Sau một thời gian, rốt cuộc Doãn Trọng cũng quen với việc ở cùng phòng với một con hồ ly biết nói, và cảm giác mới lạ của một đứa trẻ nhanh chóng lên ngôi.
Chẳng những nó không sợ Hồ Vân mà còn kéo ghế ngồi bên cạnh Doãn Thanh.
Nhìn con hồ ly đỏ gần sát trong gang tấc, nó cứ muốn chạm vào nhưng lại không dám.
Sau một lúc lâu, Doãn Trọng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thế là quay sang đối mặt với Doãn Thanh, nói:
“Đại ca, đệ nhớ hồi nhỏ huynh có kể cho đệ nghe vào câu chuyện.
Huynh bảo, huynh có một người bạn trên núi, chính là nó ư?”
“Hồi còn nhỏ à? Nghe đệ nói, ta cứ tưởng hiện giờ đệ đã trưởng thành rồi chứ? Tiểu tử thúi này.”
Doãn Thanh vừa cười, vừa bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Trọng.
“Trước đây, huynh từng kể về một con hồ ly nhỏ tên Hồ Vân.
Nó còn chơi đùa cùng huynh, đi học cùng huynh nữa.
Sao trí nhớ của đệ kém thế?”
Doãn Trọng né ngang né dọc nhưng không thể trốn tránh khỏi bàn tay của huynh trưởng mình; khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vẫn bị bóp đau nhói.
Rõ ràng là đại ca chưa từng luyện tập võ công, nhưng sao lại khỏe đến vậy?
“À...!Đệ quên á.
Huynh kể từ lúc bốn, năm tuổi cơ mà, làm sao đệ nhớ nổi? Trong trí nhớ của đệ, đệ còn tưởng huynh nuôi một chú chó ấy.”
Gần như ngay lập tức, Hồ Vân quay đầu lại nhìn Doãn Trọng.
Đối với nó, cụm từ “chú chó” quá nhạy cảm.
“Được rồi, Hổ Nhi, ta biết ngươi rất muốn nuôi một con chó, nhưng Doãn gia chúng ta không được phép nuôi chó đâu.”
Hồ Vân duỗi móng vuốt vỗ vào tay Doãn Thanh.
“Thật thú vị!”
Về phần Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên, hai người bọn họ đang ngồi phía bên kia, và có một bàn cờ đang bày trên bàn trà.
Đó chính là bàn cờ mà Doãn Triệu Tiên đã đưa cho Kế Duyên trước đây.
Hai người đã không ngồi chơi cờ với nhau từ lâu lắm rồi.
Còn một lúc nữa mới đến bữa ăn, hai người cùng nhau đánh cờ, tán gẫu, uống trà, tận hưởng giây phút thoải mái này.
Tất nhiên, kỳ nghệ* của Kế Duyên không còn hạn hẹp như xưa nữa.
Nhưng Doãn Triệu Tiên cũng có tiến bộ nhiều trong những năm qua.
Dù không thể xem là kỳ phùng địch thủ với Kế Duyên, y vẫn có thể phòng thủ, tấn công tương ứng dưới tình huống Kế Duyên nhường một nước.
(Kỳ nghệ: kỹ năng chơi cờ)
Trong khoảng thời gian này, Doãn Trọng đã liếc trộm Kế Duyên không biết bao nhiêu lần, sau đó còn nhìn sang con hồ ly đỏ đang cúi gằm mặt trong bộ dáng xõa chiếc đuôi xù lông che chắn lấy một vật gì đó.
Nó bèn ghé sát vào tai Doãn Thanh nói nhỏ:
“Đại ca, Kế tiên sinh có phải là thần tiên hay không?”
Doãn Thanh gắp một miếng kẹo trái cây cho vào miệng nhai, còn tiện tay đưa cho Hồ Vân và đệ đệ mình một miếng, sau đó mới đáp:
“Đệ đoán thử xem?”
“Đệ nghĩ đúng là vậy rồi!”
Nhìn hai người chơi cờ đằng kia, Doãn Thanh nói tiếp.
“Kế tiên sinh đương nhiên không phải người phàm rồi, nhưng chúng ta cứ xem ngài ấy là trưởng bối thì thích hợp hơn.
Dĩ nhiên, tiên sinh cũng có thể kể vài câu chuyện thú vị về thần tiên và ma quái cho chúng ta nghe...”
Doãn Thanh lại hạ giọng thêm chút nữa, nói cho đệ đệ mình nghe bằng chất giọng gần như là rù rì.
“Mà những câu chuyện ấy rất có thể là sự thật đấy!”
Doãn Trọng vô thức gật đầu, còn khóe mắt ánh lên vẻ đầy mong đợi.
Doãn Triệu Tiên suy tư rất lâu mới hạ quân cờ trong tay xuống.
Kế Duyên đảo mắt nhìn vào bàn cờ.
Hắn vừa tính toán các nước đi tiếp theo, vừa nói với Doãn Triệu Tiên:
“Doãn phu tử đề xuất nữ nhân cũng có thể đến trường, chẳng lẽ trong triều không ai phản đối sao?”
