Tuy bị ngăn cách bởi pháp thuật của Thổ Địa Công nhưng lỗ tai của Kế Duyên vẫn nghe rõ thanh âm trong phòng, cũng nghe được tiếng ồn ào loạn xà ngầu kia.
Vị Đại lão gia kia không phải là ta đấy chứ?
Kế Duyên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra khả năng nào khác.
"Kiếm Ý Thiếp" được viết ra cách đây ít nhất cũng tám, chín chục năm, ẩn chứa kiếm ý và tinh khí thần của Tả Ly, người được Đại Trinh và thậm chí là những quốc gia xung quanh công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Có thể nói, tại thời điểm ra đời gần trăm năm trước, Kiếm Ý Thiếp dĩ nhiên cực kỳ bất phàm, dường như sắp thoát ly khỏi những vật phàm tục.
Nếu nói về người ảnh hưởng lớn nhất đến Kiếm Ý Thiếp có lẽ chỉ có hai người.
Một người tất nhiên là người viết ra Kiếm Ý Thiếp - Tả Ly Tả Cuồng Đồ, một người còn lại chính là Kế Duyên.
Tuy ở giữa cũng gián tiếp qua tay không ít người nhưng Kế Duyên cảm thấy những chuyện đó không ảnh hưởng đến bản thân Kiếm Ý Thiếp.
Từng chữ trên Kiếm Ý Thiếp đều trở thành một tiểu tinh quái, miệng luôn gọi "Đại lão gia", cũng chỉ có thể là gọi Tả Ly hoặc chính hắn.
Nhưng nói gì thì nói, Tả Ly đã chết gần một trăm năm rồi, hơn nữa lúc đó tự thiếp tuy bất phàm nhưng cũng chỉ là một bản tự thiếp mà thôi.
Cho nên bọn chúng đúng là đang nói đến ta sao?
Hắn nhìn tầng thổ linh đang bao phủ cả gian phòng, vẻ mặt không hiểu nổi.
Nghĩ đến chuyện có hơn một trăm chữ nhỏ vây quanh mình gọi Lão gia, hắn cảm thấy vừa kỳ quái lại buồn cười.
Thổ Địa Công trong phòng giơ quải trượng, ngọn lửa càng lúc càng cháy bùng lên tựa như một bó đuốc.
Dù ánh lửa làm cho căn phòng sáng sủa hơn trước nhưng Thổ Địa Công chỉ nhìn thấy vách tường bị màu mực làm bẩn, chứ chẳng nhìn ra được bất kỳ dấu vết tinh quái ẩn núp nào.
Gian phòng khá rộng, nhìn qua vẫn có thể thấy bao quát hết cả, ấy vậy mà bản thân lão còn không phát hiện ra điều gì.
Trong lòng Thổ Địa Công hiểu rằng nếu bọn chúng chạy thoát, lần sau sẽ có phòng bị, đoán chừng lúc đó lão cũng chẳng còn cơ hội bắt được nữa.
"Các ngươi còn không ra, vậy đừng trách bản Thổ Địa nặng tay.
Ta nhận cung phụng của nhiều người như vậy, tự nhiên cũng phải giải sầu cho bọn họ!"
Ngọn lửa trên quải trượng bay lên vài thước, hiển nhiên Thổ Địa không phải nói giỡn, thật sự muốn đốt căn phòng này rồi.
"Ngươi dám!" "Tiểu lão đầu ngươi thật to gan!"
"Mau thả chúng ta ra ngoài..."
"Tiểu lão đầu, chúng ta đi ra!" "Đúng đúng, chúng ta đi ra!"
"Ta không ra đâu!" "Ta cũng không!"
"Muốn chết cháy à!" "Chết thì chết!"
"Ài ài ài, đừng đốt đừng đốt!"
Thổ Địa Công nghe thấy tiếng ồn ào của đám tinh quái, trong tai lùng bùng ầm ĩ hết cả lên, quả thực phiền đến mức chịu không nổi.
Hơn nữa, lúc này lại giống như chỉ nghe tiếng sét đánh mà không thấy trời mưa, nói đúng hơn là nhìn hoài vẫn không phát hiện ra chút động tĩnh nào.
"Hừ hừ, cãi tới cãi lui, nhận lấy!"
Quải trượng bay tứ phía, nhiều tia lửa lập tức bay ra, mang theo hơi nóng đánh vào trong phòng.
"A.
.
." "Oa.
.
."
"Sắp chết cháy rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Đại lão gia cứu mạng!"
Trong bầu không khí ồn ào lo lắng đó, Thổ Địa Công đánh ra tia lửa, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng trốn xuống dưới lòng đất, tránh khỏi việc bản thân bị vây trong biển lửa.
Thuật ngự hỏa này không có nhiều hỏa thuật thần diệu, chỉ dùng để phóng hỏa mà thôi.
Sau khi đốt cháy đồ vật liền biến thành ngọn lửa bình thường, trừ phi lão tiêu hao pháp lực, nếu không thì bản thân cũng sẽ bị đốt cháy.
Chỉ là không đợi đến lúc Thổ Địa Công trốn xuống đất, liền phát hiện ngọn lửa mình đánh ra trên không trung càng ngày càng yếu, khi còn chưa đụng vào tường gỗ giá gỗ thì chỉ còn một chấm lửa nhỏ, cuối cùng bị dập tắt.
