“Là bảo bối!”
Chỉ cần là một người tu hành bình thường, đây chính là ý nghĩ xuất hiện hiện ngay lập tức khi nhìn thấy Pháp tiền.
Tất nhiên, Thổ Địa Công Lý Lộng Hương cũng không phải ngoại lệ.
Đồng tiền trong tay Kế tiên sinh lớn hơn và dày hơn những đồng Ngũ thông bảo một chút.
Bề mặt vật này được mạ vàng, có khí tức thần diệu nội liễm; xung quanh đồng tiền có một luồng khí mờ ảo vờn quanh.
Điều đáng quan tâm hơn nữa là linh khí xung quanh đây đang bao phủ lấy đồng tiền, trông như được gia trì bởi một bức mà linh khi vậy.
Thật ra, vầng sáng hiện rõ thế này là do lớp linh khí ấy tạo nên.
Nhưng Thổ Địa Công còn mường tượng rằng, bản chất kỳ diệu của đồng pháp tiền này vẫn còn được giấu ở bên trong, chưa biểu hiện ra ngoài!
Muốn! Rất muốn có vật này!
“À thì, thật ra… Ờ, ha ha...!Kế tiên sinh, nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn ra đồng tiền này chính là bảo bối đó.
Ngài xác định là dùng thứ này để mua mực ư?”
Vốn dĩ, Thổ Địa Công định nói “Ta không thể lấy bảo bối này,” nhưng nếu làm vậy thì trong lòng lại quá ngứa ngáy khó chịu.
Cuối cùng, lời nói ra miệng chính là hỏi Kế Duyên đã suy nghỉ kỹ chưa.
Chúng sinh hữu tình, nên đều có ham muốn.
Đó có thể là ham muốn công chính hoặc ham muốn ích kỷ.
Mức độ nặng nhẹ của lòng ham muốn ấy chỉ liên quan đến tầm nhìn và sức hấp dẫn mà thôi, không phân biệt là cao cấp hay thấp hèn.
Thậm chí, một ngọn núi vàng cũng chỉ là một vùng đất nhỏ trong thôn.
Tất nhiên, không phải dễ dàng gì mới có thể gặp được bảo vật.
Hôm nay, Thổ Địa Công có cơ hội gặp được, hà cớ gì lại bỏ qua?
Kế Duyên cũng không trả lời, chỉ thẳng thắn đưa đồng pháp tiền cho Thổ Địa Công.
Ông lão kia ỡm ờ một hai nhịp rồi cũng nhận lấy đồng tiền ấy, sau đó siết chặt trong tay rồi chăm chú quan sát.
“Vật này do Kế mỗ luyện ra, cũng được xem như một bảo vật.
Nói một cách nghiêm túc, ta đã tham khảo phương pháp của một số pháp sư trong các phong tục tập quán nhiều nơi.
Đây cũng là một đồng tiền đốt gửi cho tổ tiên đã khuất; chỉ là, Linh pháp của đồng tiền này khác hẳn với mọi đồng tiền phổ thông còn lại.”
“À à, thì ra là thế! Thì ra là thế!”
Nắm chặt đồng pháp tiền trong lòng bàn tay, Thổ Địa Công càng xem càng ưa thích.
Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng loại đạo pháp bao hàm bên trên đồng tiền này.
Ông ta từng nghe về cách dùng của các loại pháp tiền này, thậm chí còn trông thấy, nhưng những thứ hàng hóa đó làm sao có thể so sánh được với món bảo bối trong tay mình.
Đồng pháp tiền trong tay này có linh pháp thâm hậu, sáng chói long lanh liên tục.
Pháp lực bao hàm bên trong không bị pha tạp, đồng thời kết hợp với kỹ xảo vận dụng tùy theo tâm tình, đây thật sự là một thứ tốt có thể dùng vào bất cứ việc gì.
Vật phẩm được tinh luyện bằng pháp thuật cũng là một nhánh trợ lực, thậm chí còn có thể trở thành con át chủ bài khi gặp phải biến cố chết người.
Hơn nữa, đạo bao hàm trong vật này rất thuần túy, mang đến cảm giác sảng khoái.
E rằng thứ này chính là đại biểu cho một loại “đạo cảnh” sâu không lường được.
Chỉ cần nhìn lướt qua, Thổ Địa Công đã nhận rõ ý vị này.
Về sau, nếu tu hành gặp trắc trở, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, ông ta có thể dùng đồng pháp tiền này để tìm lại đường quay về.
Thổ Địa Công không biết Kế Duyên có đạo hạnh cao bao nhiêu, nhưng chắc chắn là phải rất cao vì chính bản thông ông đã thấy tận mắt, nghe tận tai đủ loại dấu vết đang hiển hiện trước mắt.
“Cái này quá quý giá, quá quý giá rồi… Tiểu thần, tiểu thần...!Ta, ta sẽ giúp ngài tìm thêm một ít mực chất lượng cao!”
Chắc chắn là không nỡ trả lại thứ này rồi, trong khi Thổ Địa Công cũng tự biết là mình không có bất cứ thứ gì đủ bù đắp độ quý giá của bảo vật này.
Thế là, ông ta chỉ có thể trả lời như vậy.
Kế Duyên gật đầu mỉm cười.
“Vậy làm phiền Thổ Địa Công nhé.
Ta cũng không đến huyện thành Mặc uyên đâu, định tá túc tạm trong miếu Thổ Địa của ngài.
