Hoàng cung Đại Trinh, bên trong Hoằng Văn Quán, có mấy hoàng tử công chúa từ mười đến mười mấy tuổi đang học tập ở nơi này.
Con trai thứ hai của Doãn Triệu Tiên là Doãn Trọng cũng đọc sách ở đây, xem như là bạn học của các hoàng tử, công chúa.
Nghiêm túc mà nói, nếu đám hoàng tử này học tốt, tương lai có thể trở thành đồ đệ của Doãn Triệu Tiên.
Khi đó, bọn họ cũng chính là rồng giữa loài người, bởi vì Hoàng đế Đại Trinh đã nói sau này y muốn Doãn Triệu Tiên đảm nhiệm chức vụ Thái Phó của Thái tử.
Có thể hiểu là trong tương lai, ai nhận Doãn Triệu Tiên làm sư phụ, người đó có thể sẽ là Thái tử hoặc là người được chọn cho vị trí Thái tử.
Mặc dù cũng có những người được hoàng đế thiên vị hơn, nhưng ở điểm này hoàng đế hiện tại không giống với Nguyên Đức Đế.
Từ lúc bắt đầu, y đã lập tức lựa chọn ra người thừa kế ưu tú để toàn lực bồi dưỡng, vì thế không phải ai cũng bị chèn ép.
Thực ra, làm hoàng tử hay là con cháu của quan lớn cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Nếu bọn họ chỉ suốt ngày quần là áo lượt, không có chí hướng thì không nói làm gì.
Còn nếu muốn tiến thêm một bước thì yêu cầu lập tức trở nên nghiêm ngặt hơn, giống như hôm nay cũng gần Ba mươi Tết rồi, mà cả đám vẫn có khoá học mỗi ngày.
Giờ phút này, bên trong thư phòng của Hoằng Văn Quán, một lão nho sinh làm chức quan Thiếu Sư đang ngồi cầm quyển sách lẩm bẩm.
"Học lục nghệ quản thân, học cao đức quản tâm, học trường kỹ quản thiên hạ…"
Lão tiên sinh vừa đọc vừa liếc mắt nhìn đám học sinh đang ngồi ở mấy cái bàn phía dưới.
Đứa nào đứa nấy ngồi ngay ngắn, nhưng đa phần đều rất thờ ơ, thậm chí có đứa còn thì thầm rủ rỉ với nhau.
Thế là một tiếng dừng vang lên.
Nghe được âm thanh "yên lặng", đám học sinh phía dưới lập tức ngồi thẳng tắp.
Thiếu Sư lão sinh nhìn lướt qua cả đám, rồi nhìn về phía một hoàng tử đang ngồi đằng trước.
"Đại điện hạ, hôm nay là lần đầu tiên học cuốn "Tu Quân Tử", lão phu hỏi ngài, ngài có thể nêu một ví dụ nói về trường kỹ quản thiên hạ trong sách không?"
Hoàng tử nhỏ tuổi bị chỉ mặt gọi tên có chút hoảng hốt, vô thức thấp giọng xin sự giúp đỡ.
"Ách, Hổ Nhi...
Hổ Nhi là nhũ danh của Doãn Trọng.
Không riêng gì người nhà, những người có quan hệ tốt như bằng hữu đều có thể gọi Doãn Trọng như vậy.
Mà quả thực Doãn Trọng lớn lên cực kỳ tráng kiện, nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi thì cậu bé vẫn lớn hơn một chút.
"Không được nhờ người khác giúp!"
Lão tiên sinh nghiêm túc nói một câu.
"Mời Đại điện hạ tự mình trả lời."
"Ách...Quản thiên hạ...nhưng cần phải chú ý không phải là, học vấn từ cổ…"
Đại hoàng tử nói được một đoạn, thì không nói nổi nữa.
"Ha ha..."
Lão phu tử bật cười, sau đó nhìn về phía Doãn Trọng.
"Doãn Trọng, điện hạ đã cầu cứu trò, vậy trò muốn trả lời như thế nào?"
Doãn Trọng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Phu tử, ngài cũng đã nói cuốn “Tu Quân Tử” này là lần đầu tiên được học, mà cái này cũng là lần đầu tiên ngài nói, vừa rồi rõ ràng cũng chỉ nói đến trường kỹ quản thiên hạ.
Nếu như ngài hỏi trường kỹ quản thiên hạ trong sách, thì cái đó chúng học trò còn chưa được học."
Lão phu tử bật cười, vuốt vuốt râu, rồi gật đầu với cậu, không hổ danh là Doãn nhị công tử.
"Lời ấy của lão phu cũng có thể hiểu là đang hỏi cuốn sách nói gì về trường kỹ quản thiên hạ, những điều có khả năng xảy ra, chân chính trị thiên hạ, cũng không cần phải nói y nguyên như trong sách."
"Dạ, phu tử nói rất có lý.
