Chưởng quầy trêu đùa nhưng lại làm cho tinh thần thư sinh phấn chấn hơn.
Gã vội vàng truy hỏi.
"Chưởng quầy, cứ đi thẳng về phía Bắc là được à? Có cần phải đi vòng hay rẽ trái, rẽ phải gì không?"
"Sao hả, ngươi thực sự muốn đi ư?"
Chưởng quầy nói xong lại cố ý nhắc nhở một câu.
"Buổi tối ở chỗ chúng ta không an toàn lắm đâu.
Có không ít chó hoang, thậm chí còn có thể có dã thú đi lại xung quanh.
Chưa kể tới bên ngoài có khi còn có yêu ma quỷ quái gì đấy.
Ngươi là một thư sinh tay trói gà không chặt, đi đường đêm chẳng phải sẽ dọa chết ngươi hay sao? Nếu không thì như vậy đi, ngươi mang theo sách vở, hay là văn phòng tứ bảo gì không, ta sai người cầm cố giúp ngươi một chút, đủ..."
"Đa tạ chưởng quầy, xin phép ngài, tiểu sinh sẽ không ở lại đây.
Tiểu sinh tự đi là được, tiểu sinh sẽ tự đi!"
Lúc đầu thư sinh còn tưởng vị chưởng quầy này có hảo tâm giữ mình lại, nhưng vừa nghe đến việc phải cầm đồ sách bút mực trân quý của mình, làm sao gã còn muốn ở lại nữa chứ.
Gã thư sinh cõng rương sách lên, lập tức bước ra khỏi khách điếm.
Trên đường đi đến đây, gã cũng cõng theo rương sách và đã từng trải qua cảnh màn trời chiếu đất rồi.
Lá gan cũng không nhỏ như vẻ bề ngoài.
Thấy gã thư sinh ra đi đầu không ngoảnh lại, chưởng quầy vô thức kiễng chân nói với theo.
"Àiiii ~~ thư sinh kia, cầm đồ cũng không phải là không lấy lại được, mấy quyển sách tính là cái gì chứ!"
Thư sinh vẫn không quay đầu lại.
Sau khi vẫy vẫy tay, bước chân của gã càng nhanh hơn.
Bởi vì vào lúc này sắc trời quả thật càng ngày càng tối, phía Tây chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh nắng chiều le lói.
Ba người Kế Duyên đứng ở góc đường đối diện khách sạn Hà Điếm, chứng kiến toàn bộ quá trình thư sinh này đến rồi đi.
Đợi tới khi gã cõng rương sách chạy đi, ba người mới chậm rãi cất bước.
Dương Hạo nhịn không được lên tiếng.
"Kế tiên sinh, gã đã đi rồi, chúng ta cũng mau đuổi theo đi chứ?"
"Không vội, chúng ta chậm rãi đi theo là được."
Ba người trao đổi xong thì cùng nhau từ từ đi về phía bắc...!
"Gâu gâu gâu gâu....!Gâu gâu gâu gâu..."
"Ngao ngao..."
"Gâu gâu gâu..."
"Meo meo..." "Meo meo meo...!Ô ô ô..."
Trong trấn có vài nơi không ngừng có tiếng chó sủa mèo kêu truyền ra, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy chó hoang lang thang chạy theo đàn, cũng có mấy tiếng kêu nghe thực sự kinh hãi, tựa như có đứa nhỏ đang khóc.
Nhóm ba người Kế Duyên: một người là người tu tiên đạo hạnh cao thâm, một người vốn là cửu ngũ chí tôn sắp chết, còn lại một người cũng là võ giả cấp bậc Tiên Thiên tông sư.
Dưới hoàn cảnh bực này, nhìn ba người cũng có vẻ thong dong.
Nhưng thư sinh kia lại không bình tĩnh như vậy.
Hai tay gã ghì chặt rương sách sau lưng.
Nếu có thể chạy thì gã sẽ cố chạy thật nhanh, dù thở hổn hển vẫn ráng chạy về phía Bắc.
"Sao còn chưa thấy, sao còn chưa thấy, sao lại xa như vậy? Vậy chưởng quỹ khách điếm kia không phải là gạt người đấy chứ?"
Thư sinh đã cõng hòm sách đi rất lâu, hiện tại ngay cả cảnh đường phố đìu hiu của thành trấn cũng không nhìn thấy nữa.
Cỏ dại và cây cối chung quanh cũng nhiều hơn, tiếng chó sủa thì tựa như tiếng khóc thút thít nỉ non.
Bước chân của thư sinh không khỏi chậm lại.
Trời đã tối, lúc này gã đang ở một vị trí cực kỳ lúng túng.
Kiến trúc thành trấn phía sau lưng có chút xa xôi, khắp nơi là màn đêm tối đen nên nhìn không rõ ràng lắm.
