Nếu trước khi luận bàn đã nói quyền cước không có mắt, hơn nữa thoạt nhìn Vệ Hành cũng không bị gì cả, tất nhiên sẽ không có ai có ý kiến gì với Thiết Mạc, ngược lại ánh mắt nhìn hắn còn cực kỳ kính sợ.
Lúc này, những người xung quanh tự nhận mình có chút thân phận cũng xúm lại.
Vệ Hành dường như đã khôi phục bình thường, sau khi đáp lễ thì vẫn biểu hiện rất có phong độ.
"Ha ha ha ha, Thiết tiên sinh thật bản lĩnh.
Chắc là lúc ngài làm công môn ở Đại Trinh, ít nhất cũng là tổng bộ một châu ấy nhỉ?"
Lúc này, người trẻ tuổi Giang thị Giang Thông đi tới gần, cũng nói phụ họa khen ngợi thêm vào.
"Đúng vậy, Thiết Hình Công của Thiết tiền bối quả nhiên bá đạo tàn nhẫn, chắc hẳn ở công môn Đại Trinh cũng có không ít môn đồ đúng không ạ?"
Kế Duyên khẽ mỉm cười với người này.
Tầm mắt của hắn đảo qua trên người Vệ Minh đứng bên ngoài nay đã rời đi, thuận thế trở lại Vệ Hành phía bên này, rồi vô cùng khách khí nói.
"Thiết mỗ cũng không có được cái vinh dự khi đứng ở vị trí tổng bộ của một châu như thế, vậy nên cái gọi là thân phận công môn cũng chỉ là một chuyện không đáng để mang ra khoe khoang mà thôi.
Ngược lại, võ công của Vệ tiên sinh vượt quá dự liệu của Thiết mỗ.
Hai chiêu cuối cùng tấn công vào tay chân ngài, Thiết mỗ cũng không lưu thủ, không nghĩ tới đối với Vệ tiên sinh mà nói chỉ là bị thương ngoài da!"
Lời này của Kế Duyên cũng là sự thật; cái gọi là thân phận công môn của hắn chính là vô ích đấy, làm sao có thể đem ra khoe khoang được.
Nhưng câu nói này ở trong tai đám người chung quanh thì lại không có ý nghĩa kia.
Ai cũng nghĩ đến một số tổ chức công môn bí ẩn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Vả lại nếu hỏi thì chắc chắn đối phương cũng sẽ không nói ra.
"Ha ha ha ha ha..."
Vệ Hành nghe nói như vậy, lập tức vui vẻ cười to.
Lão bước lại gần muốn vỗ vỗ vai đối phương nhưng bị Kế Duyên trực tiếp đưa tay ngăn lại, hơn nữa còn dùng giọng nói khàn khàn đặc biệt giải thích.
"Mấy chục năm làm công môn, chưa bao giờ kề vai sát cánh với người khác."
"Ha ha, đã hiểu, đã hiểu.
Lần này Vệ mỗ ta và Thiết tiên sinh không đánh nhau không quen biết.
Tiên sinh đến bái phỏng Vệ gia ta nhưng không biết có yêu cầu gì không.
Nếu đơn thuần chỉ là đến thăm thì ta nhất định sẽ đi dạo cùng tiên sinh, nếu có yêu cầu thì đừng ngại nói ra.
À đúng rồi, chúng ta đi khách đường nghỉ ngơi, vừa uống trà vừa nói chuyện.
Mời Thiết tiên sinh và chư vị đi trước, ta thay quần áo rồi quay lại ngay."
Vệ Hành nhiều lần khách khí, đối với Thiết Mạc do Kế Duyên biến thành lại càng có cảm giác thân thiết vừa gặp mà như bằng hữu, thật sự phải nói muốn bao nhiêu nhiệt tình là có bấy nhiêu nhiệt tình.
Sau khi nói xong, lão để cho hạ nhân dẫn mọi người ra khách đường, còn mình thì bước nhanh rời đi.
"Thiết tiền bối, vậy chúng ta cùng đi nhé?"
"Được, mời chư vị!" "Mời Thiết tiền bối!"
Khách khí với nhau vài câu, Kế Duyên, người trẻ tuổi Giang thị và những tân khách chung đường lúc nãy đứng xem cuộc chiến cùng nhau rời đi dưới ánh mắt của đám người chung quanh.
Trong quá trình rời đi, Kế Duyên nhìn Vệ Hành phía xa, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Người này ngoài mặt cực kỳ nhiệt tình với hắn, nhưng cỗ hận ý và lệ khí kia sắp cháy hừng hực trong mắt lão ta rồi.
Lúc đám người Kế Duyên đã đi khuất, Vệ Hành vội vàng bước ra sau trang viên.
Sau khi đi trăm bước, ở phía sau một tòa kiến trúc, Vệ Minh đang đứng chờ nơi này.
