha ha...!Lý Tĩnh xuân, ngươi cũng trẻ tuổi, ngươi cũng trẻ tuổi!"
Dương Hạo vỗ vai Lý Tĩnh Xuân, dường như còn hưng phấn hơn cả Lý Tĩnh Xuân.
Người sau cũng vui mừng khôn xiết, thử vận công hành khí đều cảm thấy thuận lợi hơn.
Giờ phút này nếu bản thân lão đối chiến nguyên mẫu thì