Học trò cho rằng, trường kỹ chân chính để quản thiên hạ không nhiều hơn hai loại!"
"Ồ? Hai loại nào?"
Doãn Trọng thẳng thắn nói.
"Huynh trưởng học trò có nói qua, kỹ năng cai trị thiên hạ đầu tiên là Binh, thứ hai là Trị, nên có thể chia nhỏ ra thành phạt binh cùng thủ thành, phép tắc với cơ cấu tổ chức..."
Thiếu Sư lão sinh nghe thấy thỉnh thoảng cũng nhíu mày, lại còn có chút giật mình.
Doãn Trọng tuy nói đơn giản nhưng không hề qua loa, có vẻ so với nội dung bên trong “Tu Quân Tử” thâm ảo và thông suốt hơn rất nhiều.
"Phu tử học trò nói có đúng không?"
Doãn Trọng nói một hơi dài, sau đó dò hỏi Thiếu Sư.
Thiếu Sư cũng chậm rãi gật đầu.
"Đúng là rất có lý, thế nhưng những thứ này đối với đám học trò các con còn quá sớm, cũng quá công danh lợi lộc, mà bên trong “Tu Quân Tử” còn thích hợp hơn một chút..."
"Phu tử, học trò còn một chuyện muốn hỏi."
Lão sinh nhìn Doãn Trọng, cũng không trách cậu nói chen ngang.
"Nói đi."
"Ba "quản" có phần theo thứ tự, quản thiên hạ đương nhiên là ở cuối cùng, nhưng hai cái quản thân cùng quản tâm rốt cuộc cái nào đứng đầu tiên?"
Có học trò là nhi tử của Doãn Triệu Tiên, bạn học sẽ cảm thấy áp lực lớn hơn một chút, ngay cả phu tử cũng có cảm giác không nói nên lời.
Lão tiên sinh lúc này nhíu mày trầm tư một lát, sau đó mới trịnh trọng trả lời cậu bé.
"Bởi vì khó có thể ngăn việc đứng núi này trông núi nọ, nhưng khách quan mà nói, quản thân tự nhiên phải ở đầu, quản tâm phải ở sau."
Doãn Trọng gật gật đầu.
"Vâng, cha học trò cũng nói như vậy."
Nghe vậy, không hiểu sao Thiếu sư lại nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nhưng cha học trò còn nói, cái gọi là quân tử quản thân, ở Đại Trinh chúng ta nhiều khi cũng chỉ có trên danh nghĩa.
Mặc dù không nhất thiết phải tinh thông lục nghệ nhưng những người chỉ biết đọc sách rất khó nói rõ có bao nhiêu người có thể quản thân, phu tử nghĩ thế nào?"
Vấn đề này không dễ trả lời lắm, nhưng Thiếu Sư đang suy tư thì đột nhiên có một vị hộ vệ mang đao vội vàng chạy tới, đến trước Hoằng Văn Quán.
Lão sinh nhìn người mới đến.
"Có chuyện gì thế?"
Hộ vệ khom người chắp tay trả lời.
"Thiếu sư đại nhân, Doãn tướng phủ phái người đến đưa Doãn nhị công tử trở về, nói là ở nhà có khách nhiều năm không gặp ghé thăm."
Lão tiên sinh gật đầu, sau đó nhìn Doãn Trọng.
"Nếu đã như vậy, Doãn Trọng con đi về trước đi."
"Vâng!"
Doãn Trọng đứng lên, hành lễ với phu tử, rồi lại hành lễ với các hoàng tử công chúa khác.
Sau đó, cậu mới rời đi cùng hộ vệ, để lại đám học trò nhìn mình bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
Nhưng vừa ra bên ngoài, đi được một đoạn, Doãn Trọng lập tức không nhịn nổi nữa.
Cậu thở dài một hơi, tâm tình lập tức khá hơn một chút, đọc sách thực sự nhàm chán quá đi mà.
Cũng không biết người ở quê đích thân đến là ai, chẳng lẽ là Cữu cữu?
Khi đến cửa, thấy đoàn xe ngựa và gia phó đang chờ bên ngoài, Doãn Trọng lập tức bước nhanh qua, cao hứng hỏi.
"A Viễn, trong nhà có ai tới mà cha ta lại gọi ta về thế?"
Vị gia phó này nhìn cũng không còn trẻ, ít nhất cũng trên dưới năm mươi tuổi, xem như là lão nhân bên cạnh Doãn Triệu Tiên, làm việc gì cũng suy nghĩ rõ ràng, lại còn là một võ lâm cao thủ.
"Nhị công tử, người đến là Kế tiên sinh.
Năm đó ở Uyển Châu, ta cũng có gặp qua một lần, người trở về sẽ biết ngay."
"Kế tiên sinh!?"
Doãn Trọng kinh ngạc.
Cậu không biết đã