Doãn Triệu Tiên mỉm cười.
“Không ai phản đối ư? Ha ha, hiện tại rất khó thực hiện việc này.
Vào lúc Doãn mỗ vừa đề xuất, nhiều quan viên mà Doãn mỗ từng nghĩ là các đại thần có tư tưởng tiến bộ lại trực tiếp phản đối giữa triều đình.”
“Ồ? Vậy lúc đó, Doãn phu tử ứng phó thế nào?”
Doãn Triệu Tiên nhìn về Doãn Thanh và Doãn Trọng ở bên kia:
“Thanh nhi từng nói một câu rất đúng.
Có một số lý luận chính trị, nếu chúng ta cãi cọ về các vấn đề đó với những vị quan viên trên triều đình, việc này sẽ chẳng thể nào chấm dứt được dù có kéo dài tận vài tháng.
Thế nên, hốt thuốc đúng bệnh mới là căn bản.
Vì...!các đại thần trong triều đều có thê tử và con gái mà...”
Nói xong, Doãn Triệu Tiên cười nhẹ, còn Kế Duyên cũng hiểu ra tất cả.
Sau đó, Doãn Triệu Tiên nói rằng y muốn điều chỉnh nhằm phát triển mảng văn chương và phong cách quân sự của Đại Trinh, Kế Duyên cũng hoàn toàn đồng ý.
Trong hoạch định của Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh, cả hai con đường, giáo dục văn hóa và võ nghệ, đều phải duy trì thành tựu vốn có và phát triển, thay vì sa sút dần.
Con đường tuy còn dài đằng đẵng nhưng sẽ khiến toàn bộ hệ thống không bị thụt lùi, từ việc cai trị nhân dân, quan lại đến xây dựng kinh tế.
Trong tương lai, Đại Trinh chắc chắn ngày càng lớn mạnh hơn.
Doãn Triệu vẫn rất tự tin về điều này.
Tuy nhiên, cả Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên đều hiểu rõ một chuyện.
Điều kiện tiên quyết cực kỳ quan trọng để đạt đến thành công chính là: Hoàng đế Đại Trinh có thể quán triệt con đường này và các vị quan lại sẽ không biến chất trong quá trình thực hiện chính sách.
...
Ngoài những món ăn do đầu bếp của Doãn phủ chuẩn bị, bữa tối hôm nay bao gồm rất nhiều món đặc sản của huyện Ninh An thuộc Kê châu.
Đặc biệt hơn, đích thân Doãn phu nhân xuống bếp nấu nướng.
Dù ngon thật hay giả vờ, thực khách trên bàn đều hết lời khen ngợi những món ăn này, cũng khiến Doãn phu nhân nở mày nở mặt.
Vào cuối tháng Chạp âm lịch, Kế Duyên cứ ở lại Doãn phủ như thế.
Trong không khí ngày càng nô nức hơn, năm mới của Đại Trinh đã đến.
Khi Kế Duyên và người Doãn gia cùng nhau đón giao thừa, có một đạo kiếm quang bay lên từ Doãn phủ.
Vào thời điểm khi năm cũ vừa sang trang, không khí năm mới cũng vội vàng ùa về.
Ban đầu, Doãn Trọng rất kính sợ và tò mò về Kế Duyên.
Nhưng từ sau khi trở nên thân quen hơn, bất cứ khi nào rảnh rỗi, nhóc ấy đều cố gắng đòi Kế Duyên kể chuyện xưa.
Những câu chuyện thần dị đó luôn rất hấp dẫn đối với trẻ em, hay có thể nói là bất cứ ai.
Bởi vì, Doãn Thnh và Doãn Triệu Tiên cũng thường xuyên ngồi nghe cùng.
Sáng hôm đó, Doãn Thanh đưa Hồ Vân đi dạo phố trong ngày đầu năm mới.
Doãn Triệu Tiên lại ngồi đọc công văn một mình trong thư phòng.
Y phải phân loại và tổng kết các dạng tài liệu, sau đó là trình đến hoàng cung.
Về phần Doãn Trọng, nó lại chạy đến mảnh sân nhỏ nơi Kế Duyên ở để chờ hắn thức dậy.
Đúng vậy, chỉ cần có cơ hội, Kế Duyên luôn có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng, Kế Duyên bèn thức giấc, ngồi dậy rồi nhìn về phía cửa.
Nghe thấy tiếng thở của Doãn Trọng, hắn thấy được một luồng hỏa khí thịnh vượng ngoài kia.
Mặc áo khoác vào, Kế Duyên đi tới mở cửa cho nó.
“Kẹt...”
Cửa vừa mở ra, Doãn Trọng nhìn thấy Kế Duyên trong bộ trang phục mỏng manh, còn chưa cài lại tóc, để mặc mái tóc đen buông thõng khỏi đầu.
“Chào buổi sáng, Kế tiên sinh.
Sao tiên sinh không mặc ấm hơn một chút?”
“Vào đi, trông con rất giống huynh trưởng mình năm xưa!”
“Vâng!”
Doãn Trọng hào hứng bước vào phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống trước bàn.
Sau khi rót trà cho Kế tiên