Người ta đã nói như vậy rồi, đương nhiên Kế Duyên cũng sẽ ra vẻ cực kỳ vui sướng, sau đó vội vàng nói cảm ơn.
“Thiết mỗ vô cùng cảm kích ý tốt của Vệ tiên sinh.
Nếu có thể được xem thiên thư thì tất nhiên là không thể tốt hơn rồi!”
Những người còn lại nghe được một tin tốt lành như vậy thì cũng có chút không thể tin được.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng, ai nấy đều mừng như điên.
Bọn họ không phải cũng mong đợi có thể được nhìn thấy thiên thư trong truyền thuyết này hay sao.
“Đa tạ Vệ Tứ gia đã hào phóng như vậy! “Đúng vậy, đa tạ Vệ tứ gia hào phóng.”
“Có thể nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư thật sự là quá tốt!
Vệ Hành vô cùng rộng rãi cười nói.
“Ở trong trang, Vệ mỗ vẫn có chút quyền lợi này.
Chư vị ở xa tới đều là khách, không cần đa lễ.
Chẳng qua, hai quyển thiên thư này dù sao cũng là trọng bảo của Vệ thị ta, không thể nói xem là xem ngay được.
Hay là như vậy đi, Thiết tiên sinh tạm thời ở lại trong trang của ta.
Ngày mai đại ca ta trở về.
Sau khi ta nói qua với đại ca, chậm nhất ngày mốt là có thể sắp xếp cho Thiết tiên sinh xem thử nhé.”
Nói xong, Vệ Hành cũng nói với đám người Giang Thông.
“Mấy vị hoặc là nhân vật có mặt mũi ở thành Lộc Bình, hoặc là có sản nghiệp ở trong thành nên Vệ mỗ sẽ không giữ mấy vị ở lại trong trang.
Chỉ cần sáng sớm hôm sau, các vị lại đến bái phỏng là được.”
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Nếu Vệ tứ gia đã nói như vậy, bọn họ tất nhiên cũng không có dị nghị.
......!
Vào buổi chiều, đám người Giang Thông đã xử lý xong mấy chuyện mà bọn họ vốn muốn bàn bạc với Vệ thị, nên cả đám cũng nhao nhao cáo từ rời đi.
Còn Thiết Mạc do Kế Duyên biến thành được đích thân Vệ Hành tự mình dẫn đi thăm thú phong cảnh một vòng, và được sắp xếp ở lại trong một căn phòng tiếp đãi khách quý trong trang viên.
Trang viên Vệ thị là một khu đất có diện tích lớn, bên trong có thể nói là đã đạt tới mức độ một khu quần cư tự cung tự cấp.
Vị trí của Kế Duyên không tính là trung tâm nhất, nhưng phong cảnh rất đẹp.
Phía trước có sông nhỏ, cây cối, đường nhỏ quanh co; phía sau có đồng ruộng mênh mông rộng lớn.
Chung quanh có rất nhiều ốc viện, nhưng bởi vì khách ở lại không nhiều lắm, cho nên phần lớn đều đang để trống.
Chỉ là một số phòng ở vẫn có một ít hạ nhân, thuận tiện cung cấp vật dụng cần thiết cho khách khứa.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy khói bếp ở xa xa, chắc hẳn là nơi sinh sống của những người trong Vệ thị.
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Vệ Hành đều cực kỳ khách khí, thật sự đã đối đãi với Thiết Mạc như một người bạn tốt vừa thấy đã thân quen.
Giờ phút này, sắc trời đã dần tối.
Kế Duyên cũng đang rời khỏi bữa tiệc rượu mà Vệ Hành chiêu đãi hắn.
Trên đường trở về nơi ở, nhìn màn đêm xám trắng lưu lại ở chân trời, nhìn khói bếp yên tĩnh phía xa xa, thoạt nhìn toàn bộ trang viên đều rất bình thường.
Hôm nay, khi Vệ Hành dẫn hắn đi dạo một vòng nơi này, Kế Duyên đã chú ý tới rất nhiều địa phương trong trang viên.
Thực ra, sau khi Kế Duyên suy nghĩ kỹ hơn thì hắn đã hiểu rõ về bố cục trang viên Vệ thị.
Hôm nay hắn đi đi lại lại, chủ yếu là muốn nhìn xem Vệ thị còn có bao nhiêu “người bình thường”.
Đáp án làm cho Kế Duyên cảm thấy thật đáng tiếc.
Ngoại trừ một vài hạ nhân có thân phận tương đối thấp, những người khác - ngay cả một số quản sự khác họ - cũng đã dính phải loại khí tức này, có thể nói nhất định là “ăn” qua thịt người, mà những người này cũng không có khả năng không biết mình đã làm cái gì.