Bước chân của Vệ Hành cũng đi về hướng đó.
"Tứ thúc, rốt cuộc võ công của người này như thế nào?"
Vệ Minh hỏi một câu.
Trên mặt Vệ Hành mang theo hai loại cảm xúc mâu thuẫn, vừa có hận ý lại vừa vui sướng, có vẻ hơi vặn vẹo.
"Không tồi, võ công cực cao, hiếm khi có ai có thể sánh vai với hắn.
Ta thậm chí hoài nghi hắn là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên."
" Cảnh giới Tiên Thiên?"
Vệ Minh nhịn không được mặt lộ vẻ vui mừng.
Võ giả muốn bước vào cảnh giới Tiên Thiên rất gian nan, về bản chất đã có sự lột xác, gặp được một người như vậy quả thực là rất hiếm thấy.
"Tứ thúc, nhất định phải chiêu đãi hắn thật tốt, tốt nhất là giữ hắn ở lại trang viên.
Cho dù hắn không ở lại thì cũng phải biết hắn ở nơi nào trong thành Lộc Bình.
Hắn ta đã tới đây thì không có khả năng không thỉnh cầu cái gì đó.
Nếu có yêu cầu gì thì cứ việc đáp ứng! Tứ thúc, không thể lộ ra hận ý vì chuyện luận võ được!"
Vệ Minh nhiều lần dặn dò, Vệ Hành cũng lộ ra nụ cười tự tin.
"Yên tâm đi, vừa rồi ta đối nhân xử thế không có một kẽ hở, lời ăn tiếng nói cũng rất có phong độ.
Chắc hẳn tên Thiết Mạc kia cũng bị khí độ của ta làm cho cảm phục.
Chỉ là Thiết Hình Công quả thật rất khó lường, vốn tưởng rằng ta của bây giờ đã mạnh hơn ta ngày trước không chỉ gấp mười lần, không nói có thể dễ dàng bắt được hắn nhưng chắc chắn sẽ không thua.
Vậy mà không nghĩ tới hắn ta vẫn thắng, còn làm ta xấu mặt trước mọi người, quả thực tức chết ta rồi!"
Nói xong, gương mặt Vệ Hành lập tức vặn vẹo, hàm răng trong miệng phát ra tiếng cắn nghiến "ken két".
"Tứ thúc!"
"À à, yên tâm, hiện tại ta chỉ phát tiết một chút mà thôi.
Lúc gặp người kia đương nhiên sẽ không làm như thế.
Ừm, ta đi thay quần áo rồi qua bên kia đây, không thể để cho hắn chờ lâu được."
"Được, Tứ thúc chú ý là được."
"Ừm, sẽ không làm hỏng chuyện đâu!"
Nói xong câu đó, Vệ Hành mới rời đi lần nữa, lần này bước đi vội vàng đi thẳng về chỗ ở của mình.
Còn Vệ Minh thì nhìn về phương hướng trang viên phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói.
"Cảnh giới Tiên Thiên, chân khí phóng ra ngoài, cách không lấy vật.
Ta cũng muốn có thủ đoạn cận tiên bực này..."
...!
Ở bên kia, Kế Duyên - lúc này đã là một người từng làm trong công môn Thiết Mạc và một đám tân khách lúc trước đi theo hạ nhân Vệ gia đến một sảnh đãi khách mới.
Nơi này rõ ràng là một gian phòng nội bộ.
Mấy người vừa ngồi xuống, ngay lập tức có nha hoàn và người hầu đưa lên thanh trà, hương quả cùng điểm tâm, thậm chí một ít trái cây trong đó còn được ướp lạnh nữa.
Hiện giờ ở Trung Hồ Đạo cũng là cuối thu, băng chính là một thứ hiếm lạ.
"Ha ha ha ha, vẫn nhờ thể diện của Thiết tiền bối.
Lê ướp băng này rất quý.
Cho dù là trong hoàng cung, phi tử không được sủng ái cũng không có mà ăn, không nghĩ tới Vệ gia còn có hầm chứa băng!"
Giang Thông cũng không khách khí, ăn một chút hoa quả ướp lạnh.
Những tân khách khác cũng như vậy.
Ở trong phòng này, Vệ gia không thể chỉ phát cho một mình Kế Duyên được nên trên bàn trà của mỗi người đều có một phần.
"Đúng vậy, Thiết tiên sinh võ nghệ cao cường, rõ ràng đã khiến cho Vệ thị xem trọng hơn mấy phần.
Chúng ta xem như được hưởng phúc lây.
Đúng rồi, Thiết tiên sinh đến Vệ gia chỉ vì muốn đi dạo một chút, hay vốn muốn luận bàn vậy?"
"Đúng vậy, Thiết tiên sinh.
Về chuyện luận bàn, thực ra võ công Vệ tứ gia tuy cao, nhưng cũng không phải là cường giả mạnh nhất trong