Như thế, nếu ngài nhận được tin cũng có thể dễ dàng thông báo cho ta.
Chẳng hay ý của Thổ Địa thế nào?”
Một mặt là chờ Thổ Địa Công đi chuẩn bị mực, mục đích còn lại của hắn là tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ mấy con “chữ” này, xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Thổ Địa Công gật đầu lia lịa.
“Đương nhiên là có thể.
Kế tiên sinh nguyện ý tá túc tại miếu nhỏ của ta, đấy thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Vậy để ta báo mộng cho người trông miếu, bảo y chuẩn bị phòng ốc sẵn sàng.
Mời tiên sinh theo ta!”
Nói xong, Thổ Địa Công nhảy khỏi tảng đá, đưa tay thỉnh lên đường.
“Được!”
Kế Duyên nhìn sang Kiếm Ý Thiếp.
“Đi theo ta! Mang theo mấy thỏi mực và ống mực này luôn.
Đã lỡ như vậy rồi, các ngươi cứ mang theo hết đi, nhưng không được tái phạm lần thứ hai đấy!”
Vừa nghe thấy lời này, “Kiếm Ý Thiếp” lại ồn ào lên một đợt:
“Ha ha ha, cảm ơn đại lão gia nha! Cảm ơn đại lão gia!”
“Của ta đó nha! Thỏi lớn nhất là của ta á!”
“Tránh ra, tránh ra! Ta mới là người lấy thỏi lớn nhất!”
“A a a a a! Không được giành với ta!”
“Buông ra coi! Buông ra nha”
...
Kế Duyên cũng phải lắc đầu với kiểu cãi nhau thế này.
Nhấc nhẹ tay lên, hắn thu hết tất cả những con chữ thành tinh đang tranh giành lẫn nhau, thỏi mực và cả Kiếm Ý Thiếp vào trong ống tay áo.
Sau khi làm xong, Kế Duyên cúi đầu quan sát con hạc giấy đang lén lút dòm ngó hình ảnh này trong ngực áo:
“Ngươi không được bắt chước bọn chúng đấy!”
Thổ Địa Công đứng cạnh giả vờ như không thấy gì cả.
Chờ Kế Duyên thu xếp xong, ông ta bèn dẫn đường, dẫn Kế Duyên cùng đi đến miếu thổ địa của mình.
Trong quá trình này, ông ta thỉnh thoảng lại lấy đồng pháp tiền ra nghiên cứu.
Sau khi nhận ra đồng tiền có độ nảy vô tận, Thổ Địa Công cứ tung đồng tiền rồi nhìn nó bật nảy liên tục, trông hệ như một đứa bé tìm ra món đồ chơi yêu thích vậy.
Điều này cũng khiến Kế Duyên nhận ra rằng, có lẽ đồng tiền của hắn được người khác thích thú hơn rất nhiều so với mức độ mà bản thân tự tưởng tượng.
...
Huyện Mặc Nguyên nổi tiếng với nghề làm mực.
Tùy thuộc vào vị trí của các thị trấn, làng xã, có một sự khác biệt nho nhỏ lẫn nhau về loại mực mà các nhà sản xuất.
Thị trấn của Lý Lộng Hương sản xuất chủ yếu là mực sợi cây tùng, còn các loại mực khác chỉ là thứ yếu.
Huyện Mặc Nguyên được coi là một huyện thành giàu có tại nước Đình Lương.
Trong huyện, có rất nhiều hộ gia đình phất lên nhờ nghề làm mực, và dĩ nhiên là họ sẽ phải thường xuyên cầu khấn thần linh cho chuyện làm ăn rồi.
Nơi này không phải là một ngôi miếu đổ nát như Kế Duyên tưởng tượng.
Thay vào đó, nơi cư trú của Thổ Địa Công chính là một tòa miếu đường khang trang, lại có một khu đại viện rộng lớn với hai lối ra vào.
Trong đó, có nhiều sương phòng và điện đường dành cho các tín đồ đến viếng và “cúng giường cho bảng công đức.” Nói trắng ra, họ cúng giường để được ghi tên lên bảng, sau đó hơn thua nhau xem ai quyên tiền nhiều hơn.
Cơ mà, số tiền này hoàn toàn rơi vào tay người giữ miếu, thay vì Thổ Địa Công.
Hôm nay, người giữ miếu, hay còn đươc gọi là ông từ, đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thần trong sương phòng.
Về các phần việc liên quan đến miếu, dĩ nhiên là có hai người làm công quả tại miếu xử lý rồi.
Vốn dĩ chỉ là nghỉ ngơi, nhưng ông từ này chợt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Cốc cốc cốc...!Cốc cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh thức ông từ dậy.
“Ai thế? Ta chỉ vừa chợp mắt thôi mà?”
“Cốc cốc cốc...!Cốc cốc cốc...”
Không có ai trả lời, nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang vọng.
Ông từ hơi bực bội, sau đó rời khỏi giường, bước ra mở cửa.
“Ai thế?”
Nhưng lúc mở cửa, chẳng có ai trước mắt cả.
Khi gã vừa nghĩ đây chỉ là một trò đùa, ánh mắt cũng đồng thời liếc xéo về phía trước.
Và ngay khi cúi đầu xuống, gã chợt trông thấy một ông lão chỉ cao gần bằng một nửa chiều cao của bản thân.
Ông lão ấy đang chống một cây gậy, đứng ngay cửa ra vào.
“Thổ Địa gia?”
Ông từ hét lên kinh