"Hả?"
Thổ Địa Công kinh ngạc một chút, lại huy động quải trượng châm lửa một lần nữa.
Lần này, ngọn lửa còn chưa bay xa được một xích đã bị tắt, thậm chí hỏa diễm trên quải trượng cũng yếu đi, cuối cùng "phốc" một cái rồi tắt hẳn.
Trong phòng thoáng trở nên lờ mờ không ít.
Chẳng lẽ những tinh quái có sở trường ngự hỏa? Không đúng, lúc trước cũng không cần sợ như vậy!"
Thổ Địa Công còn đang kinh ngạc, sự ồn ào trong phòng đã lên tới một tầm cao mới.
"Ha ha ha ha.
.
.
Pháp thuật của tiểu lão đầu mất linh!"
"Oa ha ha ha, thật tốt quá thật tốt quá, lão không đốt lửa được."
"Mau thả chúng ta ra ngoài, dù sao ngươi cũng đốt không được mà!" "Đúng, đốt không được!"
"Không thả thì chúng ta sẽ cáo trạng!" "Đúng, cáo trạng, đi nói với đại lão gia!"
Thổ Địa Công nhíu mày.
Theo tiếng cãi nhau này thì dường như việc ngự hỏa mất tác dụng không phải do bọn chúng tác quái, như vậy hẳn là có tình huống đặc thù rồi.
"Ta chính là Thổ Địa Lý Lộng Hương của huyện Mặc Nguyên.
Cao nhân ở phương nào, kính xin hiện thân gặp mặt!"
Hai tay Thổ Địa Công cầm quải trượng, chắp tay trước người, ánh mắt nhìn quanh một vòng, thử hỏi thăm một chút.
Vừa mới nói xong, sau một khắc có âm thanh đáp lại.
"Lý Lộng Hương Thổ Địa, Kế Duyên hữu lễ!"
Lời vừa dứt, thân ảnh Kế Duyên hiện ra trong phòng, đứng cách cửa ra vào bốn năm bước.
Thổ Địa Công xoay người, liền thấy một tiên sinh áo trắng đứng cách đó không xa.
Tóc dài được búi lại bằng trâm ngọc, một đôi mắt xám trắng đang nhìn mình, hắn cũng đang chắp tay hành lễ.
Thật sự có người?
"Ngài là..."
Thổ Địa Công trong lòng kinh hãi, còn chưa nói xong thì thanh âm trong phòng đã bùng nổ.
"Đại lão gia!" "Đại lão gia!" "Đại lão gia!"
"A!"
"Là Đại lão gia!" "Thật sự là Đại lão gia!"
"Ai nha!"
"Đại lão gia đến rồi!" "Đại lão gia cứu mạng!"
"Tiểu lão đầu này khi dễ chúng ta!"
Kế Duyên quét mắt một vòng, pháp nhãn mở rộng nhìn tình huống bên dưới.
Lúc này hắn mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy mấy chỗ hẻo lánh trên nóc nhà, vách tường.
Ở những nơi bị vết mực làm bẩn, mơ hồ thấy một vài chữ viết nhàn nhạt, mà ngay cả ánh sáng lờ mờ của tinh quái cũng đều là màu đen.
"Đều đi ra đi."
Kế Duyên nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm vẫn bình tĩnh nhưng lấn át tất cả sự ầm ĩ.
Căn phòng thoáng trở nên yên tĩnh lại.
Sau đó, Kế Duyên và Thổ Địa Công nhìn thấy khắp nơi trong phòng, thậm chí là những bức tường bình thường đến không thể bình thường hơn đều chậm rãi bay ra từng chữ có vết mực rất nồng đậm.
Kiếm, ngô, tự, binh, thiết, ý, phong, duệ.
.
.
Có những từ đơn lẻ và những từ lặp lại, tổng số hơn một trăm, phân biệt rõ ràng từng từ, mỗi chữ mang một ý nghĩa vô cùng sinh động.
Có điểm ý tứ chính là không ít chữ đều cuộn lại, bên dưới còn có một miếng mực Nguyên Mặc, thoạt nhìn giống như đang đưa tay ôm lấy Nguyên Mặc vậy.
Kế Duyên bất đắc dĩ cười khổ, đây thật đúng là "Người và tang vật đều có đủ".
"Thế nhưng là chữ? Chữ cũng có thể thành tinh quái?"
Trong lòng lão chấn động không thôi, kinh ngạc nghẹn ngào không thốt nên lời.
Tất cả chữ đều trôi nổi giữa không trung, làm thành một vòng xoay quanh Kế Duyên, có nằm ngang có thẳng đứng, có chữ thỉnh thoảng vặn vẹo một cái, giống như đang ngẩng đầu nhìn trộm Kế Duyên.
Đừng nói là Thổ Địa Công, ngay cả Kế Duyên cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp phải tình huống này.
Thổ Địa Công kinh ngạc một lúc, sau đó ánh mắt dời từ những con chữ lên người Kế Duyên.
Lão chợt nhớ tới mình đã gặp người này ở bờ sông.
Lúc ấy lão chỉ nghĩ đó là phàm nhân, vì vậy cũng không để ý nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, cao nhân này mình nhìn không thấu, cho dù là hiện tại, Thổ Địa Công