Kế Duyên nhìn thấy từng người trong Vệ thị, ai nấy đều lộ ra nụ cười hiền lành với hắn, đều kính nể võ công của hắn, đều nho nhã lễ độ, đều tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Mà càng như thế thì Kế Duyên lại càng thấy không rét mà run.
Kế Duyên tu hành đến nay, số yêu ma quỷ quái gặp qua khó có thể đong đếm được.
Yêu ma quỷ quái bị tru sát dưới tay hắn cũng đếm không xuể.
Nhưng số lần có thể mang đến cho hắn cảm giác này thực sự rất ít.
Nhưng giờ phút này, tâm tư Kế Duyên đã bình tĩnh lại, nhìn bếp khói xa xa thì thào tự nói.
“Thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi, mỗi ngày nhốn nháo cũng đều vì lợi...”
Rất nhiều người có thể vì danh vọng tài phú mà không từ thủ đoạn, mức độ cao thấp của thủ đoạn này đều phụ thuộc vào tài nguyên và nhận thức của bản thân.
Như vậy, khi đạt được thủ đoạn ngoài nhận thức, có vài người sẽ sử dụng mà không chút do dự, có vài người sẽ do dự vật lộn rồi mới dùng.
Nếu nhìn vào kết quả, bản chất cũng không khác nhau quá nhiều.
Thở dài một hơi, Kế Duyên lại trở về phòng.
Hắn cảm thấy đêm nay Vệ gia không sẽ xuống tay với mình, dù sao Vệ Hiên vẫn chưa trở về.
Kết quả đến nửa đêm, Kế Duyên đang nằm trên giường thì mở mắt ra.
Hình như hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của Vệ thị, hoặc đánh giá thấp tốc độ trở về của Vệ Hiên cùng với sự tham lam và quyết tâm của Vệ thị.
Bây giờ, Kế Duyên rõ ràng cảm giác được ở chung quanh căn phòng này đã có ít nhất mấy chục người vây quanh.
Khí huyết người nào cũng tràn đầy, và phần lớn đều mang theo tà tính mờ mịt.
Hơn nửa đêm như vậy, không có khả năng một đám người đến đây dạo chơi cùng nhau đấy chứ.
Lúc này ở bên ngoài sân, người dẫn đầu chính là Vệ Hiên vừa mới trở về.
Nhưng quỷ dị chính là năm đó rõ ràng Vệ Hiên đã già, giờ phút này khuôn mặt lại trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn nếu so với Vệ Minh thì giống huynh đệ nhiều hơn cha con, chỉ có sắc mặt là hơi tái nhợt.
“Gã Thiết Mạc có thể là Tiên Thiên cao thủ kia đang ở bên trong à?”
Đám người Vệ Hiên đứng ở sân nhỏ ngoài cửa chính.
Người trước nhỏ giọng xác nhận một câu, Vệ Hành lập tức trả lời.
“Đúng vậy Đại ca, ta tự mình tiếp đãi hắn, tự mình an bài hắn ở nơi này.
Trước khi đi ngủ còn có người nhìn thấy gã họ Thiết đứng ở ngoài phòng thưởng thức phong cảnh.”
“Cha, có cần dùng chút thủ đoạn ổn thỏa rồi động thủ không? Dù sao cũng là Tiên Thiên cao thủ.”
Vệ Hiên lắc đầu.
“Đối phương đạt cảnh giới Tiên Thiên, lại tu luyện Thiết Hình Công, ngoài miệng nói từng là cao thủ công môn ở Đại Trinh, nhưng hiện tại cũng chưa chắc đã thật sự lui xuống.
Loại người này có kinh nghiệm giang hồ, thậm chí là khảo nghiệm chốn sa trường, một ít thủ đoạn không tới nơi tới chốn cũng vô dụng thôi.”
Vệ Hiên gọi mấy thủ đoạn không tới nơi tới chốn thực ra cũng chỉ là khói mê các loại.
Chỉ là lời này của Vệ Hiên vừa mới dứt, còn chưa ra lệnh sẽ động thủ như thế nào, phía trước cách đó mười mấy bước, cánh cửa lớn của gian phòng bỗng nhiên mở ra mà không hề có một tiếng kẽo kẹt.
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều nhìn về phía cửa phòng.
Thiết Mạc đứng trong phòng, nhìn xuyên qua cánh cửa ra bên ngoài, tầm mắt nhìn thẳng đám người Vệ Hiên.
“Bái kiến Vệ trang chủ.
Chỉ là diện mạo trang chủ lại trẻ tuổi như vậy, thật sự khiến ta có chút kinh ngạc.
Xem ra khi võ công cao đến một cảnh giới nhất định thì