Chung quanh đều là cỏ dại và cây cối, có một số cây cổ thụ có hình dáng vô cùng quái dị.
Mà phía trước thì nhìn không ra có phải là Hà thần miếu hay không.
Đừng nói tới Hà thần miếu, ngay cả một con sông cũng không có.
"Gâu gâu...."
Phía sau lại có tiếng chó sủa truyền đến.
Thư sinh quay đầu lại, ở phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy vài đôi mắt xanh biếc.
Gã chợt cảm thấy da đầu tê dại, cả người đổ mồ hôi, làm sao lại thấy giống sói nhiều hơn giống chó nhỉ.
"Gâu gâu gâu...!Gâu gâu gâu...!Ngao..."
Thư sinh thật sự rất sợ hãi.
Gã cắn răng dậm chân, chỉ có thể một lần nữa chạy về phía trước.
Cho dù lúc này muốn quay về thành trấn thì cũng phải đi vòng đi vèo mới quay lại được.
May mà hình như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của gã.
Lúc đang đi dọc theo con đường hoang vu, khi gã muốn xuyên qua đường nhỏ để quay về trấn, vừa mới bước qua mấy cây khô bên cạnh bụi cỏ, ở trước mắt thư sinh xuất hiện một tòa miếu cách đó không xa.
"Hà thần miếu? Thực sự có! Tốt quá, tốt quá!"
Thư sinh bước ba bước nhảy cóc hai bước, rất nhanh đã chạy tới phía trước.
Hơn nữa đúng lúc này, mặt trăng cũng lộ ra khỏi áng mây.
Ánh trăng sáng tỏ giúp mở rộng tầm nhìn.
Gã nhìn ra được ngôi miếu này cũng không quá đổ nát, ít nhất thoạt nhìn cửa sổ vẫn còn tốt, ở bên ngoài thậm chí còn có một cái sân nhỏ, chỉ là cửa sân đã không cánh mà bay.
Sau khi đi xuyên qua cửa sân, thư sinh bước vài bước tới trước miếu.
Bước chân của gã vô thức chậm lại.
Trong miếu tối đen như mực, nhìn có chút đáng sợ.
Gã khom lưng, đưa tay nhặt một cành cây trên mặt đất, sau đó gõ cửa.
"Cốc cốc cốc....!Cốc cốc cốc..." "Cốc cốc cốc...."
Sau khi gõ vài tiếng, thấy bên trong không có động tĩnh gì, gã lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận dùng cành cây đẩy cửa miếu ra.
"Két..
~~~ "
Tiếng kẽo kẹt phát ra hơi chói tai.
Cảnh tượng trong miếu hiện ra trước mắt thư sinh.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, gã mơ hồ có thể thấy được ngôi miếu này thật ra không hề nhỏ.
Nói là Hà thần miếu nhưng tượng thần đã không còn, bên trong chỉ có một cái bệ và một số tạp vật như ván gỗ, còn có một ít cỏ khô, thậm chí có dấu vết than củi, rõ ràng đã có những người khác ở lại đây.
Lần này thư sinh như được tiếp thêm dũng khí.
Gã cõng rương sách đi vào, sau đó đặt rương sách xuống mặt đất.
Sau khi dọn dẹp được một chỗ thích hợp, thư sinh mới nghĩ đến việc châm lửa.
"Không xong rồi, đá đánh lửa của ta..."
Lục lọi trong rương sách cả buổi, thư sinh không tìm thấy đá đánh lửa của mình.
Gã còn phát hiện ra một góc của rương sách có một lỗ hổng nhỏ, tám phần là lúc trước bối rối chạy nhanh, đá đánh lửa đã văng ra ngoài.
Nhưng may mắn thay, sách vở và bút mực vẫn chưa rớt mất.
"Ài..
Cứ như vậy cho qua một đêm đi..."
Thư sinh bất đắc dĩ, đi qua đóng cửa miếu lại.
Gã nằm xuống cỏ khô, xem như cam chịu số phận rồi.
Giờ phút này, ba người Kế Duyên đang chậm rãi tới gần Hà thần miếu.
Ở trong mắt Kế Duyên, chung quanh quả thật có chút tà tính.
Khi đi đến ngoài viện, Lý Tĩnh Xuân nhìn xung quanh rồi nói.
"Vì sao nơi đây gọi là Hà thần miếu nhỉ? Không thấy dòng sông nào cả."
Dương Hạo đã đọc qua bộ truyện "Chồn hoang xấu hổ", giải thích với Lý Tĩnh Xuân.
"Có sông đấy.
Lúc chúng ta đi tới một nơi cỏ dại mọc um tùm, con đường quái dị bên cạnh chính là sông, chẳng qua đã sớm khô cạn nhiều năm.
Ngôi miếu này tất nhiên